Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 115: Phật tâm Huyền Trang (Trung)




Lời nói của Huyền Trang nhìn vào tựa như vô ý, nhưng từng chữ lại như mũi nhọn âm thầm nhằm vào hắn. Sắc mặt của Phương Tử Vũ càng lúc càng lạnh, nhưng Huyền Trang tựa như không hề cảm giác, vẫn như cũ bình tĩnh mỉm cười, hình như cái chết đối với vị văn tăng này mà nói giống như một loại giải thoát.

Thấy Phương Tử Vũ không nói gì, Huyền Trang ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho từng giọt mưa lớn đập vào mặt, nói:

- Phương thí chủ, ngài nói xem, trời cao bao nhiêu?

Phương Tử Vũ vẫn như cũ không nói gì.

Huyền Trang mỉm cười tiếp tục nói:

- Nghe nói cử đầu ba thước có thần linh, ngài nói xem có phải là sự thật không?

Phương Tử Vũ hừ lạnh nói:

- Ta không tin thần linh.

Huyền Trang gật đầu nói:

- Không sai, thần linh chẳng qua cũng chỉ là từ phàm nhân tu luyện mà thành, giống như ngài như tôi, cuối cùng sẽ có một ngày tu luyện thành công, sẽ được xếp vào hàng ngũ thần tiên, trở thành thần linh.

- Tiếc là, ngươi chỉ là một tên văn tăng, chức vị tiên phật cùng ngươi vô duyên.

Huyền Trang cười nói:

- Văn thì thế nào? Võ thì thế nào? Tu chân là một cái thế giới rộng lớn, lấy khí nhập đạo, lấy võ nhập đạo, lấy đan nhập đạo, không gì là không có. Tiểu tăng vì sao lại không thể lấy pháp nhập đạo? Chỉ cần có thể xác định phật tâm, phật pháp đạt đến một cảnh giới nhất định, văn, cũng có thể tu chân.

Đối với những lời này, Phương Tử Vũ tuy rằng không muốn nói gì, nhưng hắn cảm thấy Huyền Trang nói rất đúng. Mặc dù trên người vị tăng nhân này không có lấy một điểm pháp thuật dao động của tu chân giả nhưng từ đầu đến cuối, Huyền Trang luôn mang đến cho hắn một cảm giác cao thâm khó dò. Nó cũng giống như có một tuyệt thế cao thủ đủ để chống lại hắn, đang đứng ở trước mặt hắn.

Thần bí, Huyền Trang mang đến cho hắn cảm giác thần bí trước nay chưa từng có, thậm chí ở trên người Tôn Ngộ Không hắn cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Trong nháy mắt, trên người Huyền Trang dường như xuất hiện một loại ánh sáng, phảng phất như trời đất đều phải hướng về phía vị tăng nhân này cúng bái thần phục, thoáng chốc, một loại cảm giác"Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan sách xử*"(câu nói này dường như được phổ biến từ sau nhà Tùy, mượn dùng cho chỗ này.) dâng lên trong lòng hắn.

Là hắn?!

Huyền Trang không hề hay biến những biến hóa xảy ra trong lòng Phương Tử Vũ, bởi vì từ đầu đến cuối hắn chỉ mang một vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, không để ý đến tăng y trắng như tuyết của mình bị mưa ướt đẫm và bậc đá đen bẩn bị vạn người bước qua, hắn ngồi xuống bậc đá, vẫn giọng nói bình tĩnh ấy, nói:

- Phương thí chủ, hồi đầu thôi, giết chóc quá nhiều, cuối cùng sẽ bị trời phạt.

- Trời? - Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mờ mịt, cười lạnh nói:- Trên đời này có trời sao?

Huyền Trang gật đầu nói:

- Trời, ngay ở trên đầu ngài và tôi.

- Nhưng ở dưới chân tiên phật.

Huyền Trang lắc đầu nói:

- Không đúng, tiên phật cao tới đâu cũng không thể cao hơn trời, trời, vẫn ở trên bọn họ, thậm chí ở trên cả thần.

Phương Tử Vũ lạnh nhạt hỏi:

- Trời là gì?

Huyền Trang cười nói:

- Trời, nó chính là một loại pháp tắc, chỉ cần chúng ta còn tồn tại trong tam giới lục đạo thì phải tuân thủ theo pháp tắc của trời. Có chính tất có phản, có đầu tất có cuối, có nhân cũng tất có quả, đó chính là pháp tắc của trời.

Phương Tử Vũ cười lạnh, nói:

- Nếu ta không tuân thủ thì sao?

Huyền Trang thở dài nói:

- Sinh lão bệnh tử cũng là pháp tắc của trời, thế gian này chỉ có phản tuần hoàn mới có thể phát triển. Tu chân, vốn là phá vỡ pháp tắc của trời, mạnh mẽ phá vỡ sinh lão bệnh tử pháp tắc bởi vậy tu chân giả mới phải không ngừng có nhân kiếp và thiên kiếp xuất hiện. Chỉ có điều, cho dù là thần, vốn siêu việt tam giới, cuối cùng cũng chạy không thoát khỏi pháp tắc của trời. Có sinh tất có tử, có nhân cũng tất có quả. Cho dù là tiên là thần cũng sẽ phải chết.....

