Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 119: Bát nỗ kiếm trương




Bách Huyền khẽ gật đầu nói:

- Nguyên lai là thiếu chủ, thiếu chủ một đường vất vả, mời vào Ngọc Hư cung nghỉ ngơi.

Hàm Nguyệt xua tay nói:

- Không vội, nghe nói trong tu chân giới các ngươi có tam mỹ đỉnh lập gì đó, không biết tam mỹ hôm nay có đến đây không?

Lời này vừa nói ra, không ít người trên mặt lộ vẻ bất mãn, chỉ là không ai dám lên tiếng. Hàm Nguyệt không thèm để ý, tiếp tục mỉm cười nhìn Bách Huyền.

Bách Huyền xấu hổ ho khan một tiếng nói:

- Tại hạ sống đã lâu như vậy, cho đến bây giờ còn chưa từng nghe nói đến tam mỹ.......

Hàm Nguyệt khẽ cười, ngắt lời nói:

- Thiên kim của Cửu U sơn trang, tiểu thư Lục Tử Huyên...

Trang chủ Cửu U sơn trang Lục Kiến Nam sắc mặt trầm lại, ngay sau đó liền âm thầm vui mừng vì con gái đã không để ý đến ngăn cấm của hắn mà suốt đêm chạy đi tìm kiếm Phương Tử Vũ.

Hàm Nguyệt tiếp tục nói:

- Bồng Lai đảo Tiên Cư phái Tiên Ngữ tiểu thư.....

Đám người Bồng Lai đảo cũng đồng thời lộ vẻ tức giận, sau đó cũng nảy sinh một cái ý nghĩ giống hệt Lục Kiếm Nam. Chỉ là bọn họ không hề ngăn cản Tiên Ngữ xuất môn, ngược lại còn được thái thượng tán tiên Thiên Tuệ trong phái cùng đi theo, cho nên không có gì phải lo lắng.

- Còn có...... - Hàm Nguyệt nhìn Bách Huyền, khẽ cười nói: - Kim Mê tiểu thư của Ngọc Hư cung.

Bách Kiếp ngay tại chỗ mặt đỏ hồng, Bách Độ cũng lộ ra vẻ giận dữ, trong lòng hai người đem Bách Huyền mắng chửi"máu chó đổ lên đầu". Nếu không phải là ông ta ngăn cản, Kim Mê cũng không cần phải ở mãi trong Ngọc Hư cung, lúc này càng có thể sẽ rơi vào hiểm cảnh. Ở trong mắt bọn họ, tên Hàm Nguyệt trước mặt chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã trở thành kẻ so với yêu ma quỷ quái còn đáng sợ hơn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Bách Huyền cười gượng, nói:

- Điều này.....Thiếu chủ, hiện nay yêu nghiệt gây họa.......

Hàm Nguyệt không thèm nghe Bách Huyền nói, ánh mắt chuyển đến phía sau lưng Bách Độ không xa, lên thân thể hai người Kim Mê và Lăng Nguyệt đang đứng bên cạnh Từ Ngạo Thiên. Ánh mắt lộ ra vẻ dâm đãng, không ngừng gật đầu nói:

- Không tồi, không tồi, so với trên tranh vẽ càng xinh đẹp. Ồ, người bên cạnh cũng không tồi.......

Trong lòng mọi người đều hiện lên cũng một cái ý nghĩ: Dẫn lang nhập"thế"(Dẫn sói vào nhà).

Hàm Nguyệt chính là một đầu lang, còn là một con sói rất đói nhưng lại chỉ thích thức ăn ngon. Chỉ có điều không một ai dám phản kháng, bởi vì lang là do bọn họ tự mình dẫn tới, chỉ cần mười người bên cạnh hắn thôi cũng đủ giết sạch vài ngàn người ở đây, thật là bước sai một bước hối hận ngàn năm. Một số kẻ âm thầm vui sướng, còn một số người khác thì bắt đầu lo lắng. Một cái liên minh như vậy, còn chưa bắt đầu đã như cát rời rạc, phải nói là bọn họ từ trước đến nay vốn không có ý tụ hợp, điều duy nhất bọn họ nhìn trúng đó là lực lượng trong tay Hàm Nguyệt và thực lực sau lưng hắn.

Hàm Nguyệt cũng không biết những người này đang suy nghĩ cái gì, chỉ về phía hai người Lăng Nguyệt và Kim Mê nói:

- Mọi người ngày mai bàn lại, một lát nữa để cho hai người này đến hầu hạ ta.

