Yêu Giả Vi Vương

Chương 996: Làm sao chịu nổi




Đêm đến, đội buôn dừng lại tại một nơi hoang dã, bày ra một chiến trận hình tròn chuẩn bị qua đêm. Buổi tối tại Thần Vực rất khủng bố, không chỉ nhiệt độ rất thấp, ảnh hưởng tới tốc độ của võ giả võ giả. Buổi tối còn có rất nhiều hoang thú qua lại. Tuy rằng đội buôn cũng không sợ hoang thú, nhưng chiến đấu với hoang thú vào buổi tối vẫn có chút chịu thiệt.

Ban đầu, sáng sớm hôm nay đội buôn tiến vào thành trì. Chỉ có điều bọn họ lập tức đi ra, chỉ lưu lại mấy chục xe hàng hóa. Đội buôn tới làm ăn, không phải đến du lịch, không có chuyện đặc biệt đương nhiên sẽ không lưu lại lâu ở trong thành trì.

Đám người Ma Thanh Thanh ngừng tu luyện, đi lại vài vòng ở bên ngoài, chuẩn bị chờ tạp dịch đưa đồ ăn tới. Tuy rằng tất cả mọi người có thể dùng năng lượng đan, không ăn không uống mấy năm, nhưng trong thức ăn của Thần Vực đều chứa linh lực, ăn lâu dài rất có tác dụng rất lớn đối với việc cải thiện thân thể thể chất. Cho nên theo đề nghị của Ma Thanh Thanh, chỉ cần không bế quan, mọi người sẽ ăn uống.

Sau khi Tiêu Lãng từ chỗ Mai phu nhân đi ra, lại qua đây thoáng nhìn qua mọi người, rồi đi tới một chiếc chiến xa mới tìm hiểu thần kỹ. Mấy chục bản thần kỹ kia đều là đồ tốt. Chí ít Kỳ Lân Huyễn Ảnh Trảo đã khiến năng lực cận chiến của Tiêu Lãng tăng lên gấp hai lần.

- Ồ?

Không thấy tạp dịch đưa cơm tới, trái lại bọn họ nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Ma Thanh Thanh hắng giọng một tiếng bảo mọi người lại gần. Tiêu Ma Thần Vô Ngân đứng thẳng, nhìn tổng quản nhanh chóng đi tới cũng có chút bất ngờ.

Tổng quản này họ Bạch. Trong đội buôn này, ngoại trừ Mai phu nhân là đứng đầu ra, hắn quản lý tất cả sự vụ. Không nói tổng quản có thực lực Thần Quân hậu kỳ, cho dù chỉ riêng thân phận này của hắn ở trong đội buôn cũng cao cao tại thượng. Không chuyện không lên Tam Bảo điện.

- Chào chư vị!

Bạch tổng quản nhìn bộ dạng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, sắc mặt hiền từ. Giờ phút này vẻ mặt hắn tươi cười, càng khiến mọi người nảy sinh một cảm giác thân thiện.

Chỉ có điều chính là nụ cười hài hòa này lại khiến cho mọi người cảnh giới. Hắn đối với Tiêu Lãng và Độc Long khách khí như vậy thật ra có thể hiểu được. Nhưng giờ phút này hắn lại tỏ ra khách khí như vậy đối với Ma Thanh Thanh, Tiêu Ma Thần, Tiểu Đao như vậy thật sự kỳ quái.

- Chào Đại nhân!

Mọi người rất khách khí chắp tay nói. Dù nói thế nào, tổng quản này đối xử với các nàng rất tốt.

- Ha ha, các ngươi cầm lấy cái này. Đây là của phu nhân đưa cho chư vị.

Bạch tổng quản cười híp mắt đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn không gian. Sau đó không chờ mọi người từ chối, hắn cười nói:

- Đừng chối từ. Lần trước Tiêu Lãng và Độc Long giết chết ong độc lập được công lớn. Đây là một chút tâm ý của phu nhân! Được rồi, chư vị cố gắng tu luyện đi.