Phương Tử Vũ cười lạnh ngắt lời, nói:

- Tại sao ta còn chưa nghe nói qua Như Lai phật tổ của các ngươi sẽ chết nhỉ?

Huyền Trang khẽ cười nói:

- Cũng vậy thôi, cho dù phật tổ thần thông rộng lớn cũng khó chạy thoát khỏi pháp tắc này. Đó là nguyên nhân khác biệt giữa phật gia và đạo gia, phật gia giảng cầu chính là vứt bỏ thân xác thối tha, lấy linh hồn tinh khiết trọng sinh hậu thế. Ngài cũng biết, phật gia có nói đến chuyển thế, sau khi chuyển thế vẫn có thể giữ nguyên ký ức và tu vi của tiền thế, cho nên sự việc của phật giới, chính là đơn giản như vậy.

- Nói đến cùng, tiên và phật cũng chỉ là người.

Huyền Trang gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là người. là người thì sẽ phạm sai lầm, phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt, cho dù có thể trốn tránh pháp luật của thế gian, nhưng trốn không thoái trừng phạt của trời. Nhân đây nói về ngài, sát nghiệt quá nặng, mặc dù ngài ở trong thế tục giới có thể nói là vô địch, ở nhất giới này không ai có thể giết được ngài, nhưng ngài thủy chung vẫn không thể chạy thoát báo ứng của trời......... nguồn TruyenFull.vn

- Ha ha ha ha.......

Phương Tử Vũ đột nhiên ngửa mặt trên trời cười ha hả, nước mưa đập xuống mặt hắn, xuôi theo khuôn mặt chảy xuống, chỉ không biết đó là nước mưa hay là nước mắt?

"Ầm!" Không trung vang lên tiếng sấm giận dữ, tựa như trời cũng bị hành động này của hắn làm cho nổi giận.

Huyền Trang vẫn bình tĩnh nhìn hắn, chỉ là trong mắt mơ hồ lộ ra một chút bi ai. Vị tăng nhân này vì ai mà bi ai?

- Trời? Trời là gì? Trừng phạt? Năm đó khi tu chân giới huyết tẩy Long Thần sơn trang tại sao trời không trừng phạt? Chỉ vì bọn họ dung nạp Yêu sao? Nếu trời đã tạo ra Yêu tộc, tại sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Phúc thúc, vú nuôi thì có gì sai? Trong trí nhớ của ta bọn họ chưa từng giết người, vì muốn ta được ăn trứng gà, Phúc thúc bất chấp yêu khí và uế khí xung khắc nhau, nửa đêm canh ba đi vét bồn cầu. Còn vú nuôi cầm mấy đồng tiền Phúc thúc vất vả lắm mới kiếm được, một mực quỳ trước cửa nhà địa chủ mặc cho họ đánh chửi, chỉ vì để cho ta được ăn một quả trứng gà!! Bọn họ làm sai điều gì? Vì sao lại phải đuổi tận giết tuyệt?

Đôi mắt của Phương Tử Vũ đột nhiên biến thành màu xanh biếc, một đầu tóc đen láy trong nháy mắt hóa trắng như tuyết, một cỗ yêu khí cường đại chưa từng có chợt bao phủ cả tòa Thiên Lang sơn, tất cả chim thú bị cỗ yêu khí này dọa hoảng sợ, không để ý đến mưa to tầm tã chạy trốn tứ phía. Ngón tay Phương Tử Vũ chỉ lên trời, há miệng dùng hết tất cả sức lực hét lớn:

- Tất cả đều là vì ngươi! Tặc lão thiên!

Huyền Trang khẽ nhắm mắt lại, nước mắt trong mắt lẫn với nước mưa rơi xuống.

Đôi mắt xanh biếc của Phương Tử Vũ nhìn về phía Huyền Trang, giọng nói lạnh lùng oán hận:

- Nếu như đó là cái mà ngươi gọi là trời, sẽ có một ngày, ta đem nó dẫm nát dưới chân, sẽ có một ngày, ta bắt nó thiên - địa - câu - vong!(Trời đất đều diệt vong)

"Ầm!!" Một tiếng sấm rung trời giận dữ cắt ngang phía chân trời hung hăng đánh xuống, dường như ông trời đang nổi giận, trời đang điên cuồng gào thét.

Một con yêu hồ nhỏ bé lại vọng tưởng đem trời dẫm ở dưới chân, lại vọng tưởng diệt trời, hỏi sao nó không nổi giận sao được.

Huyền Trang thở dài, thấp giọng nói:

- Đám người hại ngài nhà tan cửa nát đó, sẽ có một ngày gặp phải báo ứng. Nhưng những người thân của ngài dù sao cũng đã từng hai tay dính đầy máu tanh....

Phương Tử Vũ cười lạnh nói:

- Nói nhảm, nếu có kẻ muốn giết ngươi, ngươi sẽ không phản kháng sao?

Huyền Trang lắc đầu nói:

- Giết chóc là giết chóc, mặc kệ là nguyên nhân gì. Ngã phật từ bi, chỉ cần là sát sinh, thì là một tội nghiệt.