Yêu Giả Vi Vương

Chương 710: Nói dối như cuội




Tiêu Lãng được Thảo Đằng trị liệu nên tỉnh táo rất nhanh, mà những người còn lại vẫn đang hôn mê. Sau khi hắn tỉnh lại, trước tiên nhìn ra xung quang. Khi nhìn thấy những hải thú này đều nằm sấp trên mặt đất rất yên tĩnh, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, hắn bỗng nhiên nhìn về phía con Thú Hoàng. Vừa nhìn, hắn lại trở nên khẩn trương.

Bởi vì tất cả hải thú, bao gồm hơn ba mươi con Thú Vương trăm vạn năm đều nằm phủ phục trên mặt đất, nhưng con Thú Hoàng kia vẫn đứng thẳng, nhắm mắt lại. Tuy rằng trên người Huyết Hải Ma Hùng kia đã không có khí tức bạo ngược, nhưng chẳng may lại phát sinh dị biến, Mộc Sơn Quỷ ở bên cạnh đã hôn mê tuyệt đối sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Ngay thời điểm Tiêu Lãng chuẩn bị lại đánh ra tình đạo, Thú Hoàng kia chậm rãi mở mắt ra. Trong con mắt cực lớn kia không còn huyết hồng, cũng không tiếp tục bạo ngược nữa, trái lại tràn ngập tình cảm của con người.

Tiêu Lãng cũng ngây dại. Bởi vì trong con mắt kia lộ vẻ cảm kích và hữu hảo. Dường như Thú Hoàng này không còn là Thú Hoàng, mà là sủng vật giống như Tiểu Bạch của hắn.

Ầm ầm!

Thú Hoàng đột nhiên chậm rãi đi về phía bên này, mắt đối diện với Tiêu Lãng. Nó đi vài bước thân thể đột ngột cúi xuống, duỗi hùng chường cực lớn về phía Tiêu Lãng. Thân thể khổng lồ kia, hùng chường cực lớn kia, khiến bầu trời trên đầu Tiêu Lãng tối sầm lại.

Tiêu Lãng không có bất kỳ hành động công kích nào, trái lại vẫn chờ tới khi đối mặt với Thú Hoàng, chờ tới lúc hùng chưởng vừa đập nát Thần Khải đưa tới trước người. Thân thể hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đứng ở bên trên hùng chưởng kia, mặc cho hùng chưởng kia mang theo thân thể hắn lên mấy vạn mét trên không trung, tới phía trước đầu Ma Hùng.

Nếu như Mộc Tiểu Yêu các nàng vẫn thức tỉnh nhìn thấy tình cảnh như nhất định sẽ bị dọa sợ vỡ mật.

Tiêu Lãng đứng ở bên trên hùng chưởng, y phục màu đen bị cuồng phong thổi bay phần phật, mái tóc trắng như tuyết dao động. Hắn chỉ cách miệng của con Ma Hùng kia một mét. Hắn với chiều cao một mét tám và Huyết Hải Ma Hùng cao một trăm ngàn mét đối mắt nhìn nhau. Trên mặt hắn vô cùng bình tĩnh, cũng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, trái lại khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Hắn cảm nhận được thiện ý của Ma Hùng này, cảm nhận được sự cảm kích của Ma Hùng. Ma Hùng sẽ không tổn thương hắn. Cho nên hắn cũng không sợ hãi đối với thú lớn chống trời có thể tương đương với Thiên Đế Chí Tôn.

- Nhân loại, cảm ơn ngươi đã giúp hóa giải máu độc nguyền rủa!

Điều khiến Tiêu Lãng rất bất ngờ chính là, miệng của Thú Hoàng kia đột nhiên mở ra, môi khẽ mấp máy một lúc. Sau đó trong đầu hắn liền vang lên một truyền âm.

