Yêu Giả Vi Vương

Chương 975: Thiếu niên này không đơn giản!




Tiêu Lãng vừa nói một câu khiến cho cả toà thành bảo xôn xao. Rất nhiều người trong số bọn họ biết về thiếu gia Hắc Dương. Chủ yếu là hoa danh của hắn. Hắn ở bên ngoài, nhìn thấy mỹ nữ các tộc đều muốn vui đùa một chút, đã từng xảy ra một chuyện, hắn muốn thông đồng với một mỹ nữ bị một cường giả một chưởng đánh bay ra ngoài.

Hiện tại lại xảy ra việc này, người sáng suốt vừa nhìn đã biết Hắc Dương coi trọng Ma Thanh Thanh, mềm không được chuẩn bị cường bạo. Thật không nghĩ tới hạ nhân của Ma Thanh Thanh lại cứng rắn như thế. Chắc hẳn hắn nói vài lời chống đối nên bị đánh.

Thiếu gia Hắc Dương là đệ nhất thiếu gia Hắc Nhật Thành, tất nhiên không người nào dám đứng ra. Chỉ có điều thật ra bọn họ đều đồng tình nhìn Tiêu Lãng. Rất nhiều người còn có chút phẫn nộ nhìn ba người Hắc Dương. Dù sao ở đây cơ bản đều là thương nhân đi ngang qua nơi đây. Tinh vực Hắc Nhật này được gọi là tinh vực tự do. Chỉ cần không vi phạm quy củ tuyệt đối an toàn. Bởi vậy mọi người mới yên tâm đi vào giao dịch. Hiện tại lại rõ ràng không an toàn? Trong lòng mọi người khó tránh khỏi có khúc mắc.

Lầu hai của thành bảo còn có một vài quý khách. Bọn họ đều có chút khinh thường liếc mắt nhìn thiếu gia Hắc Dương một cái, cũng không có ý tứ nhúng tay vào. Dù sao nơi này Hắc Dương tất nhiên là rắn đầu đàn. Tuy rằng bọn họ cũng không phải không trêu chọc nổi, nhưng chuyện như vậy ở Thần Vực quá nhiều. Ai ăn no đi lo chuyện bao đồng chứ?

- Tiểu thư, là nữ tử hoàng tộc Thiên Ma tộc!

Bên ngoài một cửa hàng ở lầu hai, một nữ tử y phục màu trắng đang đứng. Trên mặt nàng có che một tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt thu thủy tuyệt đẹp. Một thị nữ mặc y phục màu xanh đứng bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng chỉ vào Ma Thanh Thanh phía dưới nói.

Nữ tử áo trắng, dáng người uyển chuyển không nói gì, lại khoát tay áo, ra hiệu cho thị nữ không cần nhiều nhiều. Chỉ có điều khi nhìn thấy Tiêu Lãng vọt vào, đánh một chưởng về phía Hắc Nô, nữ tử áo trắng này khẽ gật đầu. Hiển nhiên nàng âm thầm tán thưởng lòng trung thành của hạ nhân này đối với chủ. Dám vì chủ nhân hò hét với địa đầu xà nơi này. Không thể nghi ngờ, một hạ nhân như vậy rất được người thượng vị thích.

Ầm!

Tiêu Lãng vọt vào, lại bị một chưởng đánh bay ra. Lần này hắn thổ huyết càng khoa trương hơn. Rất nhiều người nhìn thấy đều không đành lòng, còn dẫn tới nhiều người khách ở trong các cửa hàng trong trà lâu đi ra xem cuộc vui.

Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, âm thầm cảm thấy đã gần được. Hắn lảo đảo đứng lên, chắp tay nhìn xung quanh nói:

- Chư vị đều thấy được chứ? Thiếu gia Hắc Dương mới vừa bảo tiểu thư nhà ta cùng hắn một đêm, tiểu thư nhà ta không đồng ý, hắn nói chúng ta dám ra ngoài, tuyệt đối không thể sống quá một ngày. Chúng ta không đành lòng để tiểu thư nhà ta chịu nhục, nói vài câu công đạo, bọn họ lại dám động thủ đánh người? Không phải nói tinh vực Hắc Nhật này tuyệt đối an toàn sao? Ta nhổ!

