Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 47: Ám sát kế hoạch




Đêm đã khuya, người bình thường đã sớm đi tìm mộng với lão bà của mình rồi.

Nhưng ở hẻm núi lúc này nhân mã hai bên ở thế giằng co, không ai dám tùy tiện đi vào giấc ngủ. Bởi vì ai mà biết được, ngủ đi rồi sáng mai có tỉnh lại được hay không.

Phương Tử Vũ đứng trên vách núi, nhìn đốm lửa dầy đặc ở phía xa, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh khác thường.

Từ Ngạo Thiên đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ, nói:"Xem ra hôm nay tập kích buổi tối khó khăn rất lớn."

Phương Tử Vũ bình thản nói:"Việc thành bởi người."

Lý Phong đi đến bên cạnh hai người, cùng hai người đứng thành một hàng, thở dài:"Đỗ Viễn quả nhiên là một tên tướng tài, đoán được đường sống duy nhất của chúng ta chính là ám sát hắn, bây giờ ngoài khe núi đã hình thành ba tầng vòng vây, chúng ta muốn giết hắn trước tiên phải đột phá qua ba tầng phòng hộ này mới được."

Từ Ngạo Thiên vuốt sống mũi cười khổ nói:"Hắn muốn bức chúng ta cùng hắn chính diện đối kháng."

Lý Phong lắc đầu nói:"Quyết định của hắn rất chính xác, chúng ta tối nay giết không được hắn rồi, chỉ có thể đợi đến khi trời sáng tổ chức chính diện phá vây."

Từ Ngạo Thiên cười nói:"Đợi không được đến khi trời sáng đâu."

Lý Phong ngạc nhiên hỏi:"Tại sao?"

Từ Ngạo Thiên khẽ cười, nói:"Nếu đệ đoán không sai thì bọn chúng tối nay sẽ đến tập kích chúng ta."

Lý Phong rùng mình, cúi đầu trầm tư thật lâu, mới nói:"Ta không đồng ý với suy nghĩ của đệ, đêm tối khó phân biệt, một khi đánh đấu lên ngay cả người nhà cũng không thể phân biệt, Đỗ Viễn sẽ không bốc đồng mạo hiểm như vậy."

Từ Ngạo Thiên lắc đầu, nói:"Đỗ Viễn trải qua một trận chiến ngày hôm nay khẳng định đã hiểu được chính diện công kích đối với hắn không chỗ nào tốt cả, không bằng mạo hiểm đánh cuộc một phen. Hơn nữa điều quan trọng nhất đó là, hắn có tiền vốn để mạo hiểm, nhưng chúng ta thì không có. Chỉ cần phái ra một tiểu đội đi trước len lén xông vào làm rối loạn đội ngũ của chúng ta, sau đó đại bộ đội tiếp tục công kích, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói."

Lý Phong một lần nữa rơi vào trầm tư, một lúc lâu mới gật đầu nói:"Dự đoán của đệ khả năng xảy ra rất lớn, nếu ta là Đỗ Viễn, thà rằng hi sinh một phần nhỏ đi trước chịu chết, chỉ cần chúng ta không có thời gian ngăn trở đại bộ đội của bọn chúng xông vào trong hẻm núi, vậy thì hắn đã thắng rồi."

Từ Ngạo Thiên cười nói:"Cho nên chúng ta phải đề phòng từ sớm."

Lý Phong buồn bực nói:"Phòng thế nào đây? Chính diện đột phá là chết, ám sát lại không được, đợi đêm khuya bọn chúng xông vào thì càng khó chống đỡ."

Phương Tử Vũ vẫn một bên im lặng lúc này mới nói:"Cứ y theo kế hoạch cũ."

Lý Phong và Từ Ngạo Thiên đồng thời sửng sốt, Từ Ngạo Thiên hỏi:"Như thế nào ẩn nấp đi tới?"

Lý Phong tiếp lời, nói:"Đúng vậy, cho dù hai người các ngươi võ công có cao hơn nữa cũng tuyệt không thể đột phá ba vòng phòng vệ được."

Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao, bình tĩnh nói:"Không nhất thiết phải chính diện lẻn vào."

Lý Phong nghe xong không hiểu nguyên cớ, còn Từ Ngạo Thiên hai mắt tức khắc sáng rực, hỏi:"Đệ muốn từ trên trời hạ xuống?"

Lý Phong giật nảy mình, không ngờ đến một tên thiếu niên vẫn trầm lặng ít nói lại có lá gan lớn đến vậy. Từ Ngạo Thiên nói từ trên trời rơi xuống hắn lập tức hiểu, Phương Tử Vũ muốn từ trên vách đá rơi xuống, nhưng loại độ cao này cộng thêm vách đá dựng đứng, một khi bất cẩn sẩy chân, đó là thi cốt vô tồn. Lý Phong bất giác đổ một thân mồ hôi lạnh, cái loại biện pháp này ngay cả suy nghĩ hắn cũng đều không dám nghĩ đến, Phương Tử Vũ không chỉ nói ra mà rất hiển nhiên nó còn có thể đi làm.

Ở đây chỉ có Từ Ngạo Thiên là hiểu rõ Phương Tử Vũ đã đạt đến ngự kiếm phi hành trình độ, cho nên không quá lo lắng cho nó, chỉ hỏi:"Có thể mang theo huynh không?"

Phương Tử Vũ lắc đầu nói:"Mang theo huynh, đệ không nắm chắc. Lại nói, một lát nữa vạn nhất bọn chúng thật sự xông vào đánh lén, nhất định phải dựa vào huynh đứng ra ngăn cản bọn chúng từ vòng ngoài."

Đối với điểm này, Từ Ngạo Thiên cũng biết. Nếu như ngay cả nó cũng đi rồi, vạn nhất địch quân tập kích thôn dân, nơi này không ai có thể ngăn trở. Từ Ngạo Thiên chỉ đành cười khổ nói:"Đệ tự mình phải cẩn thận."

Phương Tử Vũ nhẹ nhàng nói:"Yên tâm đi, cho dù giết không được Đỗ Viên, đệ toàn thân lui về cũng không thành vấn đề."

Lý Phong ở bên cạnh lắng nghe sợ hãi gần chết, Phương Tử Vũ muốn từ trên vách đá nhảy xuống, thân là huynh đệ nhưng Từ Ngạo Thiên lại không ngăn trở, ngược lại còn ngầm ưng thuận. Lý Phong bất giác thầm nghĩ, hai người này rốt cuộc là loại người nào?

Từ Ngạo Thiên nói:"Vậy huynh đi trước chuẩn bị."

Phương Tử Vũ gật đầu.

Đi được một đoạn Từ Ngạo Thiên đột nhiên quay đầu lại hỏi:"Đệ tính toán đến khi nào thì xuất kích?"

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Lúc bọn chúng động thủ."

Từ Ngạo Thiên gật đầu, rồi một lần nữa xoay người rời đi.

Lý Phong ho khan vài tiếng, nói:"Phương huynh đệ…."

Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Huynh đi chuẩn bị đi, bọn chúng có lẽ rất nhanh sẽ ra tay. Đúng rồi, phái vài người ở phía sau anh của ta bắn tên yểm trợ."

Lý Phong còn muốn nói nữa, nhưng liếc nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Phương Tử Vũ, chỉ đành đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, xoay người rời đi.

Phương Tử Vũ cô độc đứng trên vách đá, mái tóc dài theo gió nhẹ bay, từ xa nhìn lại, khiến cho người ta có cảm giác nó như một ngọn núi cao sừng sững. Nó như thần tựa như ma đứng thẳng trước gió, mặc cho gió lớn điên cuồng thổi cũng không thể làm nó lay động một phân, nhìn nó người ta bất giác sinh ra một loại xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.

Phương Tử Vũ cảm thấy có một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào nó, quay đầu nhìn lại, thì thấy đó là cô thôn nữ xinh đẹp ngày trước.

Phương Tử Vũ xoay đầu lại, nhìn về phương xa như cũ.

Cô thôn nữ thấy Phương Tử Vũ nhìn mình, bất giác trái tim như con hươu nhảy nhót trong lồng ngực, cho đến khi nó quay đầu đi, thôn nữ nhất thời có một loại cảm giác mất mác. Khẽ cắn răng, đi đến sau lưng Phương Tử Vũ, khẽ nói:"Phương đại ca, ngày đó cám ơn các huynh, muội gọi là Lăng Nguyệt…"

Phương Tử Vũ thờ ơ hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Lăng Nguyệt ngơ ngác nói:"Không có, muội chỉ muốn…."

Vẫn không xoay người lại nhìn nàng, Phương Tử Vũ nói:"Không có chuyện gì thì đi nghỉ đi, một lát nữa còn có tràng chiến đấu."

Lăng Nguyệt trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, qua một lúc lâu mới nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.

Phương Tử Vũ từ đầu đến cuối không xoay người lại, chỉ là trong con mắt lãnh đạm của nó chợt lóe lên một tia bi ai rất khó phát giác ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đột nhiên, Phương Tử Vũ nhìn thấy đám đuốc phía dưới có chút biến động, nhếch môi cười, tung thân từ trên vách đá bay xuống.

Mọi người kinh hô thất thanh, có vài người can đảm đi ra mép vách núi nhìn xuống, nhưng bất luận thế nào cũng tìm không thấy thân ảnh của Phương Tử Vũ, đúng vào lúc này thì tiểu binh gác đêm đột nhiên hô lên:"Địch nhân tập kích."

Gió, gào thét bên tai.

Phương Tử Vũ nhớ lại tình cảnh từ trên vách đá rơi xuống vực sâu ngày trước sau khi cứu được Lục Tử Huyên, bởi vậy một lần nữa nhớ đến dung mạo tuyệt thế của Lục Tử Huyên, Phương Tử Vũ bất giác lắc đầu cười khổ, không biết Lục Tử Huyên bây giờ có còn nhớ đến nó hay không.

Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, mà cách mặt đất cũng càng lúc càng gần. Phương Tử Vũ đưa tay rút ra thanh trường kiếm mà trước đó đoạt được trong tay địch nhân, trước hết vận khởi chân khí khống chế trường kiếm, tiếp đó đem trường kiếm ném xuống đưa chân dẫm lên. Tiếng gió lập tức ngừng lại, mà Phương Tử Vũ cứ như vậy đứng thẳng giữa không trung, chậm rãi rơi xuống. Nếu lúc này có người nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ hô lớn:"Thần tiên hạ phàm."

Ngay vào lúc Phương Tử Vũ chỉ cách mặt đất khoảng hai thước, đột nhiên"Rắc!" một tiếng kêu giòn vang lên, trường kiếm vỡ thành vố số mảnh nhỏ, Phương Tử Vũ tung người nhẹ nhàng rơi xuống đất, không khỏi lắc đầu, binh khí thường vẫn chỉ là binh khí thường, chẳng trách được tu chân giả dốc hết tâm sức đều muốn kiếm thượng đẳng pháp bảo cho bản thân, cho dù pháp bảo cấp thấp nhất thì binh khí thường cũng vĩnh viễn không thể so sánh.

Chỉnh đốn tâm tình một chút, Phương Tử Vũ nhìn về phía doanh trại chủ tướng quân Tùy, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười âm lãnh, nháy mắt biến mất tại chỗ.