Truyền âm hiển nhiên là do Thú Hoàng truyền đến. Thú Hoàng có thực lực cường đại như vậy, linh trí có thể tương đương với con người, có thể truyền âm là chuyện rất bình thường. Chính vì bọn chúng có trí tuệ của con người, cũng đã cùng võ giả đỉnh phong của con người lập ra giao ước, nước giếng không phạm nước sông.

Toàn thân Tiêu Lãng cảm thấy thoải mái hơn. Cho dù Thú Hoàng này không bị hắn thu phục, nhưng máu độc nguyền rủa được giải trừ, hắn chắc chắn sẽ không tiếp tục công kích Thần Khải phủ, trái lại còn rất cảm kích hắn. Nguy cơ ngày hôm nay xem như đã được hoàn toàn giải trừ, mà nguy cơ của Thần Khải phủ cũng có thể giải quyết triệt để.

- Nhân loại! Ta gọi Huyết Tháp. Huyết Tháp nợ ngươi một món nợ ân tình! Ngày sau có bất kỳ điều gì cần tới Huyết Tháp, cứ đến hải vực trăm vạn dặm dưới Phi Kỵ Đảo biển Loan Luân tìm ta, hoặc là bảo một trong bất kỳ hải thú nào của biển Loan Luân truyền tin cho ta. Bất luận là chuyện gì Huyết Tháp có thể giúp đỡ được cũng sẽ dốc hết toàn lực!

Huyết Hải Ma Hùng lại truyền âm một câu, sau đó cánh tay đưa ra, nhẹ nhàng thả Tiêu Lãng về chỗ cũ. Hắn cảm kích nhìn Tiêu Lãng một chút, sau đó hét lớn một tiếng dẫn dắt tất cả hải thú chậm rãi thối lui.

Ngao! Ô! Xì!

Tất cả hải thú ngửa mặt lên trời rống dài, sau đó gật đầu bái lạy Tiêu Lãng, lúc này mới quay đầu nhanh chóng tiến về phía nam. Còn có một vài hải thú còn không ngừng quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ cung kính và cảm kích.

- Còn có một vài con dân bị máu độc cảm hoá. Sau mười ngày nữa ta sẽ bảo tất cả bọn họ tập trung tại bờ biển phía nam. Nhân loại! Tới lúc đó mong ngài giúp con dân của chúng ta hóa giải máu độc một chút. Ngày sau ngài có thể tùy ý điều động những con dân này! Nhân loại, là ngài cho chúng ta cuộc sống mới, chúng ta sẽ vĩnh viễn cảm kích ngài! Có bất kỳ người nào hoặc thú nào dám cả gan đối nghịch với ngài, cứ việc truyền lời. Con dân biển Loan Luân mãi mãi cũng là hậu thuẫn cường đại nhất của ngài!

Huyết Hải Ma Hùng đi ngoài mấy vạn mét, lại quay đầu mấp máy môi truyền âm cho Tiêu Lãng một câu, lúc này mới nhanh chân rời đi. Tốc độ của hải thú rất nhanh. Chỉ trong thời gian nửa nén hương, hơn một trăm vạn hải thú liền biến mất ở đường chân trời phía xa, chỉ còn lại bóng lưng mơ hồ của con Thú Hoàng kia...

Con dân biển Loan Luân mãi mãi cũng là hậu thuẫn cường đại nhất của ngài?

Hồi tưởng lại câu nói này, nụ cười trên mặt Tiêu Lãng càng thêm nồng đậm. Chỉ có điều giờ phút này hắn thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn thở ra một hơi thật dài, toàn thân đều chìm đắm trong sự vui sướng. Hải thú đã giải trừ được máu độc đạt được sức sống mới, hắn sao không phải đạt được sức sống mới chứ? Sống sót sau tai nạn, cảm giác vui sướng này, nếu người nào chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn không hiểu được.

Ánh tà dương chiế khắp cả đại địa. Phía năm Thần Khải Thành vô cùng hỗn độn. Khắp nơi đều là thi thể võ giả và hải thú. Còn có hài cốt của mấy chục vạn hải thú cấp thấp. Đương nhiên còn có hơn hai vạn võ giả đang hôn mê.

