Yêu Giả Vi Vương

Chương 648: Sai đến cùng




- Công chúa điên rồi sao?

Mấy cung nữ sợ tới mức choáng váng. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm chuyện gì khác người. Người ta nói một chưa bao giờ nói hai, vẫn là cô con gái ngoan. Không ngờ hiện tại, công chúa Hòa Miêu đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến mấy cung nữ lập tức cho rằng nàng đã điên,

Công tử Mặc Hàn là ai?

Đệ nhất công tử vực diện Mặc Giả vực diện lớn nhất Bắc Minh, cũng là đệ nhất công tử Bắc Minh, tư chất nghịch thiên tuyệt đối có thể so sánh với công tử đại gia tộc Thiên Châu. Giờ này, hắn còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, đã đạt đến Nhân Hoàng ngũ trọng, cảm ngộ thiên đạo gió lốc. Bất luận nhân phẩm phẩm hạnh hay vẻ bề ngoài mọi mặt đều đứng đầu trong số các công tử Bắc Minh.

Hơn một năm trước, Thánh chủ vực diện Hòa Đường vàVực chủ vực diện Mặc Giả cùng uống rượu nói chuyện phiếm, đã nói chuyện kết hôn của hai người, xác định chờ công tử Mặc Hàn hoàn toàn nắm giữ được thiên đạo gió lốc sẽ lập tức thành hôn. Lúc đó, việc này được truyền khắp Bắc Minh thành một giai thoại. Tất cả đều cho rằng hai người là trai tài gái sắc ông trời tác hợp.

Công chúa Hòa Miêu xinh đẹp có tiếng tại Bắc Minh. Năm đó khi còn chưa xác định ra chuyện kết hôn, Hỏa Độc Vân và một đám công tử vẫn luôn theo sát không ngừng.

Năm đó lúc đính hôn, công chúa Hòa Miêu không nói một câu, chỉ yên lặng tiếp nhận. Giờ phút này đã hơn một năm trôi qua, thực lực công tử Mặc Hàn đã cường đại hơn một bước, cảm ngộ thiên đạo gió lốc tiến sâu thêm một bước. Chắc hẳn không cần tới nửa năm, một năm nữa sẽ tổ chức thành hôn.

Nhưng hiện tại... Nàng lại đột nhiên nói không lấy chồng? Nàng không phải điên thì là gì?

Luận về nhân phẩm, thân phận, tướng mạo, tư chất, trong thế hệ trẻ tuổi ở Bắc Minh còn ai có thể sánh với công tử Mặc Hàn? Nàng không gả cho công tử Mặc Hàn, vậy còn muốn gả cho ai?

Mấy cung nữ vội vàng khuyên bảo. Nếu như công chúa có vấn đề gì, Thánh chủ tức giận chắc hẳn sẽ trực tiếp xử tử những cung nữ như các nàng.

Trong đôi mắt công chúa Hòa Miêu lại vô cùng kiên định. Nàng liếc mắt một cái thâm trầm nói:

- Trước đây ta không hiểu cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là thích? Cho tới bây giờ ta mới hiểu được, thích không phải là yêu. Có lẽ ta không ghét ca ca Mặc Hàn, nhưng ta phát hiện ta căn bản không thương hắn. Ta đối với hắn hoàn toàn không có cảm giác. Ta không quan tâm hắn, không thèm để ý tới hắn. Chuyện của hắn ta hoàn toàn không có hứng thú muốn biết. Ta... cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng. Ta cũng không muốn làm con gái ngoan. Ta không cần cuộc đời như vậy. Nếu như cứ như vậy gả cho ca ca Mặc Hàn, sau này ta chắc chắn sẽ hối hận! Ta đã quyết định, các ngươi không cần khuyên bảo nữa. Nếu như đây là sai, ta tình nguyện sai đến cùng...

- Xong rồi...

Nhìn ánh mắt công chúa Hòa Miêu kiên định thậm chí là cố chấp, trong lòng mấy cung nữ trầm xuống. Các nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt công chúa Hòa Miêu như vậy. Các nàng, đặc biệt là cung nữ thiếp thân kia biết, việc này đã không thể thay đổi được nữa. Cho dù Thánh chủ tới khuyên cũng vô dụng.

- Công tử Mặc Hàn đến!

Bên ngoài vang lên tiếng một gã hộ vệ truyền báo. Các cung nữ đều hoảng hoàn toàn không biết nên làm gì.

Công chúa Hòa Miêu lại liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một cái, sau đó dứt khoát đi ra ngoài. Mấy cung nữ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đầy khẩn trương nhưng chỉ có thể theo nàng đi ra ngoài.

Dáng người công tử Mặc Hàn cao lớn, sắc mặt không tái nhợt vì tửu sắc quá độ giống như các công tử khác, trái lại có chút ngăm đen, nhưng càng lộ ra khí khái nam tử. Hắn chỉ mặc võ sĩ bào bình thường, tóc đen buộc lên, lưng thẳng tắp, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, tự tin lại khiêm tốn, khiến người ta không tự chủ được nảy sinh thiện cảm.

Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng gặp hắn, nhất định sẽ nhận ra hắn. Bởi vì người này chính là thiếu niên tóc đen tu luyện trong gió lốc mà Tiêu Lãng nhìn thấy sau khi mới vào biển Băng Tuyết được mấy ngày.

Công tử Mặc Hàn nhìn thấy công chúa Hòa Miêu, trên mặt liền lộ vẻ thân thiết, rất quan tâm hỏi:

- Hòa Nhi nghe nói nàng đang bế quan? Còn bế quan tới ba tháng? Ta có chút không yên lòng, cố ý sang đây thăm nàng! Nàng không sao chứ?

