Yêu Giả Vi Vương

Chương 920: Tử Thánh Thạch




Vực diện Thiên Ma là một đại vực diện. Theo tàn hồn Thiên Ma Đại Đế nói thì chỗ này to hơn Thiên Châu gấp trăm lần, nàng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma chính là vì lẻn vào đây, lợi dụng linh khí hỗn độn trong vực diện Thiên Ma ngưng tụ thần thể mới có thể đột phá cảnh giới Đại Thần.

Giờ phút này, trong kinh mạch của Tiêu Lãng có linh khí hỗn độn nhưng không biết làm sao để lợi dụng. Tiêu Lãng không dám dùng năng lượng chiến kỹ Thiên Ma cung cấp để hấp thu, hắn cũng không có đan điền, không thể lưu trữ. Tiêu Lãng chỉ có thể mặc cho linh khí hỗn độn chậm rãi tan biến trên không trung.

Không thể tu luyện, Tiêu Lãng chết lặng ngồi trên người quái điểu chín đầu yên lặng quan sát thiên địa mênh mông bên dưới.

Vực diện Thiên Ma và Thiên Châu khác biệt rất lớn. Chỗ này quanh năm bao phủ trong thời tiết tiêu điều, không có ánh nắng ấm áp nóng cháy, phong cảnh toàn là hoang nguyên lạnh lẽo. Nơi này có hung cầm, mãnh thú. Tiêu Lãng ở trên đường thấy một con quái điểu lông xanh cực kỳ khổng lồ, người dài mười vạn thước, giống như thú hoàng của Thiên Châu, khí diễm ngập trời, chỉ xem khí thế đã sánh bằng Vọng Nguyệt các chủ. Quái thú này vốn bay hướng bọn họ nhưng Ma Tuyết hừ lạnh một tiếng là nó lập tức kinh khủng chạy trốn, không có chút ý định muốn chạy trốn.

Điều này làm Tiêu Lãng có nhận thức mới về thực lực của Ma Tuyết. Tiêu Lãng cảm ứng hơi thở thì Ma Tuyết có thực lực cỡ bằng Man Thần, thua Diệt Hồn. Nhưng quái thú Bán Thần cảnh bị Ma Tuyết hừ một tiếng là khủng hoảng chạy trốn. Chỉ có hai khả năng, một là thực lực của Ma Tuyết cực kỳ mạnh đến đỉnh Bán Thần cảnh. Hai là Ma Tuyết là tộc quần đặc biệt trong vực diện Thiên Ma, có lực chấn nhiếp cường đại.

Tiêu Lãng suy đoán xác suất khả năng thứ hai rất lớn, dù sao hắn thấy nhiều Vực Ngoại Thiên Ma nhưng chỉ có Ma Tuyết là diện mạo đặc biệt, còn hiểu ngôn ngữ Thiên Châu, đây đã là chuyện rất quái rồi.

Ma Tuyết nói mấy câu đó với Tiêu Lãng, hắn không dám hỏi, một đường bay đi nửa tháng sau địa hình trước mắt mới thay đổi.

Đằng trước xuất hiện biển rộng mênh mông, màu biển không phải xanh biếc mà là đen nhánh, từ xa có thể ngửi thấy mùi hôi, dường như... Đây không phải nước biển mà là máu Vực Ngoại Thiên Ma.

Ma Tuyết truyền âm:

- Đằng trước chính là Địa Ngục Hải, ngươi và Ma Lực, Ma Cổ vào trong nuốt Thiên Ma đi. Tiêu Lãng, ngươi nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối đừng lộ ra thân phận người Thiên Châu của mình, phải luôn biến thành bộ dạng Thiên Ma. Một khi lộ thân phận phải giết ngay Thiên Ma gần đó, nếu không thì không ai cứu ngươi được. Khi hơi thở Thiên Ma trên người cđủ đậm thì Ma Lực, Ma Cổ sẽ mang ngươi đi ra. Ngươi đừng hòng chạy trốn, khi ta nhận được tin ngươi có rục rịch gì sẽ khiến linh hồn của ngươi tan vỡ!

Ma Tuyết dẫn theo chín Thiên Ma Vương rời khỏi quái điểu chín đầu bay xuống dưới, quái điểu thì lao thẳng vào Địa Ngục Hải.

Hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ không nhìn phong cảnh xung quanh, một trái một phải nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, không chớp mắt cái nào. Tiêu Lãng sởn tóc gáy.

- Gru gru!

Rất nhanh, đằng trước xuất hiện quần đảo, đảo biển khá lớn, nhìn từ trên cao sẽ thấy vô số Vực Ngoại Thiên Ma tụ tập trong đảo biển, có rất nhiều tiếng hú của Vực Ngoại Thiên Ma.

Vù vù vù vù vù!

Quái điểu chín đầu bay xuống dưới. Khí thế của hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ, quái điểu chín đầu làm Vực Ngoại Thiên Ma bên dưới đang hỗn chiến kinh khủng chạy tứ tán.

Một Thiên Ma Vương lại bắt đầu xí xô xí xào:

- Cốt đóa đô phương đa đẳng tây độ...

Tiêu Lãng hơi hiểu đó là Thiên Ma Vương Ma Cổ chỉ xuống Vực Ngoại Thiên Ma bên dưới, kêu hắn đi nuốt.

