Yêu Giả Vi Vương

Chương 594: Thiên Tầm ngươi làm hoàng đế




- Cái gì? Hồng Đậu ngươi nói Tiêu Lãng đã giết chết hai Thiên Đế? Bây giờ là phủ chủ Hắc Lân Phủ? Thiên Châu không người nào dám động đến hắn sao?

Trong Thần Hồn Thành, Hồng Đậu kể cho mấy người Đông Phương Bạch, Ẩn đế nghe về những chuyện Tiêu Lãng đã gặp phải trong những năm qua, cũng đã dọa mấy lão già. Trước khi Tiêu Lãng đến đại lục Thần Hồn, đã ở lại Hắc Lân Phủ mấy ngày. Tiêu Lãng tất nhiên đã nói cho nàng nghe những chuyện hắn đã gặp phải trong những năm qua.

Giờ phút này Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Bất Hoặc, có lẽ không mấy hiểu đối với chuyện Thiên Châu, nhưng Ẩn đế đã ở lại Thiên Châu hai năm, tất nhiên có chút hiểu biết đối với Thiên Châu. Bởi vậy trong số những người ở đây, hắn là người cảm thấy khiếp sợ nhất.

Đừng nói Thiên Đế, ở trong mắt Ẩn đế một võ giả Chư Vương đã là nhân vật lớn cao cao tại. Cường giả Nhân Hoàng càng cao không thể với tới. Còn Thiên Đế... ở trong mắt Ẩn đế không khác gì thần tiên. Hiện tại Hồng Đậu lại nói cho hắn biết, Tiêu Lãng đã từng giết chết hai thần tiên...

Cho tới nay Ẩn đế cho rằng Tiêu Lãng dựa vào Tiểu Đao mới có thể trở lại đại lục Thần Hồn. Bây giờ nghe qua chuyện không như hắn nghĩ?

Hắn biết rõ một võ giả cấp thấp đi Thiên Châu nếu muốn sinh tồn đã là chuyện khó khăn tới mức nào. Bằng không năm đó hắn cũng sẽ không dẹp đường hồi phủ. Nhưng không nghĩ tới Tiêu Lãng chỉ đi hai năm, đạt được thành tựu đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Ý cười trên mặt Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu càng nồng đậm. Trong lòng Tiêu Bất Hoặc lại càng cảm giác không đúng. Ba người không mấy hiểu đối với chuyện ở Thiên Châu. Nhưng từ trong giọng nói của Hồng Đậu, từ vẻ mặt như gặp quỷ của Ẩn đế, hắn có thể suy đoán ra một vài chuyện.

Hiện tại Tiêu Lãng rất mạnh. hắn bây giờ là nhân vật lớn ở Thiên Châu. Thiên Châu không người dám động tới hắn. Một mình hắn có thể tiêu diệt gia tộc Hắc Lân vô cùng cường đại!

Tiêu Bất Hoặc có cảm giác kích động muốn lập tức trở lại đại viện Tiêu gia ở đế đô, giết chết Tiêu Thanh Long. Hắn không biết Thiên Châu lớn tới mức nào, nhưng hắn biết đại khái, gia tộc Hắc Lân có mấy trăm vạn cường giả như Hắc Phí, có mấy chục vạn vực diện như đại lục Thần Hồn.

Một mình Tiêu Lãng lại có thể tiêu diệt gia tộc Hắc Lân, còn chiếm đoạt phủ vực của bọn họ. Giờ phút này Tiêu Lãng ở trong lòng Tiêu Bất Hoặc có thể so sánh với thần tiên. Tiêu Thanh Long lại trục xuất một vị thần tiên ra khỏi Tiêu gia...

Cho tới bây giờ hắn tất nhiên hiểu rất rõ ràng, năm đó Tiêu Thanh Lang cấu kết với Vân Gia giết Tiêu Bất Tử. Thái độ của đám người Tiêu Thanh Báo đối với Tiêu Lãng, nguyên nhân rất lớn đều bởi vì Tiêu Thanh Long âm thầm giở trò quỷ. Thậm chí mình đưa ra rất nhiều quyết sách sai lầm, cũng là chịu ảnh hưởng của Tiêu Thanh Long.