Tiêu Lãng không kịp suy nghĩ quá nhiều chuyện. Hắn để trăm vạn phân thân Thảo Đằng phân tán đi trị liệu cho mọi người. Rất nhanh mấy người đã bắt đầu tỉnh lại. Sau khi bọn họ tỉnh lại nhìn cảnh tượng xung quanh, trong mắt liền xuất hiện vẻ khiếp sợ.

- Hải thú? Hải thú làm sao lui lại vậy?

- Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Tại sao không thấy một con hải thú nào? Lẽ nào ta đang nằm mơ sao?

- Vì sao chỉ có mấy chục vạn hài cốt hải thú cấp thấp? Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?

Vô số người thi nhau ngạc nhiên đứng lên quan sát xung quanh, phát ra những tiếng kêu đầy nghi hoặc. Ký ức vừa nãy của bọn họ bị Thanh Mộc Ngọc mạnh mẽ xóa đi tất cả, chỉ nhớ bọn họ vọt tới giao chiến với hải thú, sau đó tất cả hôn mê...

Tiêu Lãng bị doạ. Rất nhiều người rõ ràng nhìn thấy tình đạo của mình, nhìn thấy mình thu phục những hải thú này? Vì sao tất cả lại không nhớ rõ? Chẳng lẽ tình đạo của mình còn có năng lực phong ấn ký ức của bọn họ?

Tiêu Lãng nghĩ không ra. Hắn vốn chuẩn bị giải thích một chút, chỉ chờ vô số đôi mắt tập trung vào hắn, chờ hắn thức tỉnh để hỏ hắn. Hiện tại, hắn đột nhiên trầm mặc. Hắn không nhiều lời khống chế Thảo Đằng tiếp tục chữa trị cho mọi người. Chờ sau khi mọi người bao gồm cả Mộc Sơn Quỷ đã tỉnh lại, vẻ mặt vẫn mơ hồ, hắn đưa ra một quyết định.

Nói dối như cuội!

- Các ngươi đừng hỏi ta. Ta cũng vừa mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại đã biến thành như vậy. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng không biết...

Tiêu Lãng tỏ ra rất vô tội nhìn mọi người nói. Nếu mọi người đều quỷ dị, mất đi ký ức vừa nãy, hắn sẽ không đần độn nói cho mọi người biết, hải thú là do hắn đẩy lùi. Kỳ thực bản thân hắn hắn cũng bị tình đạo này doạ. Hơn nữa giờ phút này trong đầu hắn vẫn cảm giác như đang nằm mộng.

Hơn một trăm vạn hải thú, trong đó bao gồm hơn ba mươi con Thú Vương, một con Thú Hoàng. Nguy cơ ngay cả Diệt Hồn Điện, Mê Thần Cung, thập đại Thiên Đế Chí Tôn cũng không có cách nào giải quyết, kết quả bị hắn dễ dàng dẹp yên?

Điều này rất không khoa học, rất không có đạo lý, thậm chí cực kỳ hoang đường!

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sợ là Thiên Châu sẽ phát sinh chấn động lớn. Bản thân Tiêu Lãng cũng sẽ đứng trên đỉnh danh vọng. Tiêu Lãng vẫn không thích trở thành tiêu điểm của mọi người. Cây cao chịu gió lớn đạo lý này hắn hiểu. Hơn nữa phía tây Thiên Châu còn có một Vân Phi Dương và Vân Tử Sam đang luôn chăm chú nhìn hắn. Cho nên hắn quyết định che giấu chuyện này.

Mà trên thực tế, cung chủ Mê Thần Cung sai Thanh Mộc Ngọc xóa đi ký ức của mọi người, mục đích cũng không muốn để mọi người biết chuyện này. Bọn họ cũng tin tưởng lấy trí tuệ của Tiêu Lãng, sẽ không đần độn nói cho mọi người, nói cho người trong thiên hạ biết...