Yêu Giả Vi Vương

Chương 566: Bảo vật quá nhiều




Nếu đã quyết định, Tiêu Lãng xưa nay không suy nghĩ nhiều. Hắn đưa ý niệm quét qua bên trong Tu Di Giới. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn quả quyết gọi một thị nữ tới, thấp giọng mở miệng nói:

- Ta muốn bán đấu giá một vài bảo vật. Hiện tại có thể nhờ giám định sư của các ngươi giám định một chút hay không?

Thị nữ ngạc nhiên, buổi đấu giá đã sắp bắt đầu, người khách này hiện tại mới nhớ tới việc bán đấu giá đồ vật sao? Chỉ có điều nàng vẫn rất khách khí nói:

- Vị đại nhân này, ngài chờ một chút. Ta trước hết phải báo cáo với tổng quản đại nhân đã!

Tiêu Lãng khẽ gật đầu. Thị nữ nhanh chóng đi vào trong cửa hông. Rất nhanh nàng đã đi ra nói:

- Đại nhân, tổng quản nói, nếu như có bảo vật đặc biệt quý trọng thật ra có thể bán đấu giá. Nếu như là bảo vật thông thường, hiện tại đã quá nhiều không cần thêm nữa!

- Được. Dẫn đường!

Tiêu Lãng đứng dậy đi theo thị nữ tiến vào trong cửa hông. Trong lòng hắn lại có chút lo lắng. Hắn có không ít bảo vật. Vấn đề là không biết có phải là báu vật quý hiếm hay không. Lẽ nào thật sự phải bán chiến xa chí tôn ra thành tiền sao?

Tiêu Lãng đi theo thị nữ tới bên trong một Thiên điện. Bên trong ba lão già đang ngồi. Sau khi thị nữ cúi người hành lễ bắt đầu giới thiệu với Tiêu Lãng:

- Đại nhân, vị này là tổng quản đại nhân sàn đấu giá chúng ta. Hai vị này là giám bảo sư!

- Vị khách quan này, xin lấy bảo vật của ngươi ra. Nếu như có bảo vật quý, có thể tạm thời gia nhập buổi đấu giá!

Một lão già mặc hoa bào đứng lên, vẫn rất khách khí nói.

- Ừm!

Tiêu Lãng gật đầu, tiện tay lấy tất cả bảo vật trong Tu Di Giới ra, rất hào phóng nói:

- Các ngươi tùy tiện xem thử, bảo vật nào có thể bán đấu giá, thì chọn ra!

- Chuyện này...

Trên trán hai giám bảo sư lộ rõ một vạch đen. Sắc mặt tổng quản cũng có phần không được tự nhiên. Thứ Tiêu Lãng lấy ra chính là bảo vật hắn nhận được trước đây. Những thứ này đều là một vài vũ khí bảo giáp cấp thấp. Thoáng nhìn qua cũng biết là thứ rác rưởi. Tiêu Lãng không phải đến đây chơi bọn họ chứ?

- Ừm? Đây là thiên chi tàn quyển?

Hai giám bảo sư nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hai tấm tàn quyển Tiêu Lãng nhận được trước đây, con mắt nhất thời sáng ngời. Một giám bảo sư lấy từ trống số bảo vật ra, nhìn kỹ xác định mới gật đầu nói:

- Vị khách quan này, hai tàn quyển này của ngươi có thể tham gia bán đấu giá. Chắc hẳn mỗi tâm có thể bán ra với giá từ hai mươi vạn đến năm mươi vạn huyền thạch. Ngươi có bằng lòng bán đấu giá hay không?

- Tàn quyển? Lại đáng giá như thế sao?

Tiêu Lãng nhớ lại, hai tàn quyển này, Phá Hài cũng có ba tấm. Lần trước Phá Hài từng nói có người trong hội giao dịch dị bảo thu mua, khai ra giá một vạn huyền thạch một tấm! Hiện tại làm sao đã biến thành mấy chục vạn một tấm vậy?

- Bán!

Tiêu Lãng cắn răng một cái, mình giữ lại cũng vô dụng, có thể đổi mấy chục vạn huyền thạch cũng không tồi. Thật ra tàn quyển này nếu không tập hợp đủ địa đồ, tương đương với một mảnh giấy vụn.

Một giám bảo sư khác, lại quét mắt lướt qua bảo vật của Tiêu Lãng, có chút xin lỗi nói:

- Khách quan, bảo vật còn lại vẫn mong ngươi thu lại. Nếu như ngươi muốn bán, có thể đi tới thương hội Tinh Trần Các tại lầu một của phủ thành chủ đổi thành tiền...

- Thương hội đổi thành tiền, đây không phải nói đồ của ta là rác rưởi sao?

Tiêu Lãng bĩu môi. Chỉ có điều hắn lại thấy buồn cười. Những thứ này đều do giết chết võ giả cấp thấp thu được, có thể có bảo vật gì? Hắn vốn cũng không xem được hàng, muốn tìm giám bảo sư này giám định miễn phí một phen thôi.

- Tốt, xem nhóm bảo vật thứ hai đi!

Tay Tiêu Lãng phất lên một cái, thu hồi bảo vật cấp thấp trên mặt đất lại. Hắn lại lấy ra một Tu Di Giới khác. Đây là bảo tàng của Thiên đế Mộ Bạch, chắc hẳn có thể đổi lấy chút huyền thạch?

Hai giám bảo sư bao gồm cảc tổng quản kia lại âm thầm bĩu môi. Loại võ giả với thực lực Nhân Hoàng nhất trọng như Tiêu Lãng có thể có bảo vật gì? Sẽ không phải lại cầm một đống rác rưởi tìm bọn họ làm trò cười chứ?