Nếu như Tiêu Lãng không rời khỏi Tiêu gia, Tiêu gia đừng nói đi Thiên Châu hô phong hoán vũ, chí ít là bá chủ tuyệt đối ở đại lục Thần Hồn. Chỉ có điều, tất cả đã muộn

Vèo!

Bên ngoài, tiếng chiến xa Thiên Cơ phá không đến vang lên. Mọi người giật mình tỉnh lại, vội vàng đi ra ngoài. Khi Tiêu Bất Hoặc nhìn thấy Tiêu Thanh Y, vẻ xấu hổ trên mặt càng lộ rõ. Mà đám người Vũ Phi Tiên lại càng lo lắng bất an.

Tiêu Lãng dẫn theo mọi người bay vọt xuống. Hắn thu hồi chiến xa Thiên Cơ thoáng nhìn về phía Hồng Đậu.

Hồng Đậu lập tức nở nụ cười dịu dàng dẫn Tiêu Thanh Y và Nhã phu nhân vào bên trong hoàng cung nghỉ ngơi. Thái độ của nàng đối đãi Nhã phu nhân cũng rất hòa hợp nhiệt tình, khiến Liễu Nhã an tâm hơn nhiều.

Lúc này ánh mắt Tiêu Lãng mới quét lại, chậm rãi đảo qua trên người mọi người. Đầu tiên, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Vũ Phi Tiên. Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lẽo. Vô số Thảo Đằng phía sau lưng hắn điên cuồng lao ra, nhanh như tia chớp vay về phía Vũ Phi Tiên và ba Chiến Đế của Vũ Tông phía sau nàng.

- Xì xì!

Tốc độ của Thảo Đằng bây giờ, khiến đám người Vũ Phi Tiên căn bản không kịp phản ứng. Thảo Đằng lóe lên đã bắn vào bên trong bụng của bốn người. Vài tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đan điền và bụng dưới Vũ Phi Tiên và tất cả cường giả Vũ Tông bị cắn nuốt một mảng lớn.

- Vũ Phi Tiên, năm đó ta đã từng nói với ngươi. Chỉ cần ta không chết, sớm muộn sẽ tiêu diệt Vũ Tông của ngươi! Chỉ có điều hôm nay tâm tình của ta không tồi, tha cho các ngươi một con đường sống. Cút đi!

Giọng điệu Tiêu Lãng lạnh lùng vang lên. Bốn người Vũ Phi Tiên liền thở phào nhẹ nhõm. Nghe giọng điệu của Tiêu Lãng tuy rằng bốn người bị phế, nhưng sẽ không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt. Như vậy Vũ Tông còn có hi vọng quật khởi.

Vèo!

Đám người Vũ Phi Tiên ôm bụng còn chưa đi xa, Huyết Y, Huyết Tắc và tất cả Chiến Đế của Huyết Vương Triều đã bắn mạnh lên, phóng vào bên trong hoàng cung. Ân oán giữa đám người Vũ Phi Tiên và Tiêu Lãng cũng không sâu, nhưng Huyết Y bọn họ lại là hung thủ sát hại Tiêu Bất Tử. Tiêu Lãng làm sao có thể buông tha? Giờ phút này bọn họ chỉ hy vọng bắt đám người Tiêu Thanh Y làm con tin mới có hi vọng sống sót.

Vèo!

Thảo Đằng hóa thành bóng đen đầy trời, bao phủ lấy đám người Huyết Y Huyết Tắc vào trong, biến tất cả thành hài cốt. Chút thực lực như vậy đừng nói Tiêu Lãng hiện tại, cho dù hắn mới vừa vào Thiên Châu cũng có thể dễ dàng thuấn sát.

Không trung tràn ngập mùi máu tươi thoang thoảng. Vô số thị vệ trong cung sợ hãi đến mức chân cũng mềm nhũn. Còn những thị nữ đã sớm ngồi dưới đất, thân thể run rẩy, sợ sệt muốn khóc nhưng cố gắng kìm chế, không để cho mình khóc thành tiếng.

Mấy Chiến Đế của Thần Hồn Thành lúc trước cùng với Chiến Đế của Vũ Vương Triều, sắc mặt đều trở nên trắng bệch. Thân thể Đế hậu Phi Vũ không ngừng run rẩy, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Sau khi giết chết mấy kẻ địch, giúp Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Đế Độc Cô Hành báo thù xong, trong lòng Tiêu Lãng cũng không cảm thấy vui sướng. Trái lại hắn cảm thấy có chút nhàm chán vô vị.