Nhìn ánh mắt ân cần của công tử Mặc Hàn, sắc mặt công chúa Hòa Miêu có phần ửng đỏ. May là nàng che tấm lụa mỏng khiến hắn không nhìn thấy. Nàng chột dạ tránh né ánh mắt của hắn, cúi đầu nói:

- Không sao, ca ca Mặc Hàn vẫn khỏe chứ?

- Ha ha, vẫn như cũ. Thiên đạo gió lốc vẫn chưa thành, nhưng chắc hẳn cũng sắp được!

Công tử Mặc Hàn có chút kỳ quái nhìn Hòa Nhi một chút, lại cảnh giác liếc mấy cung nữ. Hắn có chút nghi hoặc nhưng không tiện hỏi nhiều, trái lại mỉm cười hỏi:

- Lần trước nàng đi biển Băng Tuyết rèn luyện kinh nghiệm tại sao không nói cho ta biết? Hơn nữa còn dẫn theo ít hộ vệ như thế? Nàng có biết ta rất quan tâm tới sự an nguy của nàng hay không?

- Đa tạ ca ca Mặc Hàn quan tâm, là Hòa Nhi lỗ mãng!

Công chúa Hòa Miêu ngẩng đầu nhìn công tử Mặc Hàn một chút, lại cúi đầu xuống. Trong lòng nàng lại vô cùng phiền muộn. Mỗi lần hai người gặp mặt trên căn bản đều nói về những điều này. Trước kia nàng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng giờ phút này nàng lại cảm giác không thú vị, rất phiền chán. Cảm giác hai người không phải đã định thân mà trái lại giống như người xa lạ, tương kính như tân.

Công tử Mặc Hàn cảm nhận được sự khác thường của công chúa Hòa Miêu, hắn càng kỳ quái hơn, cẩn thận chăm chú nhìn nàng một chút, hỏi:

- Hòa Nhi ngày hôm nay dường như tâm tình nàng có phần không tốt? Có chuyện gì phiền lòng có thể nói cho ta biết được không? Có lẽ ta có thể giúp nàng!

Vừa nãy Hòa Nhi có dũng khí. Nhưng giờ phút này nghe công tử Mặc Hàn quan tâm, dũng khí hoàn toàn bị dánh tan. Mấy lần, nàng muốn cắn răng nói thẳng chuyện từ hôn, nhưng lời nói tới cửa miệng lại nuốt xuống. Cuối cùng nàng lắc đầu nói:

- Không, không gì!

- Không có gì mới lạ...

Mấy cung nữ càng khẩn trương hơn. Dáng vẻ công chúa Hòa Miêu như vậy, là một người mù cũng biết nàng có tâm sự. Công tử Mặc Hàn là người lợi hại như thế, làm sao có thể không nhìn ra được? Vạn nhất công tử Mặc Hàn ép hỏi, cuối cùng công chúa Hòa Miêu nói ra thì xong rồi...

Cũng may công tử Mặc Hàn rất độ lượng, chỉ cười nhạt. Cho dù nhìn thấy rất nhiều điều không đúng nhưng hắn không ép hỏi quá đáng, trái lại vui vẻ đứng dậy, cười nói:

- Tốt lắm, Hòa Nhi nàng nghỉ ngơi cho tốt, đừng ép mình tu luyện. Chuyện suy nghĩ nhiều sẽ nghĩ thông. Nếu không hãy nhớ tất cả còn có ta!

- Đúng là nam tử tốt, phong độ, đẹp trai anh tuấn, hiểu lòng người!

Mấy cung nữ nhìn thấy, ánh mắt bắt đầu trở nên mê say. Nhưng bọn họ càng nghĩ càng không hiểu tại sao công chúa Hòa Miêu lại có ý định từ hôn. Chỉ có điều mọi người cuối cùng xem như đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì xem bộ dạng công chúa Hòa Miêu thế kia, rõ ràng không có dũng khí nói ra. Việc này còn có cơ hội cứu chữa!

- Ách...

Nhưng mà, ngay thời điểm công tử Mặc Hàn đứng lên định rời đi, một tiếng kêu rên có chút đau khổ vang lên, khiến mấy cung nữ sợ hãi đến hoa dung thất sắc. Bởi vì... tiếng kêu kia phát ra từ trong gian phòng Tiêu Lãng ngủ. Mà bên trong đó, giờ phút này chỉ có một mình Tiêu Lãng.

- Ừm?

Sắc mặt công tử Mặc Hàn trầm xuống. Hắn dừng lại bước chân, nhìn về phía gian phòng kia, lại đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía mấy cung nữ và Hòa Nhi.

Mắt công chúa Hòa Nhi sáng ngời, thân thể hơi động muốn chạy về phía gian phòng Tiêu Lãng. Nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của công tử Mặc Hàn. Dù sao nàng vẫn là một tiểu cô nương. Nàng nhất thời hoảng loạn, không biết nên làm thế nào!

- Nước, ta muốn uống nước!

Trong gian phòng lại vang lên một giọng nói. Lần này hết sức rõ ràng. Đó chính là giọng của một nam tử. Sắc mặt mấy cung nữ hoàn toàn xám như tro tàn. Mà công chúa Hòa Miêu lại cắn răng một cái, dứt khoát chạy vào phòng nghỉ. Bởi vì kích động, bước chân nàng có chút lảo đảo.

Đúng vào lúc này, mắt công tử Mặc Hàn đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, sát khí ngút trời, giống như một bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ...