Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 9: Tác hợp




Edit: V.O

"Tiểu Thanh? Tiểu Thanh? Sững sờ gì vậy?" Tỷ tỷ lắc lắc ta.

"À, không có gì." Ta cong môi cười, giả vờ hỏi: "Đúng rồi, tỷ tỷ, Bồ Tát có nói cho tỷ biết tên ân nhân của tỷ không?"

"Không. Bồ Tát nói, thời cơ đến, tự nhiên sẽ gặp. "Ừm, đúng là phải chờ chúng ta đi du hồ mới có thể gặp được.

Chúng ta đến bên hồ đi, người đi đường vẫn xì xào bàn tán ở phía sau. "Những người đó thật phiền." Ta nhíu mày.

"Nếu đi tới nhân gian, dĩ nhiên là phải thích ứng mọi phương diện của bọn họ." Tỷ tỷ lại mỉm cười nói, trong mắt cũng có ý cười thản nhiên.

"Vâng, tỷ tỷ nói rất đúng." Ta đáp cho qua. Dĩ nhiên thích ứng, từ nhỏ ta đã được sinh ra ở nơi này. Sao Hứa Tiên còn chưa xuất hiện? Ta cũng mệt mỏi. Dừng bước lại, nhìn thuyền đến gần bên bờ cách đó không xa, nở nụ cười. Này, này, này, thời cơ đến rồi.

Vòng cánh tay tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thuyền đi."

"Nhưng, thuyền này đi tới đâu? Tỷ còn muốn tìm ân nhân nữa."

"Tỷ tỷ, nói không chừng gặp phải ở trên thuyền đó!" Ta dắt nàng chui vào trong thuyền. Không vào thuyền, đi đâu tìm Hứa Tiên.

"Lái thuyền, ngươi muốn đi đâu?"

"Dũng Kim Môn."

"Vừa vặn tỷ muội chúng ta cũng đến đó, lái thuyền hãy đưa chúng ta đoạn đường."

. . .

Khi thân hình thư sinh áo lam xuất hiện bên bờ thì ta vui vẻ: "Thật đúng là gặp được."

"Tiểu Thanh? Muội nói gì vậy?"

"À, không có gì." Ta lắc đầu: "Tỷ tỷ, muội đến mũi thuyền hóng mát một chút." Ta vén rèm, đi ra ngoài.

"Xem ra muội vẫn phải giúp tỷ dắt tơ hồng, Hứa Tiên à Hứa Tiên, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!" Ta vươn tay, kết thành yêu ấn: "Mưa!"

"Ầm!" Ta vừa dứt lời, sấm sét xuất hiện trên bầu trời: "Làm ta sợ muốn chết, có cần linh vậy không?" Ta lau mồ hôi trên trán.

Hạt mưa đổ ào xuống, ta đứng ở trong mưa, làm phép không để mình bị xối ướt: "Tỷ tỷ, trời mưa rồi. Trên cầu bên kia có một thư sinh, bị xối thật là chật vật."

"Tiểu Thanh, gọi hắn tới đây tránh mưa đi." Giọng tỷ tỷ ở trong thuyền truyền ra. Ta cười: "Mọt sách bên kia, tỷ tỷ ta bảo ngươi lên thuyền tránh mưa."

Lúc hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt ta nhìn chăm chú ánh mắt thư sinh, ta nhăn mày. Ánh mắt của hắn bén nhọn, anh khí bức người. Hứa Tiên trong chuyện xưa hèn yếu bất lực đây sao? Ta không nhận lầm người chứ.

"Cô nương đang gọi ta sao?" Hắn ngẩng đầu lên, lấp lánh có thần.

“À, công tử, bên ngoài mưa lớn, tỷ tỷ ta bảo ta gọi ngươi vào thuyền tránh mưa." Ta cười cười có chút xấu hổ.

"Đa tạ ý tốt của cô nương, không phiền." Khách sáo cười, hắn xua tay áo.

Ta bĩu môi, tay sau lưng làm phép mạnh hơn."Ầm." Trời càng mưa nặng hạt.

"Ta nói công tử, ngươi có thể bị ướt, nhưng những quyển sách ngươi vác không thể bị ướt." Ta cười nói. Để xem lúc này ngươi có lên hay không!

"Vậy. . .quấy rầy cô nương." Thư sinh cúi người xuống. Chui vào trong thuyền. Đúng lúc ấy thì thuyền dao động.

Lúc ta đi vào trong khoang thuyền, thư sinh đang lúng túng nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Ôi chao? Ta đã bỏ qua chuyện tốt gì rồi hả?

"Cô nương, mới vừa đụng vào bờ, cô không sao chứ." Bên ngoài truyền đến giọng lái thuyền. Ta nhìn vị trí tỷ tỷ và thư sinh, mím môi cười.

"Công tử, ngươi tên là gì?" Nhìn tỷ tỷ muốn nói lại thôi, ta vẫn tốt bụng giúp tỷ ấy một chút. "Cũng đến Dũng Kim Môn sao?"

"Tại hạ là Hứa Tiên. Đến Dũng Kim Môn tìm tỷ tỷ ta."

Thật đúng là Hứa Tiên. Nhưng sao ta không nhìn ra hắn là người hèn yếu vô dụng chứ? Truyền thuyết kể sai?

"Chúng ta là tỷ muội Bạch phủ, ta tên là Tiểu Thanh, đây là tỷ tỷ ta Bạch Tố Trinh, hôm nay chúng ta đặc biệt tới du hồ, không nghĩ gặp trời mưa." Ta nói dối, cố gắng dắt tơ hồng cho hai người, mặc dù chuyện xưa có sai, Hứa Tiên không giống Hứa Tiên, hòa thượng cũng không giống hòa thượng, nhưng nhân duyên giữa Hứa Tiên và tỷ tỷ cũng sẽ không đổi.

Lúc Hứa Tiên xuống thuyền tỷ tỷ cố ý đưa một cái ô cho hắn. Ta đây cũng không nói thêm gì nữa. Xem ra chuyện tốt của tỷ tỷ đã thành.

Trải qua những gì ta có lòng sắp xếp, rất nhanh trong thành Hàng Châu đã có thêm hai tỷ muội mất đi song thân chúng ta.

Sáng sớm ta đi dạo ở cửa, nghe thấy có người đối thoại: "Này, này, này, từ khi nào thì chỗ này có thêm cái Bạch phủ?" Ta thất kinh, quay đầu lại, chẳng lẽ pháp lực mất hiệu lực?

Người nói chuyện là một vị công tử, hắn đang hỏi tùy tùng bên cạnh. Mặc trường bào màu tím nạm vàng, bên hông thắt một khối ngọc bội tinh xảo đặc sắc. Trên đai lưng cắm cây tiêu ngọc dài.

"Gia, nơi này có hai tỷ muội Bạch phủ, đã rất nhiều năm." Nghe thấy lời của tùy tùng, ta thở phào nhẹ nhõm.

"Ta ở Hàng Châu này mấy tháng, sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói."

"Có lẽ là ngươi nghe cũng không để trong lòng." Ta nhảy từ trên cây xuống.

"Ai?" Những tùy tùng kia vây quanh che công tử lại.

"Không sao, chỉ là một vị cô nương!" Công tử khoát tay áo, nhìn chằm chằm ta: "Cô nương, không biết cô là?"

Ta thấy được kinh diễm trong mắt hắn, ta cong khóe miệng, chỉ chỉ tấm biển: "Ta là Nhị tiểu thư Bạch phủ mà ngươi nói."

"Vậy sao? Thành Hàng Châu lại có nữ tử xuất sắc như thế này à?" Hắn nâng bước, tiến lên, nâng mấy sợi tóc của ta lên. Mặt hắn vốn có thể so với yêu nghiệt, lúc này càng thêm mị hoặc, vẻ hời hợt lại không bằng Khải Thần.

Ta rất không thích nam nhân tùy tiện. Cho nên cũng không cho hắn sắc mặt tốt: "Hừ, ta cũng chưa từng thấy thành Hàng Châu có nam nhân háo sắc như thế."

"To gan!" Tùy tùng đang muốn nói gì đó, bị vị công tử này ngăn lại.

"Là Nghiêm mỗ không tốt, tại hạ Nghiêm Lộ Thành!"

Nghiêm Lộ Thành? Tên rất hay.

"Nghiêm Lộ Thành, sau này chúng ta còn gặp lại." Ta ngẩng đầu lên, cười cười với hắn. Xoay người bỏ đi.

"Này, này, này, cô nương! Cô còn chưa nói cho ta biết cô tên gì đâu." Sau lưng truyền đến giọng của Nghiêm Lộ Thành.

"Tiểu Thanh."

. . .

Ta đi tới lui trên đường tràn đầy không mục đích, dieendaanleequuydoon – V.O, đột nhiên thấy tửu lâu cách đó không xa, bụng thầm thì kêu lên, làm thế nào cũng không chuyển bước được. Hay là đi ăn chút gì đi. Ta nhấc chân bước hai bước, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. Người ta lại không có đồng nào. . .

"Có, không phải trộm một ít là được rồi." Ta quét nhìn người đi lại trên đường. Nhìn chằm chằm vào một công tử ca áo hoa, là hắn. Ta ngoắc ngoắc tay, bạc của hắn nháy mắt đã đến trên tay ta.

Ước lượng bạc, ta vui vẻ, đừng trách ta làm loại chuyện trộm đạo này, mặc dù linh hồn là một con người, nhưng dù sao thân thể vẫn là một con rắn, một con rắn có pháp lực, tại sao có thể để cho mình đói bụng chứ.

"Tiểu nhị, dọn thức ăn ngon của các ngươi lên đi!"

"Được được, mời ngài trên lầu."

Oa, món ăn thật sự phong phú đầy bàn, ta gật đầu với tiểu nhị, vươn tay cho hắn một thỏi bạc: "Thưởng cho ngươi, đừng để bất kỳ ai tới quấy rầy ta."

"Vâng, cô nương từ từ hưởng thụ." Tiểu nhị cười híp mắt bóp bạc trong tay, đi ra ngoài.