Đám người Ma Thanh Thanh hồ nghi nhìn theo bóng dáng tổng quản rời đi. Lúc này bọn họ mới tra xét đồ trong nhẫn không gian.

Sau khi quét qua một lượt, đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao càng cảm thấy mơ hồ. Bên trong chỉ có một tảng đá bảy màu lớn bằng hạt gạo. Bọn họ xưa nay cũng chưa từng thấy qua. Thứ này cũng không sóng năng lượng đặc biệt cường đại, cũng không biết dùng để làm gì.

Đưa cho mỗi người bọn họ một tảng đá như vậy là có ý gì? Còn không bằng đưa cho mỗi người mấy vạn tử thánh thạch.

Ma Thanh Thanh cũng nhíu lông mày lại, dường như không biết thứ này là thứ gì. Nàng cẩn thận dò xét mấy lần, trong đầu hiện ra một loại bảo vật. Con ngươi nàng đột nhiên co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Đây chẳng lẽ là... hỗn độn thạch? Đúng rồi. Hẳn vậy. Trời ạ!

Vô Ngân và Tiêu Ma Thần nghe thấy lời Ma Thanh Thanh nói, nghi hoặc nhỏ giọng hỏi:

- Điện hạ, hỗn độn thạch là cái gì?

- Đó là một loại chí bảo trong biển sao Hỗn Loạn. Nghe đồn sau khi võ giả luyện hóa, đối với tốc độ cảm ngộ thiên đạo sẽ tăng nhanh, sẽ càng thân cận đối thiên địa hơn. Đại gia tộc Thần Vực sẽ cho mỗi người con cháu ưu tú của gia tộc bọn họ luyện hóa một viên hỗn độn thạch. Võ giả luyện hóa hỗn đỗn thạch, trong khoảng thời gian ngắn tốc độ cảm ngộ thiên đạo sẽ tăng nhanh gấp mười lần! Bảo vật này mỗi người cả đời chỉ có thể luyện hóa một viên. Hơn nữa đối với võ giả Thần Quân trở lên lại hoàn toàn không có hiệu quả! Đương nhiên... Ta cũng không xác định đây có phải là hỗn độn thạch hay không!

Ma Thanh Thanh giải thích khiến tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ. Võ giả khó nhất tu luyện chính là cảm ngộ thiên đạo. Năng lượng bên trong thân thể ngược lại dễ xử lý. Luyện hóa tử thánh thạch, huyền thạch, hoặc là hấp thu linh khí hỗn độn đều có thể làm được. Nếu như thứ này thật sự có thể làm cho cảm ngộ thiên đạo nâng cao gấp mười lần, vậy thực sự là bảo vật nghịch thiên.

Tiểu Đao cười ngây ngô vài tiếng, thân thể tiến vào bên trong chiến xa, đến ăn cơm cũng không nghĩ tới, chỉ lưu lại một câu:

- Có phải hay không, thử chẳng phải sẽ biết sao?

Độc Long cũng đi vào bắt đầu luyện hóa. Hai người không có tâm cơ gì, nhưng ba người còn lại bắt đầu do dự. Vô Ngân trầm ngâm một hồi hỏi:

- Điện hạ, nếu như đây thật sự là hỗn độn thạch, không phải rất quý sao?

- Đâu chỉ là quý!

Ma Thanh Thanh nhìn lướt qua xung quanh khẽ giọng nói:

- Nếu như thật sự là hỗn độn thạch, đây tuyệt đối là giá trên trời. Gia tộc bình thường còn không mua nổi. Ví dụ như con cháu trẻ tuổi trong Thiên Ma tộc chúng ta, hàng năm chỉ có mười người có tư chất tốt nhất mới có thể được nhận. Phụ thân ta hai mươi tuổi đã đột phá Đại Thần cảnh, cũng không có tư cách nhận được! Có người nói thứ này đem bán đấu giá, giá có thể lên tới trăm vạn tử thánh thạch một viên!

- A...

Vô Ngân và Tiêu Ma Thần hít vào một hơi khí lạnh. Tiêu Ma Thần đi vào bên trong chiến xa, thét lên:

- Tiểu Đao, Độc Long, đừng luyện hóa.

