Yêu Không Bến Bờ

Chương 62: Dấu chân trong băng tuyết




Lúc hơn hai giờ chiều, Hứa Khả mới nhận được điện thoại của Trần Tử Sâm. Nghe anh ta nói rõ đầu đuôi sự tình xong, Hứa Khả gập điện thoại đánh “tạch” một cái.

Lưu Hâm ở bên thấy vẻ mặt sếp u ám, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Làm việc chung bao nhiêu năm nay, theo sự lớn dần của tuổi tác, việc để lộ biểu cảm vui buồn trên mặt của Hứa Khả dường như đã không còn. Ngay cả việc lần trước trong xưởng có người cắt đứt dây điện, làm phải ngừng sản xuất liên tục mấy ngày, cũng không thấy anh cau mày. Sau đó, đám côn đồ ấy thay đổi nhanh chóng, đi theo sau anh vẫy đuôi nịnh nọt giống như chó vậy. Vấn đề đã được giải quyết, mọi thứ đều lại bước vào quỹ đạo… Lưu Hâm đoán chừng, trong xưởng vẫn còn tồn một lô hàng, không dám chuyển ra ngoài, chỉ là lo lắng tình hình tuyết ngập trời thế này sẽ xảy ra chuyện, không phải là bên phía khách hàng giục gấp quá chứ?

“Có số điện thoại của Khương Doãn Nặc không?” Hứa Khả đột nhiên hỏi anh ta.

“Ai?” Anh ta không nhớ là đã từng nghe nói đến người này.

Hứa Khả nhìn anh ta một cái, lại hỏi, “Số điện thoại của chị gái tôi, cậu có không?”

Bấy giờ Lưu Hâm mới hiểu, “Khương Doãn Nặc” là tên bà xã tương lai của Hoa kiều Trần. Trước đây vì từng tiếp đón họ nên đã lưu lại cách thức liên lạc của nhau.

Hứa Khả nhìn nhìn điện thoại của Lưu Hâm, trước dãy số ấy rất không sợ phiền phức mà lưu mấy chữ “Bà xã tương lai Hoa kiều Trần”, trước giờ Hứa Khả không biết, Khương Doãn Nặc là người không có cảm giác tồn tại như vậy. Hay là, cô cố tình giữ khoảng cách với tất cả những người bên cạnh anh?

Điện thoại đã thông, giọng nữ đầu dây bên kia vẫn nhàn nhạt. Sau khi anh “A lô” một tiếng, đầu bên kia truyền đến là một khoảng im lặng. Đối với hiệu quả như vậy, không phải anh hài lòng, cũng không cảm thấy quá thất vọng, thế là, giọng nói càng thêm ôn hòa, đương nhiên bản thân anh không hề thấy như vậy, nhưng người ngoài lại nghe ra rất rõ ràng.

“Bây giờ đang ở đâu?” Giọng anh vẫn dễ nghe như thế.

Nội tâm Khương Doãn Nặc rất không biết điều, lại thêm vài phần hoảng loạn ngoài dự liệu. “Kẹt xe rồi,” cô nói.

“Ở đâu? Ra khỏi đường cao tốc chưa?”

“Chưa, hình như còn khoảng hơn hai chục cây nữa.”

“Lạnh không?”

“Vẫn ổn.”

“Đã ăn gì chưa?”

“Không đói.”

Khương Doãn Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi không nhiều, xen lẫn vài hạt mưa lất phất bay, trời đã sắp tối rồi. Lề đường cao tốc và trên làn xe vượt đã đầy ắp tuyết, chỉ chừa lại một đường dành cho xe chạy ở giữa, từ xa đã có thể nhìn thấy trạm thu phí quốc lộ, ban sáng còn có thể nhìn thấy xe cộ không thể tiến về phía trước chen lấn ngay tại cổng ra, đến bây giờ thì chỉ nhìn thấy một khoảng đen kịt, dưới ánh đèn chớp nháy yếu ớt trong không khí dày đặc sương mù. Nhìn về phía sau nữa là tình cảnh kẹt xe chiếc này tiếp nối chiếc kia, dường như không có điểm cuối. Hành trình hơn một tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay lại mất những hơn tám tiếng mà vẫn chưa đi hết, từ mười giờ sáng kéo dài cho đến sáu giờ tối.

Giữa đường, Trần Tử Sâm gọi điện nói là cổng vào đi đến đường cao tốc đã bị đóng, cũng có nghĩa là, bây giờ anh ta không thể đến công xưởng. Khương Doãn Nặc nhìn hợp đồng trong tay, thầm nghĩ, vậy mình đến đó làm gì? Đi du lịch hay là ngắm tuyết?

Gió lạnh ra sức ùa vào từ rèm cửa sổ, tài xế chỉnh điều hòa xuống mức nhỏ nhất, xe khách còn cách điểm cuối một lộ trình rất dài. Khi cùng đối diện với khó khăn, khoảng cách lãnh đạm giữa người với người gần như trở nên ngắn hơn, người già và trẻ em ngồi trước toa xe, ra sức tiến đến gần động cơ, còn thanh niên và những người có sức khỏe cường tráng đều tự giác đổi sang vị trí phía sau. May mà, có người dân địa phương bắt đầu lên đường cao tốc bán cơm hộp và nước nóng, hơn mười tệ một hộp cơm hoặc là một bình nước nóng. Không ai đi chỉ trích sự trục lợi của họ vào lúc này, chí ít hành vi của họ cũng khiến cho những người rơi vào cảnh ngộ có thể giải quyết cơn đói khát.

Khương Doãn Nặc uống nước suối mình mang theo, lạnh tê tái. Chung quanh lan tỏa hương thơm cay nồng của mì gói, vốn dĩ cô vẫn chưa thấy đói, nhưng lúc này đã bắt đầu nhớ cái cảm giác tay bưng bát mì thịt bò nóng hổi. Đang nghĩ xem có nên xuống xe mua một bát mì lên ăn hay không thì nghe thấy ở chỗ người đằng sau rộ lên một tràng cười. Đó là mấy cậu nhóc có vẻ là sinh viên, khoảng hai mươi tuổi, nói cười suốt trên đường đi, hoặc chơi bài, hoặc cầm máy ảnh chụp lại cảnh kẹt xe, hoàn toàn không gấp gáp hay than thở giống như những người khác ở trong xe. Người trẻ tuổi chính là như vậy.

Một lúc sau, có người vỗ nhẹ lên vai cô. Quay đầu nhìn qua, một cậu trai chỉ người bạn của mình và nói với cô, “Cậu ấy muốn mời chị ăn mì gói.” Cậu trai bị chỉ thẹn thùng mắc cỡ nhìn cô, hai cậu trai còn lại thì chỉ ra sức nhịn cười.

Ban đầu Khương Doãn Nặc ngạc nhiên, sau đó lại thấy rất buồn cười. Cô khẽ cười, nói, “Cảm ơn, không cần đâu.”

Cậu con trai lắp bắp đáp lại một câu, “Không… không có gì.” Những người bạn của cậu lại được thêm một trận cười, nhưng cũng không còn quấy rầy cô nữa.

Họ đang ở độ tuổi rất phấn khởi, đơn giản mà lại tùy tiện, có thể đưa ra quyết định chỉ trong một suy nghĩ, tuổi trẻ là lý do tốt nhất để kích động, có thể tránh được quá nhiều chỉ trích và chê cười. Cô bỗng nhớ lại mình khi hai mươi tuổi, dường như cũng từng rực rỡ xán lạn, tươi cười đắc ý, hành động càn quấy. Nhưng tất cả lại bị một thứ tình cảm khó hiểu và trải nghiệm khắc cốt ghi tâm vội vàng che đi, chôn vùi thật sâu, khiến người ta không nỡ nhớ lại.

Song, liệu anh có từng hối hận vì đã trải qua thời thanh xuân như thế?

Hôm ấy, trời mưa, anh nói với cô, chị đi đi, em mệt rồi.

Cô từng lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy anh ngồi trên chiếc ghế dài ở trong mưa, tay đỡ lấy trán, ngồi yên bất động, giống như đang đợi tuổi già đến gần.

Cuối cùng, bây giờ, họ dường như đều đã già rồi.

Điện thoại trong túi bỗng rung, cắt ngang nỗi niềm thương cảm của cô.

Cô cầm điện thoại lên, dán chặt bên tai. 

Đầu bên kia, người ấy hỏi, “Chị đang ở đâu?”

Cô nuốt nước bọt, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Anh lại hỏi, “Chị đang ở đâu?” Lúc nói, hơi thở có chút gấp gáp.

Cô nghe thấy tiếng còi ô tô truyền đến trong điện thoại, trong lòng đột nhiên có dự cảm, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Còn cậu, đang ở đâu?”

Anh dừng lại vài giây, mới nói, “Tôi vừa mới đi qua trạm thu phí. Biển số xe chị đang đi là bao nhiêu?”

Cô liền vội đứng dậy, xuống xe, “Xe cậu không đến đây được đâu, đường cao tốc bên này đã bị chặn rồi”, cô nhìn trạm thu phí ở phía xa, dưới ánh đèn trong đêm tối dường như sáng lên đôi chút, cô bất giác chạy nhanh về hướng đó. Nhiệt độ không khí rất thấp, tuyết đã kết thành băng.