Tiêu Lãng không chút do dự nhảy khỏi người quái điểu chín đầu, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, tốc độ như sấm chớp giây lát đã rơi xuống đảo biển.

Giờ phút này, bộ dạng của Tiêu Lãng giống y như Thiên Ma Vương nhưng có thêm bộ y phục võ sĩ màu đen, tóc màu trắng chứ không nâu như Thiên Ma Vương khác, hơi khác loại.

Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma nên có thể phát ra chút hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma, làm đám Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp, Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp không kịp chạy tứ tán thấy run sợ, nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Tiêu Lãng hét lên:

Mị Nhi!

Thảo đằng thần hồn màu lam rít gào chui ra từ dưới chân Tiêu Lãng, tập kích từ lòng đất, càn quét một đống Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp. Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam truyền năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma trở về cho Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng lập tức báo tin cho thảo đằng thần hồn màu lam:

- Có thể làm chậm tốc độ tăng hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma được không? Vậy thì ta có thể nuốt nhiều năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma hơn, khiến thân thể biến càng mạnh.

Ma Tuyết vì khiến hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trong người Tiêu Lãng càng đậm đặc nên cố ý mang hắn tới đây, có thể thoải mái nuốt Vực Ngoại Thiên Ma. Làm sao Tiêu Lãng chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Tuy Ma Tuyết chỉ cần một ý niệm là có thể khiến linh hồn hắn tan vỡ nhưng lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều, tăng mạnh thực lực một phần đỡ một phần.

- Cái này dễ.

Thảo đằng thần hồn màu lam đáp lời khiến Tiêu Lãng mừng như điên.

- Chủ nhân, đại nhân kia truyền cho ta một tiểu thần thông. Lúc trước nuốt mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma, Mị Nhi không hấp thu năng lượng của bọn chúng mà chỉ lưu trữ nên khiến hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trong người chủ nhân tăng mạnh. Bây giờ chủ nhân muốn khiến hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma chậm tăng trưởng thì Mị Nhi nuốt đa số năng lượng biến thành năng lượng thuần khiết rồi truyền về cho nchủ nhân là được.

Tiêu Lãng gật đầu, nói:

- Tốt, Mị Nhi, làm đi!

Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam liên tục chui ra từ dưới mặt đất nuốt những Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp, Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp, không ngừng truyền về năng lượng cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng chỉ cần đứng tại chỗ vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma dung hợp những năng lượng này với năng lượng trong người mình là được rồi.

Trên đảo biển này không có nhiều Vực Ngoại Thiên Ma, chỉ cỡ vài vạn, có một phần trốn vào trong biển núp dưới nước đen ngòm. Giây lát sau mấy vạn Vực Ngoại Thiên Ma hóa thành bộ xương. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn, phát hiện chính giưa đảo biển tụ tập nhiều bộ xương, có một tảng đá màu tím to lớn toát ra hơi thở rất dễ chịu.

Tiêu Lãng đi hướng đá to màu tím nhưng ai ngờ quái xà chín đầu nhanh chóng sà xuống. Hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ ở trên lưng quái xà chín đầu cực kỳ tức giận hú hét, dường như không cho Tiêu Lãng tới gần tảng đá màu tím.

Tiêu Lãng không dám lỗ mãng, vội thụt lùi lại, khiến thảo đằng thần hồn màu lam âm thầm lẻn dưới đất xuyên thấu qua đá màu tím thăm dò.

Ai ngờ...

Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam chui qua xuyên thủng tảng đá màu tím, mừng rỡ truyền âm lại:

- Chủ nhân, trong tảng đá tím này có thạch dịch, trong thạch dịch có năng lượng cường đại cực kỳ đậm đặc, thuần khiết. Mị Nhi rất thích!

Tiêu Lãng nghe vậy biến sắc mặt, lập tức tuyền âm:

Mị Nhi, tuyệt đối... Đừng nuốt!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng mới dứt lời thì ánh sáng trên tảng đá màu tím biến ảm đạm rồi vỡ thành bốn, năm mảnh. Rõ ràng là thảo đằng thần hồn màu lam đã nuốt thạch dịch bên trong khiến bảo thạch biến thành phế thạch.

Vù vù vù vù vù!

Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, trên bầu trời có hai bóng người cực kỳ tức giận lao tới. Hai thiết quyền đánh vào người Tiêu Lãng, đánh hắn bay ra mấy chục vạn thước té cái bùm vào Địa Ngục Hải.

Hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ cứ rú lên, bay qua đánh Tiêu Lãng bầm dập mãi khi hắn hấp hối mới ngừng lại.

Thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng trở về, âm thầm tị thương cho Tiêu Lãng.

Trong đầu Tiêu Lãng vang giọng Ma Tuyết:

- Có thể nuốt Thiên Ma trong Địa Ngục Hải nhưng lần sau còn dám phá hư Tử Thánh Thạch thì giết không tha!

Thảo đằng thần hồn màu lam áy náy truyền âm lại. Tiêu Lãng không thèm để ý, lòng nhảy nhót. Năng lượng trong Tử Thánh Thạch cao cấp, cường đại như vậy... Nếu để thảo đằng thần hồn màu lam nuốt thì nó có thể nào... Lại lần nữa tiến hóa không?