Tiêu Lãng vung tay lên. Vô số bảo vật bay ra, khiến mắt ba người cũng suýt bị mù. Thiên điện rất lớn nhưng bảo vật của Tiêu Lãng lại chất đầy gần nửa Thiên điện.

- A...

Thân thể tổng quản đại nhân cùng với hai giám bảo sư chấn động đến mức run lên. Bọn họ không dám tin tưởng nhìn vô số bảo vật trước mắt. Phòng đấu giá này là lớn nhất Thiên Châu. Một năm, số bảo vật được bán đấu giá từ nơi này ra ngoài nhiều tới mức đếm không xuể. Ba người có thể nói là kiến thức rộng rãi. Nhưng giờ phút này bọn họ vẫn bị chấn động trước bảo vật của Tiêu Lãng. Bởi vì bảo vật thật sự quá nhiều. Làm gì có người một lần có thể lấy ra nhiều bảo vật như vậy để bán đấu giá chứ?

Thực lực của Thiên đế Mộ Bạch không tính là mạnh, nhưng thời gian hắn sống đủ dài. Hơn hai trăm năm trước hắn đã là Thiên Đế, còn là phủ chủ Mộ Bạch phủ. Mấy phủ vực nhỏ xung quanh cũng âm thầm chịu sự khống chế của hắn. Hơn hai trăm năm qua, bảo tàng do hắn thu thập làm sao có thể ít được? Nói thế nào hắn cũng là bá chủ một vùng, là cường giả Thiên Đế.

- Đây là chiến giáp Thiên phẩm? Đây là thần binh Thiên phẩm? Đây cũng là thần binh Thiên phẩm? Ồ... cái rìu này bên trong còn có ấn ký đại đạo?

- Thứ này lại có thể là Khổng Tước linh trăm năm trước đã vang danh khắp đại lục? Đây còn có ba chiếc chiến xa Thiên Cơ Thiên phẩm?

- Người đâu, lập tức mời mười giám bảo sư lại đây kiểm kê, ghi chép bảo vật. Có thể lập tức xếp vào trong danh sách buổi đấu giá!

Hai giám bảo sư hiển nhiên bận rộn không kịp. Mắt tổng quản đại nhân toả sáng, lập tức hạ lệnh mời người hỗ trợ. Tuy rằng Tiêu Lãng lấy ra bảo vật không có chí bảo đặc biệt quý trọng, nhưng chất lượng đều tương đối cao. Quan trọng nhất là số lượng nhiều lắm. Nhiều bảo vật như vậy, điều này có thể khiến đẳng cấp buổi đấu giá lần này sẽ lại được nâng cao.

Huyền thạch dễ cầu, bảo vật khó tìm!

Huyễn thạch, huyền thạch trong linh mạch Thiên Châu ngàn vạn năm cũng đào không hết. Hơn nữa theo thời gian chuyển dời, linh mạch trong lòng đất có thể không ngừng tạo ra huyễn thạch, huyền thạch mới. Nhưng bảo vật lại không ngừng bị những nhân vật lớn kia mua thu thập. Ví dụ như cường giả Thiên Đế bọn họ sẽ thiếu huyền thạch sao? Cho dù bảo vật của bọn họ có nát đi, cũng sẽ không lấy ra bán.

Tiêu Lãng lại không để ý đối với bảo vật bình thường, cũng như hắn đối với huyền thạch vậy, tiện tay đưa cho Tiêu Phù Đồ mười vạn. Bảo vật đủ là được, không thể dùng, để ở trong tay cũng không có ý nghĩa. Lại nói nữa hắn cũng không biết cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, có thể bị đuổi giết tới chết hay không. Đến lúc đó trái lại còn tiện nghi người khác, không bằng bán đi tất cả.

Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi.

Hắn cũng định mua Hỏa Vân Vũ Y. Đừng nói những bảo vật này, cho dù là chiến xa chí tôn hắn đều dám bán. Người không ngông cuồng uổng thời thiếu niên. Hắn vẫn cũng là một người kích động.

Mười giám bảo sư mới gia nhập, rất nhanh đã phân loại xong đống bảo vật của Tiêu Lãng, đồng thời đánh dấu đánh số cùng với dự tính giá đấu giá ban đầu của từng bảo vật.

Chờ sau khi thống kê xong, vị tổng quản đại nhân kia mới rất kích động, vô cùng cung kính nói với Tiêu Lãng:

- Vị đại nhân này, ngài tổng cộng có 1300 bảo vật. Trong đó hơn 440 bảo vật Địa phẩm, hơn 750 bảo vật Thiên phẩm, sáu mươi ba bảo vật có ấn ký đại đạo. Còn lại bốn mươi chín bảo vật loại đặc biệt. Dự tính bán đấu giá tất cả ra, tổng giá trị đại khái là khoảng tám trăm vạn đến 1 ngàn 200 vạn huyền thạch. Đương nhiên nếu như có đại kim chủ đấu giá, giá cả còn có thể nâng cao hơn. Xin hỏi đại nhân có ủy thác cho sàn đấu giá bán đấu giá tất cả bảo vật của ngài hay không? Chúng ta chỉ lấy thuế suất 5% tổng giá trị!

- Tám trăm đến 1 ngàn 200 vạn huyền thạch sao?

Tiêu Lãng hít vào một hơi khí lạnh. Hắn đã nghĩ bảo tàng của Thiên đế Mộ Bạch khẳng định rất đáng giá, nhưng không nghĩ tới lại đáng giá như thế?

Chỉ có điều nghĩ đến Phá Hài nói, chiến xa chí tôn của mình cũng có thể bán được ngàn vạn huyền thạch, Tiêu Lãng cũng không thèm để ý. Mắt hắn lại lóe sáng lên. Ngày hôm nay, hắn nhất định phải lấy được Hỏa Vân Vũ Y...