Dường như biết cô đang làm gì, anh vội nói, “Chị ở trong xe đi, đừng chạy lung tung, nếu không tôi sẽ không tìm thấy chị… Mau nói cho tôi biết biển số xe… Chị ở đó có nhìn thấy trạm thu phí không?”

“Nhìn thấy”, cô trả lời, sau đó chạy về chỗ cũ, nhìn biển số xe.

“May quá, không xa lắm.” Anh gần như thở phào một cái, “Chị đừng ngắt máy.”

Cô nghe thấy tiếng thở của anh, “Cậu dừng xe ở trạm thu phí rồi ư?”

“Không,” anh nói, “Tôi không lái xe.”

Cô sững sờ một lúc lâu, rồi lại ngây ngốc hỏi, “Vậy cậu đến đây bằng cách nào?”

“Con đường từ công xưởng ra đây quá nhiều tuyết, xe không đi được. Những chỗ không có tuyết thì lại kẹt xe, vẫn là đi bộ sẽ nhanh hơn.”

Trong lòng cô nhất thời buồn bã, cầm lấy điện thoại không lên tiếng, mở to mắt nhìn phía trạm thu phí, nhưng không nhìn thấy người cô muốn thấy. “Cậu đang đi trên lề đường đúng không?” Cô nói.

“Ừm… Chị đừng đến đây, cứ ở trên xe đi.” Anh vội nói.

Cô không lên tiếng, mà đi thẳng về phía trước, đường trơn, bụng cũng đói, đi thế nào cũng không thể nhanh được. Cô nhìn trạm thu phí ở đằng trước, giống như đã gần hơn một chút, nhưng lại hình như không.

Đột nhiên nghe thấy tiếng anh truyền đến từ điện thoại, “Chị cứ đứng yên đó, đừng đi về phía trước nữa.”

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong màn đêm đằng trước, có người đang đi về phía mình, bóng dáng cao cao, bước chân rất dài, càng ngày càng gần.

Hứa Khả đi đến trước mặt cô, đứng lại. Tóc anh đã ướt, áo lông cũng bị dính nước, anh không đeo bao tay. Vì vội bước về phía trước nên lồng ngực anh nhấp nhô, sống mũi cũng lạnh đến ửng đỏ.

Cô nhìn anh, nhưng trong màn đêm lại không nhìn rõ vẻ mặt của anh, sau đó nửa ngày mới vọt ra được một câu, “Cậu không lạnh à?”

“Vẫn ổn,” anh nói.

Hai người kề vai nhau cùng bước, cô đi rồi lại dừng ở trong tuyết, anh bèn giảm tốc độ lại, đợi cô.

“Sớm biết thế này”, cô nói, “Chi bằng tôi đi một mình đến công xưởng.”

Anh không cho ý kiến, “Lộ trình hơn hai mươi cây số, tôi đi gần ba tiếng đồng hồ, nếu là chị, nói ít thì cũng phải bốn năm tiếng.”

Trong lòng cô khó chịu, nhưng vẫn cứ né tránh, tỏ ra không lấy đó làm điều, “Tôi đi bộ cũng không chậm đến thế chứ?”

Anh hừ một tiếng, “Chân ngắn.”

Khương Doãn Nặc giả vờ tức giận không nói nữa, trên thực tế cũng không biết có thể nói gì, chỉ cắm đầu đi về phía trước, cho đến khi hai người lên xe. Sau khi Trần Tử Sâm đi rồi, chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn luôn trống.

Hứa Khả ngồi xuống, lấy từ trong túi ra bình nước nóng, bánh mì, và một chiếc áo khoác lớn. Hai người đều không nói gì, yên lặng ăn bánh mì. Trong xe đã bật đèn, rất sáng. Những thứ sinh ra ở nơi tăm tối ấy, được ánh đèn chiếu sáng như vậy, lại bị giấu trở lại.

Ăn xong, không có việc gì làm, tiếp theo đó vẫn là yên lặng, bầu không khí không bao giờ hòa hợp.

Hứa Khả dựa vào ghế ngồi, gần như nhắm mắt dưỡng thần. Áo lông hơi ướt, được treo trên lưng ghế phía trước. Tóc anh trông có vẻ ướt nhẹp. Nhất định là rất lạnh, cô nghĩ, thế là móc khăn giấy trong túi chuyền qua, “Này, lau đi.”

Anh chỉ hơi mở mắt ra, nhìn nhìn, rồi lại nhắm mắt.