Bách Huyền còn chưa nói gì, đám người Ngọc Hư cung đã bắt đầu náo loạn, Bách Kiếp lại càng kích động đến toàn thân run rẩy, Kim Mê và Lăng Nguyệt cũng nổi giận khuôn mặt đỏ bừng.

Đúng vào lúc này, một giọng nói trầm hậu lạnh lùng vang lên:

- Ngươi thối lắm!

Bách Kiếp, Bách Thảo, Bách Độ cùng một số người vì câu nói này không khỏi âm thầm ủng hộ.

Hàm Nguyệt sắc mặt trầm lại, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào tên thiếu niên đứng trước mặt Kim Mê và Lăng Nguyệt, thiếu niên này cũng không chút yếu thế đáp lại, mùi thuốc súng nồng nặc bắt đầu lan tràn.

Hàm Nguyệt lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai?

Thiếu niên đó cười lạnh nói:

- Chỉ dùng đồ vật ở nửa thân dưới để suy nghĩ thì không xứng để biết.

Hàm Nguyệt hai đấm nắm chặt, một cỗ sát khí mãnh liệt chầm chậm lan tràn toàn thân thể hắn. Từ nhỏ đến lớn hắn đều như báu vật được nâng niu tán tụng, từ trước đến nay chưa từng phải chịu vũ nhục như vậy, chỉ cần là hắn muốn, không ai dám cự tuyệt. Căn cứ theo ghi chép cho đến nay, đây dường như là lần đầu tiên hắn nổi giận, chân chính nổi giận, hận không thể lập tức giết chết kẻ trước mặt này.

Vào lúc này, một tên nam tử phía sau lưng Hàm Nguyệt đi lên, kề tai hắn nói nhỏ vài câu. Hàm Nguyệt hai đấm vẫn không buông ra, chỉ cười lạnh nói:

- Ta còn tưởng là ai có lá gan lớn như vậy, hóa ra là Minh Vương điện hạ, Kiếm Hoàng Từ đại hiệp.

Từ Ngạo Thiên không chút yếu thế nói:

- Khoái Hoạt lâm thiếu chủ cũng vậy.

Hàm Nguyệt cắn răng giọng điệu tàn nhẫn, nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ ngươi.

Từ Ngạo Thiên cố tình kinh ngạc nói:

- Ngàn vạn lần không cần, ta cũng không muốn trở thành vật trên giường của ngươi.

Lời này vừa xuất ra, không ít kẻ nhịn không được mà phát ra tiếng cười. Hàm Nguyệt càng là giận không để đâu cho hết, ba tên nam tử bên cạnh hắn nhịn không được muốn xông lên, ba trăm Thiết Huyết vệ sau lưng Từ Ngạo Thiên đồng thời bước lên một bước, che một bên người Từ Ngạo Thiên, giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng. Một tên nam tử khác bên cạnh Hàm Nguyệt vội vàng ngăn cản ba kẻ kia, ở bên tai Hàm Nguyệt khẽ nói: - Thiếu chủ.......

Hàm Nguyệt dùng sức vung tay nói:

- Ta biết. - Hung ác nhìn chằm chằm vào Từ Ngạo Thiên, nói:

- Qua ngày hôm nay, ta sẽ để cho ngươi biết người mà ngươi đắc tội là ai.

Nói xong đầu cũng không quay lại, đi thẳng về phía trước. Bách Huyền và một số chưởng môn vội vàng đuổi theo, chỉ để lại một số ít chưởng môn và đệ tử nhìn không quen cảnh này, không khỏi âm thầm lắc đầu.

Đợi mọi người đi xa, sau đó Bách Kiếp mới cảm thán nói:

- Ngạo Thiên à......

Từ Ngạo Thiên thoải mái nói: - Sư thúc yên tâm, Ngạo Thiên tự có chủ trương.

Một ánh mắt không đem thiện hạ đặt ở trong mắt, đủ làm cho những người bên cạnh xúc động, quả thực là trời sinh làm bá chủ.

Bách Kiếp giơ ngón tay cái lên, mặt lộ nụ cười cổ quái, nói:

- Ta chỉ muốn nói, tiểu tử giỏi, giỏi lắm!