Mấy câu nói của Tiêu Lãng khiến tất cả mọi người lại xôn xao. Rất nhiều người còn nhìn Tiêu Lãng với ánh mắt kính phục. Bọn họ cho rằng, Tiêu Lãng dám bíu như thế, hôm nay đã hoàn toàn đắc tội thiếu gia Hắc Dương. Một trung nô không sợ chết đều có thể khiến người ta đồng tình.

Mục đích Tiêu Lãng muốn chính là điều này. Nhìn thấy ánh mắt tức giận của thiếu gia Hắc Dương và hai thủ hạ, trong lòng hắn thầm cười lạnh. Hắn lại bắt đầu rống lên:

- Hắc Nhật quân các ngươi, nếu không nói đạo lý, nếu muốn tính mạng của chúng ta, vậy thì cứ lấy đi! Các huynh đệ, giết! Cho dù chết cũng phải bảo vệ tiểu thư.

Nói xong thân thể Tiêu Lãng bắn nhanh đi. Bên trong thân thể Bàn Nhược Chưởng vận chuyển, sau đó nhanh chóng ép ra. Một bàn tay nhỏ bé như mộng như ảo nhất thời lao ra, đánh về phía ba người Hắc Dương.

Tiêu Ma Thần và Vô Ngân cũng động. Chỉ có điều hai người nói là khai sát, nhưng trước tiên cùng Ma Thanh Thanh lui nhanh ra. Bọn họ làm sao không rõ thần kỹ dung hợp của Tiêu Lãng lợi hại thế nào. Nếu như còn ở lại nơi này không phải sẽ bị nổ chết sao.

- Ừm?

Thần kỹ dung hợp của Tiêu Lãng vừa ra, vô số giọng nói ngạc nhiên nghi ngờ vang lên. Trong thành bảo này có rất nhiều cường giả. Thống lĩnh hộ vệ thành bảo là một Thần Quân. Khi bàn tay nhỏ bé bảy màu như mộng như ảo của Tiêu Lãng vừa ra, mọi người đều cảm giác không ổn. Bởi vì khí tức bàng bạc kia quá kinh khủng. Đừng nói là ba người Hắc Dương, sợ là bất kỳ một Đại Thần đỉnh phong nào cũng rất khó đỡ được?

Sắc mặt thiếu gia Hắc Dương nhất thời thay đổi. Thực lực của hắn cường đại hơn so với Đại Thần bình thường một chút. Nhưng khi hắn nhìn thấy đại chưởng ấn kia bay tới, sâu trong nội tâm nhất thời cảm giác nguy hiểm trí mạng đến. Hắn kinh sợ quát lớn:

- Thúc thúc Hắc Phàm, cứu ta!

Vèo!

Hắn còn chưa dứt lời, một đạo tàn ảnh đã bay vụt đến. Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Lãng đã sớm phát ra, người này lại tiến vào trong cửa hàng trước một bước?

Tốc độ như vậy, Đại Thần tuyệt đối không làm nổi. Chỉ có thể là cường giả thực lực Thần Quân!

Người này vọt vào cửa hàng bỗng nhiên đá một cước vào trên người Hắc Dương, đạp hắn bay ra ngoài. Cùng lúc đó phía trước người hắn ngưng tụ ra một tấm lá chắn lớn màu đen, mạnh mẽ chống đỡ bay tay nhỏ bé của Tiêu Lãng.

Ầm!

Một tiếng trầm vang lên. Bàn tay nhỏ bé bảy màu liên tục đánh vào phía trên tấm lá chắn, tấm chắn nhất thời tiêu tan. Bàn tay nhỏ bé cũng sụp đổ. Không gian xung quanh chấn động. Các quầy hàng bên trong cửa hàng lập tức hóa thành bột mịn. Không biết cường giả Thần Quân này dùng thần thông gì để ngưng tụ đi ra tấm lá chắn, lại có thể hấp thu được năng lượng của Tiêu Lãng, không bị nổ tung.

Ầm!

Tuy rằng không nổ tung, nhưng hai người bên cạnh Hắc Nô bị kình khí cường đại đánh bay ra ngoài, liên tục đụng vào trên vách tường, há mồm điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Có thể thấy được uy lực cường đại trong thần kỹ dung hợp của Tiêu Lãng.