Cô âm thầm thở ra, đành phải tự mình ra tay lau giúp anh, miễn cưỡng lau khô một chút, rồi lại đắp áo khoác mang theo lên người anh. Sau đó, cô thật sự không còn việc gì để làm nữa, lúc này mới phát hiện, hai chân mình đã lạnh đến không còn cảm giác. Cô không mang giày ống, tuyết rơi vào trong giày tan thành nước đá, vớ cũng bị ướt. Cô dứt khoát cởi cả giày lẫn vớ ra, ôm gối cuộn mình trong ghế, nhưng vẫn lạnh đến thấu xương.

Ngước mắt, phát hiện Hứa Khả đang hé mắt liếc nhìn cô. Cô hơi mất tự nhiên thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lớp cửa kính mỏng không che khuất được khí lạnh buổi đêm, nhiệt lượng bổ sung trước đó cũng đang mất đi từng chút một.

Bỗng nhiên, trên chân truyền đến một luồng ấm nóng, cô giật mình, rụt chân lại theo bản năng, nhưng lại bị người ta ấn chặt. Cô cúi đầu nhìn qua, anh đang dùng tay phủ lên mu bàn chân cô. “Ngồi yên.” Anh nói, “Giống như đá vậy.”

Bàn tay anh lớn mà ấm áp, cũng hơi thô ráp.

Tim đập dữ dội, cô lại bất giác không tự chủ mà nhớ lại, cách đây rất lâu, đôi tay ấy, khi chúng tiếp xúc với cô, cảm giác khác thường không thể nói nên lời ấy. Trong lồng ngực cô đột nhiên “ong” một tiếng, giống như có thứ gì đó nổ ở bên tai, không có tiếng động nhưng lại lan đến vô cùng mạnh mẽ. Muốn ra sức kìm chế cảm xúc như trăm mối tơ vò này, sao chúng lại khiến người ta xấu hổ muôn phần như vậy chứ.

Chân ấm hơn, mặt cũng đỏ lên.

Đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy anh nói, “Gặp phải thời tiết thế này, lẽ ra không nên đến đây. Đường xá khó đi, dễ xảy ra tai nạn.”

Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh “Ừm” một tiếng, cảm xúc cuối cùng cũng bị chặn trở lại. Cô biết Trần Tử Sâm đã gọi điện cho anh, đành phải nói thật, “Ở trong thành phố trông vẫn ổn, hơn nữa, tuyết cũng đã ngừng rơi, nên Tử Sâm mới định đến.”

Anh lại khép mắt lại, không nói gì nữa.

Tim đập dần ổn trở lại, cứ như vậy mà ngủ lúc nào không hay.

Không biết đã qua bao lâu, khi tỉnh dậy lần nữa, Khương Doãn Nặc cảm thấy cả người đều ấm áp dễ chịu, cúi đầu nhìn thì trên người đang đắp áp lông của Hứa Khả.

Thế giới ngoài cửa sổ vẫn đắm chìm trong cái nhá nhem của đêm đông. Hành khách sớm đã chấp nhận xui rủi kẹt xe hơn mười tiếng đồng hồ, hoặc thấp giọng trò chuyện, hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc xe thỉnh thoảng nhích về phía trước vài mét với tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Hứa Khả ngẩng đầu dựa vào ghế, nhắm mắt, không biết có phải đang ngủ hay không.

Khương Doãn Nặc chạm vào tay anh, đã không còn là độ ấm ban nãy nữa, áo khoác trên người anh căn bản không thể chống lại cái lạnh của sớm mai, cô khẽ chuyển áo lông qua cho anh.

Nhưng anh vẫn còn thức, thấp giọng từ chối, “Chị đắp một mình đi.”

Cô không thèm để ý, cố chấp khoác áo lông lên người anh.

Một lúc sau, cô dần cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo vô cùng, lòng bàn tay cũng lạnh. Không biết là trời lạnh khiến người ta khó mà chống cự, hay là nỗi cám dỗ âm thầm của sự ấm áp đã lâu không thấy, cuối cùng sau một khoảnh khắc do dự, cô dịch sang phía anh một chút, rồi dịch thêm chút nữa, cuối cùng chui vào trong áo lông của anh, dựa sát vào người anh.

Anh hơi bị kinh ngạc, muốn đưa tay ôm cô theo bản năng, song chần chừ lúc lâu, cuối cùng vẫn không ôm.

Tóc cô gần như chạm vào má anh, nhồn nhột.

Chưa kịp cảm nhận kỹ, trong nháy mắt, một cảm giác quen thuộc đã yên lặng lan tỏa đến tận đáy lòng.