Những người còn ở lại không khỏi bật cười, chỉ là trong tiếng cười vui vẻ mơ hồ mang theo lo lắng. Dù sao Từ Ngạo Thiên cũng là đắc tội với lực lượng tuyệt đối trong tu chân giới, không nói đến vị tôn chủ ẩn dấu ở sau lưng, chỉ bằng mười tên kia thôi cũng đủ để cho hắn ăn đủ đau khổ. Nhưng cũng sẽ không có quá nhiều người để ý đến an nguy của Từ Ngạo Thiên, cũng không phải là không lo lắng, mà là bọn họ biết lực lượng ẩn dấu sau lưng Từ Ngạo Thiên tuyệt không yếu hơn Khoái Hoạt lâm. Đầu tiên không nói đương kim hoàng thượng Lý Thế Dân tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào động đến hắn, lại thêm một tên quái vật được xưng là Đao tôn cũng tuyệt không để cho Từ Ngạo Thiên xảy ra chuyện gì. Bọn họ lo lắng đó chính là tu chân giới hiện tại, thật sự sẽ có một trường đại loạn rồi.

Cái lực lượng tuyệt đối thần bí này, cái Khoái Hoạt lâm được người ta sùng bái này, nhưng lại bồi dưỡng ra một tên"Nhân tài" như Hàm Nguyệt, kết cục của thiên hạ không cần nghĩ cũng có thể biết được. Đứng yên tại chỗ lấy chưởng môn các phái dẫn đầu, đám người Bách Kiếp, Bách Độ, Bách Thảo, Lục Kiếm Nam, Vọng Hải Trần Tâm không khỏi âm thầm lắc đầu, thiên hạ....

Hàm Nguyệt như cũ bước nhanh về phía trước, hai đấm nắm chặt không buông, trên mặt sát khí bừng bừng.

Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ. Hắn từ trước đến nay chưa từng phải chịu đựng loại châm chọc như vậy, lần này sư phụ bế quan, tu chân giới vừa lúc có tin tức cầu viện truyền tới, hắn một lòng muốn làm một phen đại sự, không kịp đợi sư phụ xuất quan, liền một mình mang theo thân vệ của bản thân đi ra. Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình vừa đến lập tức có thể thống lĩnh cả tu chân giới trở thành anh hùng lưu danh thiên cổ, vốn tưởng rằng bản thân mình vừa xuất hiện mỹ nữ trong thiên hạ sẽ dồn dập vây quanh, vốn tưởng rằng bản thân sẽ làm một phen đại sự oanh oanh liệt liệt, sau khi sư phụ xuất quan sẽ phải nhìn mình bằng ánh mắt khác. Nhưng tất cả, tất cả những điều đó chỉ là giấc mộng đẹp, đều bị một tên khốn kiếp gọi là Từ Ngạo Thiên đó đập vỡ nát. Trong lòng hắn nổi lên một cỗ sát khí trước nay chưa từng có, nếu không phải là kiêng dè câu nói trước khi bế quan của sư phụ, hắn lúc đó đã sớm đem Từ Ngạo Thiên chém ngàn vạn nhát rồi.

- Hàn Nguyệt, con nhớ kỹ, tuy rằng thực lực bây giờ của con đã đủ sức hoành hành thiên hạ, nhưng trong thiên hạ còn có rất nhiều kẻ mà con không thể đụng tới. Đặc biệt là Kiếm hoàng Từ Ngạo Thiên và Ma tôn Phương Tử Vũ vừa mới xuất đạo gần đây, trước tiên không nói đến thực lực bản thân bọn họ, sau lưng hai người bọn họ đại biểu là đương kim hoàng thượng. Nếu gây sự với bọn họ, sẽ tương đương với việc cùng Đại Đường vương triều hiện tại xung đột. Phải biết rằng, Khoái Hoạt lâm chúng ta tuy cường đại, nhưng vẫn chỉ là một cái tổ chức tồn tại trong nước Đại Đường, nếu thực sự chọc giận đương kim hoàng thượng, phái binh dốc hết sức bao vây tiêu diệt Khoái Hoạt lâm, cho dù các ngươi công lực thông thiên cũng có lúc mệt mỏi.... Tính tình này của ngươi..... Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ lời dặn của vi sư.......

Lời dặn của sư phụ vẫn như cũ văng vẳng bên tai, Hàm Nguyệt vốn hạ quyết tâm, lần này xuất sơn sẽ không có bất cứ quan hệ nào với Kiếm Hoàng và yêu tôn gì gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác thiên ý trêu người, kẻ đầu tiên đắc tội với hắn lại chính là đương kim Kiếm hoàng. Hơn nữa lại còn ở trước mắt bao nhiêu người, trắng trợn nói hắn không đáng giá, cỗ oán khí này hắn tuyệt không thể nhẫn nhịn.

- Từ Ngạo Thiên.....- Hàm Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười âm độc.