Yêu Giả Vi Vương

Chương 667: Đao hạ lưu nhân




- Công tử, người này sát khí nặng nề, thực lực tuyệt đối không phải như bề ngoài. Đừng gây chuyện bằng không chúng ta đều sống không được!

Thân thể Ma Hoàng rơi xuống, suýt nữa bị bảo mã dầy xéo. Hắn thẹn quá hóa giận đang chuẩn bị ra tay, trong tai chợt vang lên một truyền âm cấp bách. Ma Hoàng lập tức không dám động nữa. Người truyền âm chính là cường giả Nhân Hoàng lục trọng kia. Hắn đã từng cứu Ma Hoàng nhiều lần, Ma Hoàng rất tín nhiệm hắn.

- Ngươi… ngươi chờ bản thiếu đảo chủ!

Ma Hoàng đứng lên, trèo lên ngựa lúc này mới có dũng khí nói hai câu uy hiếp. Khi bị ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, hắn lập tức sợ hãi giục ngựa chạy về phía xa. Mấy người còn lại cũng không dám nhiều lời, ảo não chạy theo.

Tiêu Lãng thở dài cảm khái nói:

- Thế gian này vì sao có nhiều người không thú vị như vậy?

Âu Dương Lãnh Yên cười khúc khích nói:

- Chính là bởi vì có những người này, kỳ thực thế giới này mới không đến mức không thú vị như vậy!

- Nghe nàng nói như thế, dường như có chút đạo lý! Ha ha!

Tiêu Lãng lắc đầu cười khẽ. Nhìn thành lớn khổng lồ phía xa, hắn có chút bất đắc dĩ nói:

- Còn muốn vào thành không? Nói không chừng tên ngốc kia đã triệu tập nhân thủ! Nếu không chúng ta đổi nơi khác? Không ngờ lại phá hỏng nhã hứng của nàng!

Âu Dương Lãnh Yên cười nhạt một tiếng nói:

- Không cần, chỗ này rất đẹp. Những năm gần đây ruồi vây quanh ta còn ít sao? Rồi lại nói, không phải có ngươi sao? Trong thành này lại không có Thiên Đế, lẽ nào một đại nam nhân như ngươi còn không bảo vệ được một thiếu nữ như ta?

- Thiếu nữ...

Tiêu Lãng không nói gì. Âu Dương Lãnh Yên không cần động thủ, trực tiếp nói tên nàng ra, sợ là có thể doạ đảo chủ này quỳ xuống chứ?

Nếu Âu Dương Lãnh Yên không sợ phiền phức, Tiêu Lãng cũng không sợ, dẫn theo nàng chậm rãi đi vào trong thành. Dọc đường bọn họ không đi nhanh, du sơn ngoạn thủy, tâm tình thật ra không chịu ảnh hưởng.

Lúc mặt trời lặn, hai người mới chậm rãi đi tới cửa thành. Vừa đến cửa thành quả nhiên bọn họ phát hiện không đúng.

Hộ vệ cửa thành rõ ràng đã nhiều hơn. Ánh mắt bọn họ đều mang theo hào quang không thiện. Mà người trung niên mặc cẩm y Ma Hoàng kia đang đứng trên tường thành, bên cạnh có hơn mười cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Rõ ràng bọn họ đang đợi hai người.

- Hai người này là gian tế, bắt lại cho ta!

Ma Hoàng nhìn thấy trong mắt Tiêu Lãng đều là sát ý, không nói dư thừa, lập tức quát lớn.

Tiêu Lãng thở dài. HỨn không động thủ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Ma Hoàng gầm thét nói:

- Ma Hoàng? Ngươi là con cháu Ma gia sao? Công tử Ma Tiêu các ngươi nhìn thấy ta đến rắm cũng không dám thả. Ngươi xác định muốn động thủ?

- Ách...

Trên tường thành vốn có bốn cường giả bắn mạnh ra, sắp tới chỗ Tiêu Lãng. Trong đó có hai Nhân Hoàng đỉnh phong, gần trăm hộ vệ ở ngoài cửa thành cũng bao vây lại đây. Nhưng giờ phút này tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Tuyết Liên Đảo này thật sự là của Ma gia. Công tử Ma Tiêu đại danh như sấm bên tai. Nếu đúng như lời Tiêu Lãng nói, như vậy hắn tuyệt đối là một nhân vật lớn. Bọn họ không trêu chọc nổi nhân vật lớn.

