Yêu Hận Vô Tận

Chương 9




"Ta không biết đi đâu tìm hắn." Uất Lam nhìn lại.

Dung Khiêm thở dài, "Thôi nhờ người gác cổng thông báo đi."

Uất Lam gật gật đầu, nhìn Dung Khiêm tiến lại nói với tên gác cổng mục đích y đến đây. Đối với nhà họ Uất, dường như cả Du Hợp trang này đều biết rõ mọi chuyện, thái độ của họ đối với Dung Khiêm rất lạnh lùng, gần như là vô lễ. Uất Lam nhìn đại tổng quản nhà mình khom người cúi đầu, mặt cười tươi rói với tên gác cổng, lòng quặn đau.

"Bảo ông ta theo ta." Là Hương Cầm.

Uất Lam có chút ngạc nhiên, ngước mắt nhìn lên, đúng rồi, nàng ta phụng mệnh đến xem nàng có tự tử không mà. Nàng khẽ nhếch khóe miệng, tim cũng nhoi nhói.

Dung Khiêm mừng rỡ, quay sang Uất Lam, "Tứ tiểu thư, tiểu thư đi cùng lão đi! Có mặt tiểu thư, có thể dễ nói chuyện với Bộ Gia hơn một chút."

Uất Lam nhìn y, y còn chưa biết, Bộ Nguyên Ngạo bây giờ ...

"Cô!" Người gác cổng nhìn Uất Lam quát lên một tiếng, “Đồ đạc còn nhét ở nhà kho đó, tới lấy về đi! Chiếm chỗ, lại còn để cho chúng ta phải nhìn ngó giúp nữa.”

Uất Lam gật đầu, vẻ mặt Dung Khiêm ủ rủ, tình hình này... Bộ Nguyên Ngạo liệu có thực hiện lời hứa hẹn cứu thiếu gia không đây? Có lẽ hắn chỉ muốn ác độc đùa giỡn thôi.

"Lát nữa ta cho người đến mang giúp nàng ta." Hương Cầm mở miệng, tên gác cổng thấy nàng ta lên tiếng, khiêm nhường gật đầu, không hề hò hét như với Uất Lam.

Ngồi chờ trên lầu hai một tòa nhà đầy vẻ trang nghiêm hoa lệ một hồi lâu, Bộ Nguyên Ngạo mới cho họ vào. Đây là nơi hắn làm việc ư? Uất Lam liếc trộm, hắn chỉ chưa đầy năm năm mà đã lập nên một gia nghiệp lớn như vậy sao? Khi nhìn thấy tận mắt, nàng mới biết Du Hợp trang lớn hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Khi bước vào phòng, nàng cúi gằm đầu xuống. Nhìn thẳng hắn … với nàng thật quá khó khăn. Nàng lặng im nghe Dung Khiêm thao thao bất tuyệt, may mắn là y còn thức thời không nhắc đến giao tình xưa cũ. Nàng nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn.

.................

Tiếng cười khinh miệt của hắn làm cho Dung Khiêm xấu hổ im miệng, may là không nhắc tới chuyện cũ, nếu nhắc tới … Aiz, bản thân sao lại hồ đồ thế này. Có lẽ là quá khẩn trương, vì người đàn ông ngồi trước mặt đây vừa khiến y có cảm giác quen thuộc lại vừa xa lạ. Khi ánh mắt lạnh lùng chưa đầy ý cười trào phúng kia hướng về y, y lập tức cảm thấy bản thân không bình tĩnh nỗi, nói năng lộn xộn hết cả lên.

"Nhà các người thật đúng là không muốn chịu thiệt dù là một chút nhỉ." Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh, "Tiểu thư nhà các người vừa mới lên giường với ta xong đã tới đòi giải dược ngay rồi.”

Uất Lam cứng ngắc đứng ở một góc, cõi lòng chết lặng. Nguyên Ngạo, hắn còn muốn tổn thương nàng đến thế nào nữa.

"Được rồi, ta đã nói sẽ giữ lời. Người đâu, gọi Mẫn Lan Thao lên đây."

Người hầu đi truyền lời, lát sau có một người đàn ông bước vào. Uất Lam chỉ nhìn thấy vạt áo dài của y. Nàng cũng không ngẩng đầu lên để nhìn.

"Làm một viên thuốc đưa y mang về, thiếu gia nhà họ trúng hàn độc.” Bộ Nguyện Ngạo cười châm chọc.

"Đưa tay đây." Mẫn Lan Thao cười cười, lấy từ cái túi nhỏ đeo bên người ra một cái ly nhỏ sạch sẽ, thành thạo kéo tay Bộ Nguyên Ngạo lại, cắt một đường lấy ít máu rồi băng bó lại.

