Yêu Giả Vi Vương

Chương 957: Tình Sát




Sau khi thành công bước đầu tiên, Tiêu Lãng xuất quan chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao tu luyện không vội trong phút chốc.

Tiêu Lãng đi ra đại điện bên ngoài, đi ngang qua thiên điện Ma Thanh Thanh cư ngụ hắn chợt nhớ lần trước xuất quan không gặp nàng. Tiêu Lãng đi vào trong thiên điện, mấy thị nữ thấy hắn liền cúi người hành lễ. Tiêu Lãng hỏi một lúc, đi vào trong hậu điện, thấy một mình Ma Thanh Thanh ngồi trong hậu điện, ngây người nhìn trên bầu trời.

Tiêu Lãng nhìn một lúc, cảm nhận bóng lưng Ma Thanh Thanh cô đơn.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Điện hạ, ở đây không thấy quen sao?

Ma Thanh Thanh quay đầu lại thấy Tiêu Lãng, khẽ mỉm cười, phong tình vạn chủng, trên mặt lộ ra thân thiết.

Ma Thanh Thanh thản nhiên nói:

- Cũng được, nơi này tốt hơn Cuồng Thần bảo một chút. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu rất tốt với ta. Ở đây không cần câu tâm đấu giác, không cần lo lắng thuộc hạ làm phản đánh chết ta.

Tiêu Lãng gật đầu, nhắ đến một việc:

- Phải rồi, lần trước nàng nói nàng là con dân bên Thiên Ma Thiên Tôn?

Ma Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng, không biết hắn từ đâu hiểu chuyện vực diện chung cực.

Ma Thanh Thanh trầm ngâm giây lát mới nói:

- Thiên Ma Thiên Tôn là Thiên Tôn khá cường đại trong Thần Vực, cho dù ta trở về Thần Vực cũng không dám đi Thiên Ma sơn, nếu không thì sớm muộn gì ta sẽ bị hại chết, ta đi chỗ mẫu thân. Phải rồi, khi nào ngươi phá phong ấn này mang ta đi Thần Vực đây?

Tiêu Lãng trợn trắng mắt, vô lực nói:

- Đại tiểu thư, ta nói thật nehs, chưa chắc ta có thể phá mở phong ấn. Tuy thân thể của ta đạt đến đỉnh Bán Thần cảnh nhưng cảm ngộ thiên đạo chưa đến mức đó. Hơn nữa không có linh khí hỗn độn thì ta không thể ngưng tụ thần thể. Không đến Đại Thần cảnh thì không có khả năng phá mở phong ấn được.Ma Thanh Thanh ngây ra, im lặng thật lâu sau, cuối cùng ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi hãy cố gắng cảm ngộ thiên đạo đi, chỉ cần ngươi cảm ngộ thiên đạo dạt đến Đại Thần cảnh thì ta có cách giúp ngươi ngưng tụ thần thể.

- Nàng có cách?

Tiêu Lãng nghi ngờ nhìn Ma Thanh Thanh, sau đó gật đầu, nói:

- Được, vậy thì ta sẽ cố gắng. Có thể cảm ngộ hay không phải xem ông trời.

Tiêu Lãng đi ra thiên điện, quay về Thần Hồn các nơi đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cư ngụ. Tất cả nữ nhân đều có mặt, vây quanh Tô Triết trò chuyện. Nhưng Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành không có mặt, chắc đã đi du sơn ngoạn thủy.

- Tô Triết muội muội, ta đoán chắc là con trai, mặt mũi sẽ đạp trai, bá khí giống như Ma Thần.

Thanh âm mềm mại, không nói cũng biết là Hòa Nhi.

- Con trai không tốt, ta thấy con gái tốt hơn. Tô Triết đẹp như vậy, chắc chắn con gái giống như nàng.

Thanh âm này rất ưu nhã, là Mộc Tiểu Yêu.

Một thanh âm nóng bỏng vang lên:

- Ta thì đoán bụng Tô Triết lớn như vậy chắc chắn là thai long phượng, hì hì.

Thật ra là nam hay nữ rất dễ đoán, chỉ cần cảm ứng cẩn thận là sẽ phân biệt được ngay. Nhưng mọi người không làm như vậy, nó sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ phát dục. Dù là con trai hay gái đều không quan trọng, con cái của Tiêu Ma Thần đã định là để bọc điều, công tử, tiểu thư cực kỳ tôn quý.

Tiêu Lãng nghe thấy trong giọng nói của đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu có hâm mộ, buồn bã, lòng hắn càng áy náy hơn. Tiêu Lãng đi vào làm mọi người giật mình, vui sướng đứng dậy, chạy tới líu ríu nói không ngừng.

Tiêu Lãng nhìn tình yêu trong mắt các thê tử, hắn thấy say. Tiêu Lãng ôm đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu đi vào, nhìn bụng Tô Triết nhô cao.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Tô Triết, Ma Thần còng đang tu luyện sao? Nàng sắp xinh rồi.

Tô Triết thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Tiêu đại ca, ngươi cũng biết rõ Ma Thần...

- Đại ca ca, ngươi xuất quan rồi?

Ngoài cửa có luồng gió thổi đến, Tiêu Lãng ngoái đầu nhìn, thấy một thiếu nữ mặc áo hồ cừu màu trắng đi tới. Ngũ quan tinh xảo, thân hình non nớt đã có vốn liếng mê đảo chúng sinh. Đặc biệt là đôi mắt như biết nói kia, tràn ngập sức sống thanh xuân.