- Làm càn!

Công tử Ma Hoàng nhìn ánh mắt Tiêu Lãng âm trầm lạnh lẽo, nhìn trong đôi mắt đẹp của Âu Dương Lãnh Yên lộ ra vẻ trêu tức, nhất thời nhiệt huyết xông lên đầu, không để ý tới bất kỳ điều gì, quát lớn:

- Đại danh của công tử Ma Tiêu cũng có thể để cho kẻ rác rưởi như ngươi tùy tiện nói sao, lại còn dám sỉ nhục công tử? Hai người các ngươi rõ ràng là gian tế Bắc Minh. Người đâu bắt lại cho ta. Xảy ra chuyện gì, thiếu đảo chủ ta sẽ dốc hết sức đảm đương!

Vèo!

Giữa không trung mấy cường giả bay vút lên trời vốn có chút do dự, giờ phút này không còn cố kỵ nữa. Bọn họ biết rõ tính cách của Thiếu đảo chủ này. Nếu như ngày hôm nay không ra tay, ngày sau bọn họ sợ rằng khó sống. Bọn họ chỉ có thể lộ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên, âm thầm nhắc, chỉ có thể trách mạng hai người các ngươi không tốt.

- Trời làm bậy, còn có thể sống!

Sát khí trên người Tiêu Lãng phát ra uồng bạo. Phía sau hắn, Thảo Đằng đầy trời gào thét lao đi, thoáng cái đã bao phủ tất cả hộ vệ cửa thành.

Thảo Đằng vừa ra trong nháy mắt mọi người biến sắc. Có lẽ bọn họ không nhận ra Tiêu Lãng, nhưng Thảo Đằng này rất nổi tiếng. Ở Thiên Châu chỉ có một mình Tiêu Lãng có. Nơi đây tuy là ở biển Băng Tuyết, nhưng rất nhiều đội buôn vẫn thường qua lại. Chuyện của Tiêu Lãng đã truyền khắp nơi. Có lẽ thực lực của Tiêu Lãng không cường đại, nhưng... giết chết bọn họ, đồ Tuyết Liên đảo thật sự thừa sức.

- Tiêu phủ chủ, tha mạng!

- Tiêu Lãng, Tiêu đại nhân, là chúng ta có mắt không tròng! Mong ngài giơ cao đánh khẽ...

- A...

Vô số lời cầu xin tha thứ, tiếng kêu thảm thiết từ trong Thảo Đằng truyền ra. Trên mặt Tiêu Lãng không tỏ thái độ, tiếp tục khống chế Thảo Đằng cắn nuốt. Nếu những người này muốn giết hắn, vì sao hắn không thể giết bọn họ?

Trong khoảnh khắc gần trăm người hóa thành xương trắng. Trên mặt Tiêu Lãng vẫn thản nhiên mang theo thân thể Âu Dương Lãnh Yên nhẹ nhàng nhảy một cái lên trên tường thành. Hắn cố ý để lại một mạng của Ma Hoàng. Hiện tại đứng ở trước mặt Ma Hoàng, Tiêu Lãng lãnh đạm nói:

- Ngươi dốc hết sức đảm đương? Việc này ngươi có thể gánh được sao?

Thân thể Ma Hoàng đã sớm sợ đến xụi lơ trên đất, run lẩy bẩy. Sau khi hắn biết được thân phận của Tiêu Lãng, biết hôm nay trên trời dưới đất không người nào cứu được hắn. Hắn cũng được coi là một trang nam tử, cắn răng nhìn Tiêu Lãng nói:

- Muốn giết cứ giết, đừng liên lụy người vô tội! Chuyện hôm nay thật sự do ta thấy sắc nảy lòng tham, không liên quan đến người khác!

Hắn là Thiếu đảo chủ, phía trên tất nhiên còn có đảo chủ. Nếu như bởi vì hắn, toàn tộc bị tàn sát, hắn sẽ chết không nhắm mắt. Cho nên giờ phút này hắn mới có thể kiên cường như vậy.

- Giúp ngươi đạt được ý nguyện!

Mắt Tiêu Lãng lóe lên, vung tay lên. Thảo Đằng sau lưng lập tức gào thét đến.