"Không cần băng, tí thương tích có là gì." Bộ Nguyên Ngạo rút tay lại, liếc nhìn mớ băng gạc đã được Mẫn Lan Thao băng bó hòan chỉnh.

"Hơi khó." Giọng điệu Mẫn Lan Thao mang theo vài phần trêu chọc, "Bây giờ Bộ Gia giàu có nhất nước, xưng bá một phương, thân mềm thịt quý, sao có thể không chăm chút kỹ lưỡng được."

Uất Lam theo bản năng giấu tay vào trong tay áo, hắn là giàu có nhất nước, thân mềm thịt quý, còn tay nàng …

Một người đã là một phế vật kéo hơi tàn sống tạm, tay bị thương thì cũng có là gì? Chỉ cần nàng còn thở_là được!

"Mau làm viên thuốc đó rồi đưa cho chúng cút đi, trễ nãi công việc ta hết rồi." Bộ Nguyên Ngạo bắt đầu mở sổ sách trên bàn ra xem.

Mẫn Lan Thao cười, giọng điệu nói với hai người còn lại đang đứng trong phòng không có chút khách khí, "Nghe rõ chưa? Về sau đừng làm phiền Bộ Gia nữa, đến ngày kêu nàng ta đến gặp ta lấy thuốc là được rồi. Vẫn ngày này mỗi tháng đi.”

.................

Dung Khiêm cầm thuốc, không muốn ở lại nhà họ Bộ thêm chút nào nữa. Ra đến cửa sau, hắn vội nói với Uất Lam: “Ngày này tháng sau, lão sẽ đến đây chờ tiểu thư.”

Uất Lam hoảng hốt khẽ gật đầu.

Lại một lần nữa, nàng cảm thấy mình sống chỉ là một công cụ. Nguyên Ngạo dùng để hả giận, người nhà dùng để đổi thuốc.

"Đã đủ chưa?" Giọng nói của Hương Cầm vang lên đánh thức suy nghĩ của nàng. Vài tên sai vặt đang lấy hành lý của nàng từ nhà kho ra. Uất Lam gật đầu, thấy trên tay Hương Cầm đang mang một cái giỏ khá nặng, nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy, Hương Cầm đã giúp nàng rất nhiều rồi.

Thật không ngờ, người vốn tưởng rằng đối với nàng rất ác ý, lại đối xử tốt với nàng đến vậy. Còn người vốn nghĩ sẽ tốt với nàng … Uất Lam cười tự giễu, còn gì mong muốn nữa đâu? Việc nàng phải làm bây giờ chính là - còn sống.

Đi được nửa đường, thì chợt thấy có bốn nha hoàn đang vây quanh một cô gái trẻ.

Hương Cầm khẽ khom người chào, Uất Lam không dám nhìn kỹ, cũng làm theo Hương Cầm.

Cô gái trẻ kia lại không đi tiếp, chợt dừng lại cười rộ lên: “Đây không phải là Uất Lam tỷ sao?”

Uất Lam lúc này mới ngước mặt nhìn lên, nàng ta – không phải là bạn thân của nàng, tam tiểu thư của Hình gia – Phân Tuyết đây sao? Uất Lam cũng không dám xác định, bởi hai ba năm nay nàng ta cũng không tới nhà họ Uất nữa.

..................

Hình Phấn Tuyết nhìn Uất Lam từ trên xuống dưới, vừa trực tiếp vừa vô lễ. Uất Lam cúi thấp đầu, trên tay nàng bây giờ đang mang một cái giỏ khá nặng, ở trong mắt nàng ta hẳn là rất thê thảm nhỉ. Quả nhiên Hình Phấn Tuyết che miệng cười khanh khách, nàng ta cười, đám nha hoàn của nàng ta cũng cười.

"Không ngờ, thật không ngờ. Ta cứ nghĩ người đến sẽ là con trai nhà họ Uất cơ đấy.” Nàng ta cười cợt, “Tỷ à, trong mấy tỷ muội hầu hạ Nguyên Ngạo, tỷ cũng được coi là “Lớn tuổi có đức” rồi.”

Uất Lam không biểu hiện gì khác.

“Thảo nào mà nhà họ Uất lụn bại, năm đó không ráng cầu lấy một cặp, bây giờ chỉ có một con bệnh èo uột, sống dở chết dở, bảo nhà họ không xui xẻo, còn ai xui xẻo đây?” Nàng ta quay sang nói với nha hoàn, cũng không nhìn Uất Lam nữa, rồi xoay váy rời đi.

"Đi thôi." Hương Cầm thản nhiên nói một câu. Bởi vì nàng ta là người phụ nữ của gia, cũng được coi là nửa chủ nhân của nàng, nàng cũng không thể nói gì được.

Uất Lam khẽ gật đầu, chỉ là câu nói ‘còn sống’ đó – thật không dễ.