Ta bắt đầu càn quét thức ăn. Ta tới đã gần một năm, một năm chưa từng ăn thức ăn như vậy, cả ngày ăn quả dại dằn bụng, thực phẩm chín đã ăn duy nhất chỉ là mấy chén cháo trắng của hòa thượng kia. Ta cũng đủ đáng thương.

"Công tử, ngài tha cho ta đi, nhà ta còn có phụ thân lớn tuổi. . ." Lầu dưới truyền đến một trận ồn ào, tiếng nữ hài tử cầu xin tha thứ, người đi đường xì xào bàn tán ồn ào khiến tâm tình ăn của ta bị quét sạch!

"Thật đáng ghét!" Ta nhanh nhẹn để xuống, đi tới bên cửa sổ, hướng về phía một đám tụm lại bên ngoài đường phố, quát: "Các ngươi xong chưa? Có để cho người ta ăn cơm không!"

Có lẽ giọng của ta quá lớn, tất cả mọi người tò mò nhìn về phía thân thể ta lộ ra trên tầng hai.

"Ai, ai xen vào việc của người khác như vậy!" Có một giọng vịt đực vang lên. Ta đây mới chuyển mắt lên người công tử giữa đám người.

Không khéo vừa vặn là thiếu gia áo hoa ta đã "vay tiền" kia. Xem ra chuyện này có liên quan đến tiền của ta, bản thân ta không thể không xía vào. Được rồi, coi như là hoạt động sau khi ăn xong. Ta chống cánh tay, tung người nhảy xuống tầng hai.

Có người trong đám người kêu lên: "Có cô nương tự tử!"

Tiểu Thanh ta đang sống sờ sờ, mắc gì đi tự tử, sau khi rơi xuống lại trừng người nọ.

Công tử áo hoa đi vòng quanh ta mấy vòng sau khi ta đáp xuống, ánh mắt khiến ta cực kỳ chán ghét. "Cô nương, lớn lên không tệ, có muốn đi với gia không?"

Đi cái đầu ngươi! Ta đang định mắng, tròng mắt xoay chuyển. "Công tử kêu ta đi với ngươi?" Ta cười dịu dàng nói.

"Cha ta là Tri huyện Hàng Châu, nàng đi theo Bổn công tử, ăn ngon uống thơm, vinh hoa phú quý." Công tử áo hoa dắt giọng vịt đực, vỗ lồng ngực, bộ dạng cực kỳ ghê tởm. Có cái công tử như vậy, cha ngươi chắc cũng không tốt bao nhiêu, không biết lén tham ô bao nhiêu tiền.

"Vậy công tử cảm thấy ta và nữ tử kia ai đẹp hơn?" Ta chỉ chỉ nữ tử ngã dưới đất.

"Đương nhiên là nàng đẹp."

"Vậy công tử chỉ có thể muốn một mình ta, không được muốn nàng nữa." Hừ, bây giờ cười, một hồi ta xem ngươi muốn cười cũng không cười ra tiếng!

"Được, được, tất cả nghe theo nàng."

"Đã đập gian hàng nhà người ta, ta cũng không muốn người khác nói ngươi ỷ có cha làm quan lại cường ép dân nữ. Ngươi còn không bồi thường bạc cho người ta?"

"Nàng suy tính thật chu đáo, ta bồi, dĩ nhiên bồi!" Hắn vừa sờ bên hông: "Ai trong các ngươi trộm bạc của ta?"

Thật là ngu, trộm bạc còn nói với ngươi sao? "Công tử, ngươi không có tiền à." Ta cố ý nói.

"Có, đương nhiên là có!" Hắn giật lấy hà bao của quan sai sau lưng: "Đưa bạc cho ta, trở về ta kêu cha ta thưởng gấp đôi cho ngươi!" Xoay người lại: "Cô nương, nàng xem, đây không phải là bạc sao!"

Ta vươn hai ngón tay, ngồi xổm xuống, nhét vào trong tay nữ tử, thấp giọng nói: "Cầm đi, chăm sóc tốt cho cha ngươi. Đi mau."

"Cô nương, chúng ta đi thôi." Công tử ngu như heo tiến tới túm cánh tay ta, ta đi tới trước một bước: "Chúng ta đi thôi, ta thật sự là không kịp đợi. "Không kịp đợi đánh nhà ngươi một trận!

Đi tới hẻm nhỏ, ta xoay người, đánh một đấm lên mặt ngu như heo, lúc quan sai còn chưa kịp phản ứng, làm cho mỗi người bọn họ đều hôn mê.

"Ngươi. . ."

"Ta cái gì? Ta không kịp đợi muốn đánh ngươi!"

. . .

"Tỷ tỷ, muội đã trở về." Ta hừ tiểu khúc đi vào cửa.

"Tiểu Thanh, chuyện gì mà vui thế?" Tỷ tỷ đang ngồi thêu hoa ở trên giường, vải đỏ như lửa ở trên đùi nàng.

"Không có gì, ôi chao? Tỷ tỷ, tỷ dùng vải này làm gì?"

"Làm giá y." Tỷ tỷ mỉm cười.