Yêu Giả Vi Vương

Chương 564: Bằng hữu




Phong Tuyết Các tại thành đông được xem là một lữ quán không tồi. Giờ phút này đã sắp vào đêm, trên đường ngựa xe vẫn đi lại như nước, vô cùng náo nhiệt. Vô số công tử tiểu thư mặc tiên y, cưỡi ngựa, vừa xem lướt qua cảnh sắc trong thành, vừa chậm rãi tiến lên.

Vèo!

Ở đầu đường phố kia, một thân ảnh chạy nhanh tới, khiến người đi lại trên người chú ý. Theo lý mà nói, có chuyện gấp có thể bay ở trong không trung. Chạy loạn ở trên đường như vậy không phải là kẻ mù tự hành hạ sao?

Chỉ có điều mọi người cảm ngộ được đó là một võ giả tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, tất cả đều hiểu ra, nhưng cũng âm thầm khinh thường. Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma không có tiền đồ. Cho dù người này xem tốc độ đã đạt được tứ trọng, nhưng không tính là gì.

Người này mặc chiến giáp màu xanh trên người. Chiến giáp chớp hiện hào quang màu xanh, vừa nhìn cũng biết không phải là vật tầm thường. Toàn thân hắn bao gồm cả mặt đều được che kín bên trong chiến giáp, chỉ lộ ra đôi mắt cấp bách hưng phấn. Tốc độ của hắn rất nhanh, ở trên đường chợt trái chợt phải, hóa thành một cơn gió mát, bắn thẳng đến Phong Tuyết Các.

Ở bên ngoài Phong Tuyết Các có hai người hầu đang đứng canh gác. Bọn họ thấy Tiêu Lãng muốn tiến vào trong, vội vàng ngăn lại. Một người khách khí nói:

- Đại nhân, chào ngài! Bản điếm đã được bao hết. Ngài muốn tìm chỗ dừng chân, mời qua nhà khác!

- Cút ngay!

Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo, chợt quát một tiếng:

- Bản công tử tới gặp tiểu thư Hồng Đậu!

- Tiểu thư Hồng Đậu?

Trên mặt hai gã người hầu lộ vẻ kinh ngạc. Một người vẫn cung kính trả lời:

- Tiểu thư Hồng Đậu và đám người công tử Hắc Kỳ đã đi tới sàn đấu giá! Công tử, hôm nay là ngày đấu giá, tại sao hiện giờ công tử mới đến gặp tiểu thư Hồng Đậu?

- Ách...

Tiêu Lãng ngẩn ra, trong nháy mắt hắn trợn tròn mắt. Vừa nãy hắn chỉ hỏi dò một chút về chuyện của Đông Phương Hồng Đậu và Mộc Tiểu Đao, căn bản không biết hôm nay là ngày đấu giá. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc nhìn hai người một chút, xác định bọn họ không có nói dối, lúc này Tiêu Lãng mới cười ha ha vài tiếng:

- Ồ, đêm qua bản công tử uống quá nhiều, giờ phút này vẫn còn mơ mơ màng màng, nhất thời quên mất! Nếu như tiểu thư Hồng Đậu trở lại, chuyển lời giúp bản công tử một tiếng, nói... công tử Độc Lang đã tới tìm nàng!

Nói xong Tiêu Lãng đi nhanh ra ngoài, nhưng trong lòng lại vô cùng cấp bách. Lại xảy ra biến số? Buổi đấu giá chính là màn then chốt của hội giao dịch dị bảo. Cũng may mình đến nhanh. Nếu như chậm một, hai ngày nữa, chắc hẳn lại là một chuyến đi vô nghĩa.

Sau khi loay hoay ở trên đường một vòng, Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Hay là ở gần đó, chờ buổi đấu giá kết thúc? Hay là đi tới sân đấu giá trực tiếp đưa Đông Phương Hồng Đậu đi? Vấn đề là... tại sân đấu giá rất có thể có cường giả Thiên Đế tọa trấn.