Tiêu Lãng hai mươi lăm tuổi, Âu Dương Ấu Trĩ đã mười lăm tuổi. Tiêu Lãng cảm thán sờ đầu Âu Dương Ấu Trĩ, sai người hầu chuẩn bị bữa tiệc lớn đoàn tụ với mọi người.

Ăn no uống đã xong mọi người từ biệt. Tiêu Lãng thấy Mộc Tiểu Yêu xấu hổ định trở về phòng.

Tiêu Lãng lên tiếng:

- Tiểu Yêu, không bằng tối nay ở lại đi?

Tiêu Lãng mở miệng, trừ Liễu Nhã ra, các thê tử khác đỏ mặt. Hòa Nhi gục mặt vào ngực. Vẻ mặt Mộc Tiểu Yêu xấu hổ, tuy Tiêu Lãng hiếm khi xuất quan một lần, e rằng không lâu sau sẽ bế quan nhưng nàng rất muốn ở cùng hắn lâu hơn một chút. Tuy nhiên, chuyện xấu hổ như vậy rất khó để Mộc Tiểu Yêu vốn xuất thân từ danh môn chấp nhận được.

Đông Phương Hồng Đậu liếc Tiêu Lãng, chủ động đứng dậy kéo Mộc Tiểu Yêu vào buồng:

- Hì hì, Tiểu Yêu, chúng ta cùng nhau tắm rửa đi.

Liễu Nhã mắt quyến rũ cười cười với Tiêu Lãng, đáo lông nheo.

Tiêu Lãng vỗ mông Liễu Nhã, cười mắng:

- Nhìn cái gì? Hai người các ngươi sao không đi tắm rửa chờ bản Đại Đế sủng hạnh?

Hòa Nhi che mặt bỏ chạy, mặt ửng hồng, chắc là nàng cũng rất mong chờ. Liễu Nhã cười cợt nhở, hai tay giao nhau cúi người hành lễ.

Liễu Nhã nói:

- Tuân mệnh Đại Đế! Cầu đêm nay Đại Đế thô bạo ngược thần thiếp đi.

Tiêu Lãng duỗi lưng một cái, thầm thở dài. Đây mới là ngày tháng thần tiên. Cái gì Thần Vực, Yêu Vực, đi chết đi. Cho dù có đi đến đó thì Tiêu Lãng chỉ đi một vòng rồi trở về. Sống ở Thiên Châu thoải mái như vậy không tốt sao? Cần gì đến Thần Vực đánh đánh giết giết?

Một đêm hoang đường, có lần đầu tiên rồi Mộc Tiểu Yêu bất chấp tất cả, đêm đêm cùng ngủ chung chăn lớn khiến Tiêu Lãng không muốn tu luyện tiếp nữa.

Nghie ngơi năm ngày xong Tiêu Lãng lại lần nữa bế quan, bắt đầu tu luyện đệ nhị trọng Bàn Nhược chưởng.

Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, tu luyện đệ nhị trọng Bàn Nhược chưởng càng khó khăn hơn. Năng lượng trong người quá nhiều thì làm sao có thể áp súc tất cả vào trong huyệt đạo?

Tiêu Lãng thử rất nhiều lần, cuối cùng chỉ miễn cưỡng áp súc một phần mười năng lượng vào tiểu huyệt đạo, không thể áp súc thêm được nữa. Nếu cưỡng ép áp súc thì huyệt đạo sẽ nổ tung, tuy có thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị nhưng nỗi thống khổ huyệt đạo nổ tung ngang ngửa với nội tạng bị chấn nát. Tiêu Lãng không phải kẻ thích bị tự cuồng, làm sao khi không khiến mình chịu tội?

Tiêu Lãng đăm chiêu suy nghĩ một tháng mà không ra cách nào, hắn chỉ có thể tu luyện huyền thạch trước, sau này từ từ nghĩ cách sau.

Nhưng mà...

Khi Tiêu Lãng bế quan hai tháng thì cấm chế ngoài cung điện bị người xúc động. Tiêu Lãng nghi hoặc ngừng tu luyện, theo lý thuyết Thiên Châu không có chuyện lớn gì, ai lại đi quấy rầy hắn trong lúc đang tu luyện?

Tiêu Lãng đi ra đại điện thấy một đám người vây quanh bên ngoài. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y đều có mặt, vòng quanh Mộc Tiểu Yêu, vẻ mặt vui sướng khó tả.

Tính tình Đông Phương Hồng Đậu nóng nảy, chờ Tiêu Lãng đi ra vì vui sướng kêu lên:

- Tiêu Lang, Tiểu Yêu muội muội có rồi!

- Có? Có rồi!

Tiêu Lãng ngây ra, tiếp đó mừng như điên, nhìn chằm chằm vào bụng bằng phẳng của Mộc Tiểu Yêu, ngơ ngác. Tiêu Lãng chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt mê ly.

Tiêu Lãng lầm bầm:

- Con? Tân sinh? Hy vọng? Ta sắp làm cha? Tình Sát? Sát tình? Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.

Tiêu Lãng lầm bầm, không quan tâm tất cả khoanh chân ngồi, lại bắt đầu tu luyện. Ngoài người Tiêu Lãng toát ra vô số chữ tình, mỗi chữ tình mang theo sát khí sắc bén làm Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế chạy tới cảm giác tim đập nhanh.

Mọi người nhìn nhau, Vô Ngân Thiên Đế, Mộc Tiểu Đao liếc nhau. Vô Ngân Thiên Đế gãi đâu, thật lòng giơ ngón tay cái lên.

Vô Ngân Thiên Đế nói:

- Đại nhân đúng là đại nhân, vậy mà cũng ngộ đạo được? Xem ra lần này đại nhân xuất quan thì cảm ngộ thiên đạo sẽ sánh bằng Đại Thần.