- Tiêu phủ chủ, hạ đao lưu nhân!

Vào thời khắc này, trong thành có một bóng người bắn mạnh đến. Người này mặc hoa phục, khí thế rất cường đại. Rõ ràng là một Nhân Hoàng đỉnh phong. Hơn mười cường giả Nhân Hoàng đi theo phía sau hắn, bay về phía bên này.

Tiêu Lãng ngạo nghễ không sợ hãi, để Thảo Đằng đứng ở trong không trung, ánh mắt tập trung về phía xa. Đối với hắn mà nói, một cường giả Nhân Hoàng và mấy chục vạn cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không khác nhau.

Người đến hiển nhiên là đảo chủ Tuyết Liên đảo. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười làm lành bắn mạnh lại đây, không ngừng kêu:

- Tiêu phủ chủ, hạ đao lưu nhân!

- Đừng kêu nữa. Trên tay ta không phải là đao. Nếu còn kêu nữa, nói không chừng ta thật sự lấy đao chém người!

Tiêu Lãng nghe thấy, vực kỳ phiền chán, lạnh lùng trả lời một câu. Âu Dương Lãnh Yên đứng bên cạnh cười đến cong cả người. Trên đường phố phía xa có rất nhiều võ giả thi nhau sợ hãi nhìn về bên này. Bọn họ không biết hai người này là nhân vật lớn nào, đã dám giết người còn kiêu ngạo như vậy?

Đảo chủ Tuyết Liên đảo nhanh chóng bay tới, vẻ mặt lúng túng nói:

- Tiêu phủ chủ, lão hủ Ma Tinh là con cháu chi thứ của Ma gia. Gia phụ là Lục trưởng lão Ma gia! Tiểu nhi có tội, lão hủ thay hắn nhận tội với Tiêu phủ chủ. Lão hủ nguyện ý bồi thường Tiêu phủ chủ trăm vạn huyền thạch. Chỉ mong Tiêu phủ chủ tha cho tiểu nhi một mạng. Lão hủ chỉ có một đứa con trai độc nhất!

- Trăm vạn huyền thạch!

Vô số võ giả vây xem, con ngươi trong mắt thoáng co lại. Trăm vạn huyền thạch đối với bọn họ chính là một khoản cực lớn. Giết Ma Hoàng bằng đắc tội với Ma Tinh, cũng bằng đắc tội Lục trưởng lão Ma gia. Không giết lại có thể nhận được trăm vạn huyền thạch. Mọi người đều cho rằng Tiêu Lãng không phải là người ngu, nhất định sẽ chọn không giết.

- Huyền thạch, không có gì lạ!

Tiêu Lãng sẽ thiếu huyền thạch sao? Đắc tội Ma gia? Hắn đã đắc tội rất sâu, tất nhiên cũng không để ý đắc tội thêm một chút nữa.

Một Thảo Đằng gào thét đến, trong nháy mắt đâm vào đan điền của Ma Hoàng, cắn nuốt sạch sẽ tất cả bụng dưới của hắn. Lúc này Tiêu Lãng mới lãnh đạm nói:

- Huyền thạch không cần ngươi đền. Xem như nể mặt ngươi tha cho hắn một mạng! Chỉ có điều bản tính này của hắn không tốt, phải quản giáo nghiêm. Bằng không ngày sau cả nhà các ngươi sẽ bị liên lụy diệt tộc. Cút đi!

Nói xong Tiêu Lãng thu hồi Thảo Đằng dẫn theo Âu Dương Lãnh Yên, bay thẳng xuống. Mà gần trăm cường giả Nhân Hoàng ở trên bầu trời phía trước không một người nào dám ngăn cản, trái lại thi nhau nhường đường, tránh hai người như tránh rắn rết.

Không nhìn ánh mắt sợ hãi của đám người qua đường, Tiêu Lãng quay đầu lại liếc mắt nhìn Âu Dương Lãnh Yên một cái nói:

- Hiện tại hài lòng chưa? Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Hì hì!

Âu Dương Lãnh Yên nở nụ cười quyến rũ, lặng lẽ tới gần, tiến đến bên tai Tiêu Lãng nói:

- Biểu hiện của ngươi ngày hôm nay không tệ. Bản phu nhân rất hài lòng. Buổi tối cho phép ngươi bò lên trên giường của ta. Đi tìm lữ quán đi...