Cuối cùng Tiêu Lãng vẫn quyết định lập tức đi tới sân đấu giá. Biết rõ Đông Phương Hồng Đậu đang ở gần trong gang tấc, nhưng hắn chỉ có thể ở đây, khiến hắn cảm thấy hết sức khổ sở, sống một ngày bằng một năm trôi qua. Đi tới sân đấu giá, nếu như có cường giả Thiên Đế, hắn chỉ cần không động thủ là được, còn có thể tìm kiếm thời cơ thích hợp nhất để động thủ.

Tiêu Lãng đi đường, tìm kiếm, hỏi rõ ràng địa chỉ sân đấu giá. Sau khi hỏi được, hắn lập tức chạy như điên. Địa điểm của sân đấu giá rất dễ tìm. Bởi vì nó nằm ngay ở lầu hai phủ thành chủ tại quảng trường.

Nhưng mà, chờ tới khi Tiêu Lãng chạy tới phủ thành chủ, hắn lại trợn tròn mắt.

- Mời đưa thiệp mời ra!

Bên ngoài phủ thành chủ có mấy chục hộ vệ. Tiêu Lãng còn chưa tới gần, mấy người hộ vệ đã đi lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng làm sao có thiệp mời được. Hắn chỉ có thể giả ngu giả ngốc nói:

- Bản công tử quên mang theo thiệp mời. Mấy vị huynh đệ nể mặt chút? Chút huyền thạch này mời mọi người uống rượu!

Tiêu Lãng lấy ra một ít huyền thạch. Ít nhất cũng gần trăm viên. Một tên tiểu đội trưởng hộ vệ thấy vậy, mắt nhất thời tỏa ánh sáng, vẫn rất tiếc nuối nói:

- Vị công tử này, xin lỗi! Không có thiệp mời, bất kỳ người nào cũng không được đi vào!

- Bản công tử là khách hàng lớn, trên người ta mấy trăm vạn huyền thạch. Ngươi không cho bản công tử đi vào chính là tổn thất lớn của sàn đấu giá các ngươi!

Tiêu Lãng tiếp tục nói khoác, sau đó quan sát thấy có một quản sự đứng ở cửa lớn phía xa, thấp giọng nói:

- Nếu không, các ngươi đi xin chỉ thị của đại nhân các ngươi một chút xem sao?

Tiểu đội trưởng lắc đầu cực kỳ kiên quyết nói:

- Xin lỗi. Vị công tử này, mời công tử rời khỏi đây. Không có thiệp mời, không ai đảm bảo, bất kỳ người nào cũng không được đi vào. Đây là mệnh lệnh do bản thân Nhàn Đế đưa ra!

Tiêu Lãng không có cách nào, trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng. Buổi đấu giá này chắc hẳn sớm nhất đến khuya mới kết thúc. Hắn lại chỉ có thể trơ mắt chờ ở bên ngoài. Điều này đối với hắn mà nói thực sự là dày vò.

Đúng vào lúc này, phía xa có một đám người đi tới. Một đám cường giả Nhân Hoàng bảo vệ một công tử và một tiểu thư chậm rãi đi tới. Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, nhất thời sáng lên.

Hắn nhìn thấy người quen, Âu Dương Ấu Trĩ!

Âu Dương Ấu Trĩ cao lên, nhưng vẫn là một tiểu cô nương xinh xắn, giống như tinh linh trong rừng cây. Giờ phút này nàng đang hưng phấn mở to đôi mắt quan sát xung quanh, vẻ mặt đầy tinh nghịch.

Tiêu Lãng có chút do dự. Lần trước khi hắn và Phá Hài đi Hồng Đế Thành trình bái thiếp, vị tiểu công chúa này cũng không gặp bọn hắn, dường như đã quên người bằng hữu là hắn. Hiện tại hắn mạo muội đi tới quấy nhiễu, có thể bị người của Âu Dương gia trực tiếp đánh đuổi hay không?