Hắn trầm ngâm một lát, ánh mắt quét qua nhìn những Chiến Đế này nói:

- Cho hai người các ngươi lựa chọn, thứ nhất tự phế bỏ tu vi. Thứ hai, thần phục với hắn, sau này hắn chính là hoàng đế của đại lục Thần Hồn!

- Ách...

Tất cả mọi người trợn tròn mắt. Ngay cả đám người Ẩn đế và Đông Phương Bạch Tiêu Bất Hoặc cũng ngây ngẩn cả người. Bởi vì Tiêu Lãng vừa nói... là chỉ Thiên Tầm!

Thiên Tầm cũng bị doạ. Ban đầu hắn vốn cho là Tiêu Lãng nói đùa. Không nghĩ tới Tiêu Lãng thật sự để hắn làm vương giả đại lục Thần Hồn? Nhất thời tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Một người đắc đạo, điều này rất bình thường!

Chỉ có điều, tại sao không phải là để Đông Phương Bạch, hoặc là Nghịch Thủy Lưu làm hoàng đế? Dù là Trà Mộc Nghịch Thương cũng được. Tuy rằng quan hệ giữa Thiên Tầm và Tiêu Lãng tốt, nhưng... nói như thế nào hắn cũng là hạ nhân của Tiêu gia?

Tuy rằng Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu rất nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi dò. Lẽ nào bọn họ lại đi nói với Tiêu Lãng, dành ngôi vị hoàng đế này cho nhà chúng ta? Tiêu Bất Hoặc lại tái mặt. Thiên Tầm đã từng là một hạ nhân cấp thấp nhất của Tiêu gia, hiện tại sắp trở thành người thống trị đại lục Thần Hồn?

- Thế nào?

Tiêu Lãng không giải thích, ánh mắt lạnh lẽo, quét về phía mấy tên Chiến Đế Thần Hồn Thành và Vũ Vương Triều. Những người kia lập tức thức tỉnh, hướng về phía Thiên Tầm quỳ xuống, biểu thị thần phục.

- Thiên Tầm, ngươi luyện hóa vũ khí này một chút. Chiến giáp này cũng cho ngươi. Có chiến giáp này đại lục Thần Hồn không người nào có thể gây tổn thương cho ngươi. Có vũ khí này ngươi có thể dễ dàng chém giết Hắc Phí. Đại lục Thần Hồn người nào dám không phục trực tiếp tiêu diệt. Ngươi bây giờ chính là vương giả của đại lục Thần Hồn!

Tiêu Lãng lấy từ trong Tu Di Giới ra một áo giáp cực phẩm, và một trường đao có ấn ký thiên đạo đưa cho Thiên Tầm. Những thứ này trong buổi đấu giá hắn đã cố ý lưu lại. Đây đều là thứ tốt có thể bán đấu giá mấy chục vạn huyền thạch.

Hắn chỉ vào đám Chiến Đế kia, lại căn dặn:

- Ngươi lập tức dẫn dắt bọn họ, lấy đầu tất cả đám người Huyết Tông mang về đây. Ta về Đế Đô bái tế gia gia và cha mẹ ta một chút!

- Oa, đồ tốt!

Trên mặt Thiên Tầm đầy mừng như điên tiếp nhận, lập tức vận dụng huyền khí luyện hóa. Chiến giáp và chiến đao này là vật vô chủ, rất nhanh hắn đã dễ dàng luyện hóa xong. Chiến giáp lặng lẽ ẩn vào bên trong thân thể Thiên Tầm. Hắn cầm theo chiến đao thưởng thức một chút, tiện tay quay về phía xa chém xuống một đao.

- Xì!

Một đao quang mấy vạn mét lao ra, bên trong mang theo khí tức khủng bố thiếu chút nữa khiến Đông Phương Bạch và Ẩn đế phải quỳ xuống. Mà đao quang kia vừa xuất hiện, một Thiên điện nhỏ phía trước đã lập tức hóa thành bột mịn. Nếu như mặc cho ánh đao này bay đi, sợ là nửa Thần Hồn Thành cũng bị mất...