Khi Tiêu Ma Thần nói ra thì đã muộn. Tiểu Đao và Độc Long đã bế quan, trong tay cầm một viên đá nhỏ bảy màu đang bị năng lượng bao chùm, từ từ luyện hóa.

Vô Ngân nhíu mày, thấp giọng nói:

- Ta đi bẩm báo đại nhân một chút.

Nếu như là một vài tử thánh thạch, mấy người nhận cũng không sao. Hiện tại Bạch tổng quản đưa tới bảo vật quan trọng như vậy, còn không phải là đưa cho Tiêu Lãng mà trực tiếp giao cho bọn họ? Điều này quá quỷ dị. Bọn họ tất nhiên không dám tùy tiện nhận lấy. Bọn họ cũng không muốn khiến Tiêu Lãng bị khó xử. Tuy rằng mọi người đều rất hy vọng có thể luyện hóa hỗn độn thạch này.

Vô Ngân rất nhanh đã đi tới vị trí chiến xa của Tiêu Lãng. Hộ vệ cũng không làm khó hắn. Hắn muốn đẩy cửa vào, lại phát hiện bên trong đã mở ra cấm chế. Hắn gõ mấy lần bên trong cũng không có phản ứng. Hắn biết Tiêu Lãng đang bế quan, chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại.

Ba người thương nghị một hồi. Nếu Tiểu Đao và Độc Long đã luyện hóa, Tiêu Lãng cũng đang bế quan, ba người cũng không quản nữa, luyện hóa thạch hỗn độn rồi nói sau.

Ma Thanh Thanh vừa luyện hóa lập tức xác định đây thật sự là hỗn độn thạch, chí bảo trong biển sao Hỗn Loạn kia. Tất cả năm người bế quan, không quản tới bất kể chuyện gì nữa. Hỗn độn thạch quý như vậy, bọn họ không lợi dụng vậy thực sự là phung phí của trời.

Tiêu Lãng thực sự đang bế quan. Hắn đang dành hết thời gian tìm hiểu thần kỹ, không quan tâm có hữu dụng hay không hắn đều tìm hiểu. Tìm hiểu có thể chỉ một mình hắn. Thần kỹ nhiều không ép thân.

Đội buôn không ngừng tiến lên, Tiêu Lãng lại không quản tới bất kỳ điều gì, ngược lại nếu có việc Mai phu nhân sẽ truyền tin cho hắn. Đội buôn nhiều cường giả như vậy chỉ cần không gặp phải bầy thú hoang lớn như lần trước cũng sẽ không có nguy hiểm.

Sau năm tháng, Tiêu Lãng cũng không biết đội buôn đi tới chỗ nào. Năm mươi bản chiến kỹ hắn đã tìm hiểu hết bốn mươi bản. Tinh thần hắn cũng rất mệt mỏi. Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thuận tiện xem đám người Tiêu Ma Thần một chút, tránh bọn họ nhớ hắn.

Đi ra khỏi chiến xa, Tiêu Lãng phát hiện bên ngoài đã vào đêm. Đúng là lúc nửa đêm hàn khí thấu xương. Hắn hơi rụt cổ đi vào trong chiến xa của đám người Ma Thanh Thanh. Hắn nhìn qua thấy năm người đều đang bế quan?

- Tất cả đều chăm chỉ như vậy sao?

Tiêu Lãng mỉm cười, một tia lực lượng tinh thần tùy ý kiểm tra mấy người. Bỗng nhiên mắt hắn trợn trừng.

- Ba người Vô Ngân, Độc Long, Ma Thanh Thanh lại đột phá Đại Thần cảnh? Tiểu Đao và Tiêu Ma Thần cũng đạt được Bán Thần cảnh? Làm sao có thể? Bọn họ đều ăn xuân dược quá liều sao?

Tiêu Lãng chấn động toàn thân, thực sự khiếp sợ.

Hắn còn chưa đạt được Đại Thần cảnh. Chỉ trong thời gian mấy tháng không gặp, một đám thủ hạ đều đạt tới cảnh giới cao hơn so với hắn? Điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?