Âu Dương Ấu Trĩ thân phận tôn quý.Ccó nàng đảm bảo phòng đấu giá này tất nhiên có thể cho hắn đi vào. Tiêu Lãng cuối cùng quyết định thử một lần. Đương nhiên hắn cũng có một tia hy vọng xa vời, hi vọng Âu Dương Ấu Trĩ còn nhớ hắn là bằng hữu. Cho dù là loại bằng hữu bình thường nhất cũng được.

- Tiểu Ấu Trĩ, còn nhớ tới Tiêu Lãng ở núi Mê Tung không?

Tiêu Lãng tập trung ý niệm vào Âu Dương Ấu Trĩ, nhanh chóng truyền âm qua.

Tuy rằng Tiêu Lãng dịch dung, nhưng giọng nói vẫn không thay đổi. Hơn nữa hắn nói cho Âu Dương Ấu Trĩ tên của mình, nếu như nàng vẫn nhận hắn là một bằng hữu, nói vậy sẽ gặp hắn một lần.

Nhưng mà, phản ứng của Âu Dương Ấu Trĩ, có phần ngoài dự đoán của Tiêu Lãng! Hắn vừa truyền âm ra, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của Âu Dương Ấu Trĩ đột nhiên run lên. Sau đó ánh mắt nàng bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Lãng, cặp mắt to long linh ánh nước đầy vẻ khiếp sợ, mừng như điên, không dám tin tưởng.

- Tiểu Ấu Trĩ nàng không có... quên ta!

Giờ phút này thân thể Tiêu Lãng cũng run lên. Hắn từ trong đôi mắt này đọc hiểu được tất cả. Nhìn đôi mắt to đã bị sương mù bao phủ, ánh mắt hắn cũng có chút ướt.

Hắn lập tức giật mình tỉnh lại, không dám biểu lộ quá nhiều. Trái lại, hắn nhanh chân đi về phía Âu Dương Ấu Trĩ. Từ phía xa hắn đã bắt đầu hét lớn:

- Tiểu thư Âu Dương, tiểu thư Âu Dương, ta là công tử Độc Lang. Ai nha, không ngờ lại có thể gặp tiểu thư ở chỗ này, thật sự là quá tốt! Ta quên mất thiệp mời, vừa vặn mong tiểu thư hỗ trợ làm người bảo đảm, để ta có thể tiến vào sàn đấu giá!

- Đứng lại!

Cường giả Nhân Hoàng của Âu Dương gia lập tức cảnh giới. Một võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong lớn tiếng gầm lên.

- Công tử gì chứ? Giấu đầu lòi đuôi. Còn muốn bảo Âu Dương Ấu Trĩ đứng ra đảm bảo sao? Người này muốn tiến vào sàn đấu giá tới phát điên rồi sao?

Trong mắt Âu Dương Tà lóe lên hàn quang. Âu Dương Ấu Trĩ có thân phận thế nào? Công tử bình thường làm sao có tư cách kết giao với nàng? công tử Âu Dương Tà đã quen biết với tất cả những người thành danh, nhưng hắn căn bản chă từng nghe thấy tên của công tử Độc Lang.

- Tránh ra, người này là bằng hữu của ta!

Âu Dương Ấu Trĩ có chút kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào, nhưng giọng nói lại khẳng định khác thường vang lên. Tất cả hộ vệ của Âu Dương gia trợn tròn mắt. Trong nháy mắt, lông mày của Âu Dương Tà cũng nhíu lại thành một chữ xuyên.

Bằng hữu sao?

Từ ngữ này có phân lượng không nhẹ!

Âu Dương Ấu Trĩ lại không để ý tới vẻ nghi hoặc của mọi người, nhanh chóng đi ra, một tay nắm lấy cánh tay Tiêu Lãng, trên mặt đầy kích động, không dám tin tưởng mở to mắt nói:

- Đại ca ca, đúng là đại ca ca sao? Ấu Trĩ không phải đang nằm mơ chứ?