Bụi lắng xuống, lộ ra một người trung niên mặc chiến giáp màu trắng. Hắn dễ dàng đỡ lấy một chưởng của Tiêu Lãng, nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có vẻ gì đắc ý. Trái lại hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng ở bên ngoài, trong mắt là sự tức giận ngập trời.

Bên ngoài đã sớm sôi trào. Rất nhiều ánh mắt vừa rồi còn tập trung vào phía trong cửa hàng, giờ phút này lại nhìn về phía Tiêu Lãng. Trong mắt bọn họ đầy kinh ngạc và bội phục.

Bởi vì giờ phút này, trong tay Tiêu Lãng đang nắm một người. Đó chính là thiếu gia Hắc Dương, người bị cường giả Thần Quân kia đá một cước bay ra ngoài. Hắn một tay nắm lấy cổ Hắc Dương nâng lên. Cánh tay còn lại có vảy màu vàng sậm bao phủ, hóa thành vuốt rồng giơ ở phía trước ngực Hắc Dương. Ngón tay đã đâm vào trong.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cường giả ở trong cửa hàng kia, ý tứ rất rõ ràng - nếu như cường giả Thần Quân này dám động, hắn dám giết thiếu gia Hắc Dương.

- Có chút thú vị!

Trên lầu, nữ tử áo trắng che mặt khẽ gật đầu, thở dài:

- Giả bộ đáng thương tranh thủ đồng tình? Thuận tiện làm lớn chuyện? Che dấu thực lực ra tay, ngược lại dễ dàng bắt Hắc Dương? Thiếu niên này không đơn giản!

Thị nữ mặc y phục màu xanh đứng bên cạnh lại có chút khó hiểu và lo lắng nói:

- Tiểu thư, tiểu tử này làm lớn chuyện, lần này tuyệt đối sẽ chết rất thảm!

- Ha ha, ngươi không hiểu!

Cô gái áo trắng nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

- Nếu như bọn họ không làm lớn chuyện, đúng là còn sống không được. Hắc Dương làm địa đầu xà, nếu muốn giết chết bọn họ quá đơn giản. Tiểu tử này thậm chí còn không phải là thần thể, lại dám đại náo, tâm trí cao, gan lớn, lòng dạ độc ác!

Tiêu Lãng không nghĩ tới ý đồ của mình lại bị nữ tử áo trắng trên lầu thoáng một cái đã nhìn thấy. Nữ tử này nói không sai. Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của hắn, bao gồm cả cường giả xuất hiện ở trong cửa hàng này. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Hôm nay là một tử cục!

Trừ phi Ma Thanh Thanh khuất phục, bằng không mấy người vừa ra khỏi tinh vực Hắc Nhật chắc chắn phải chết. Nếu muốn phá cục chỉ có thể làm lớn chuyện, mặt khác... bắt Hắc Dương.

Ma Thanh Thanh không phải là nữ nhân của hắn, nhưng hắn sẽ trơ mắt nhìn một nữ tử yếu đuối vì bọn họ mà đi ngủ với người khác sao? Đáp án là không. Cho nên hắn ra tay.

Hắc Dương là Đại Thần cảnh, còn tu luyện tới hậu kỳ, nhưng thần thể này vẫn bị Liệt Thần Thủ của hắn dễ dàng cào nát. Chỉ cần Liệt Thần Thủ tiếp tục chộp về phía trước, hắn có thể bảo đảm trước khi cường giả của đối phương giết chết hắn, hắn đã giết chết Hắc Dương. Cho nên hắn không chút kiêng kỵ nhìn cường giả Thần Quân kia chậm rãi đi ra, tâm tình trên mặt hoàn toàn không chút dao động, đôi mắt đen thăm thẳm giống như một con rắn độc theo dõi hắn.

- Thúc thúc Hắc Phàm, giết hắn!

Thiếu gia Hắc Dương cảm nhận được hàn ý từ trước ngực truyền đến, thân thể thậm chí không dám động đậy, chỉ quát to lên. Sắc mặt hắn cũng bắt đầu vặn vẹo, quay về Tiêu Lãng quát lớn:

- Tiểu tử, lập tức thả ta ra. Bằng không các ngươi chết không có chỗ chôn.

- Câm miệng!

Một tiếng hét trầm vang lên. Nhưng không phải là Tiêu Lãng, ngược lại chính là Thần Quân Hắc Phàm ở phía đối diện.