Yêu Lại Từ Đầu

Chương 19: Tình yêu đau đớn thế




Cuộc sống lắm điều vặt vãnh lẫn ràng buộc khiến Phương Nghiên trở nên nghi hoặc và dao động, Thực tình cô yêu Giang Đào, đó là thứ tình cảm thắm thiết xuất phát từ thâm tâm. Cô bằng lòng ở bằng lòng ở bên anh trên con đường đời cho đến đầu bạc răng long, thậm chí cùng chờ nhau già nua và ốm yếu. Cô luôn cho rằng, chỉ cần được ở bên anh, thì tình yêu của cô sẽ hạnh phúc vẹn toàn.

Tuy Phó Nhã Lâm từng nói:

- Phương Nghiên, Giang Đào chăm lo cho cậu chu đáo thật đấy. Cậu đã từng mó tay rửa bát chưa? Từng giặt quần áo chưa? Từng nấu cơm chưa? Đến cốc nước cậu uống cũng do Giang Đào rót, rồi bưng đến tận tay, phải thế chứ? Hàng ngày, năm giờ sáng Giang Đào đã dậy nấu bữa sáng cho cậu, lúc anh ấy rời giường chắc cậu vẫn đang ngủ hả? Rồi tối đến. lại phải trò chuyện với cậu, đợi cậu ngủ say rồi mới dám làm việc của mình? Dù cậu xốc nổi mấy, nóng nảy mấy, anh ấy thậm chí chưa từng giận cậu lấy một lần, phải vậy không?

Những gì Phó Nhã Lâm nói đều là sự thật. Tuy vậy, nhưng vì sao cô vẫn có cảm giác cuộc đời mình thật lắm gian truân, bản thân mình sao cứ mãi uể oải, chán chường?

Bữa đó, tình cờ Phương Nghiên gặp lại cô con gái của bạn làm ăn với ba mình. Cô bé kéo Phương Nghiên đi bát phố, nhìn những thứ cô ấy vung tay mua mà không hề đắn đo nghĩ ngợi, khiến Phương Nghiên bất chợt hoài niệm về cuộc sống trước kia. Cô bèn lấy tấm thẻ ngân hàng mà ba đưa cô. Thực ra, trong mắt cô, tấm thẻ vốn chỉ là một thứ vô cùng bình thường, thế mà không hiểu tại sao lúc này đây, dường như nó toát ra một ma lực nào đó, khiến cô không sao kiềm chế được. Tấm thẻ nhỏ bé nằm trong tay cô, được sờ nắn, vằn vò lên xuống, ngón trỏ miết đi miết lại trên những dòng chữ in nổi.

Nhìn chiếc áo sơ mi nền xanh sọc trắng trên người ma nơ canh trưng bày trong tủ kính, cô nghĩ bụng, hẳn Giang Đào mặc lên sẽ đẹp lắm. Vóc dáng anh vốn đẹp, ngay cả khi mặc một chiếc áo phông tầm thường nhất cũng đủ để thể hiện phong độ. Anh mà khoác lên người những bộ quần áo này, hẳn phải oai lắm. Nghĩ rồi, cô bèn chìa tấm thẻ mỏng manh cho nhân viên bán hàng. Lòng tự nhỉ, không sao hết, mình chỉ mua một lần này thôi.

Tập tễnh xách đủ thứ lỉnh kỉnh, Phương Nghiên quay về căn phòng trọ của hai người, ngóng đợi Giang Đào tan làm về. Vẻ mặt mừng rỡ của anh khi thấy những thứ đồ này như hiện lên trong đầu, khiến cô không khỏi phấn khởi cười vui. Đợi mãi mới nghe tiếng chuông xe đạp vang lên ngoài cửa, cô nóng lòng chạy ra đón anh vào nhà, rồi giơ những thứ vừa mua lên:

- Giang Đào, anh xem, em mua nhiều đồ chưa này.

Cô nhanh nhảu rút một chiếc áo sơ mi trong cái túi xách ngay cạnh bên, ướm lên người anh:

- Anh xem, em mua cho anh cái áo sơ mi, anh mặc lên đẹp lắm. Đừng mặc mãi cái áo phông của trường phát nữa, quê lắm.

Vừa nói, cô vừa lấy ra rất nhiều đô:

- Em còn mua giày, đẹp chưa này.

Cô xỏ chân vào giày, đoạn đưa lên cho anh xem. Liền đó, cô ngước đầu, khấp khởi chờ đợi phản ứng từ anh.

Không buồn liếc xuống đôi giảy của cô, Giang Đào chỉ đăm đăm nhìn cô, cái nhìn thấu tâm can. Anh dằn từng tiếng:

- Em dùng tiền trong tấm thẻ ngân hàng mà ba em cho à?

Nghe anh hỏi, cô liền cúi gằm mặt xuống, toan sắp xếp từng món đồ đạc không trả lời như thể né tránh ánh nhìn của anh. Những món đồ cô đang cầm bị anh quẳng sang một bên, giọng anh gay gắt:

- Anh hỏi em, những thứ này có phải rm mua bằng tiền trong thẻ ngân hàng mà ba em đưa không?

Thấy anh nổi cáu, cô mới nói:

- Phải, nhưng mà….

Lời chưa dứt, Giang Đào đã át tiếng cô:

- Phương Nghiên, chả phải em đã đồng ý, sau này không dùng tiền của ba em nữa rồi mà? Vì sao lại lấy tiền trong thẻ?

Chưa bao giờ Phương Nghiên thấy Giang Đào nổi đóa lên với mình. Cô vừa sợ, lại vừa tấm tức trong bụng, bèn thanh minh:

- Vì đó là ba em, mà có phải em tiêu tiền của ai đâu. Với lại, những mốn đồ em mua phần lớn là cho anh.

Nói rồi, cô liền giơ những món đồ mới mua lên cho anh xem.

Song Giang Đào chẳng buồn nhìn, anh vươn tay, gạt phắt cô ra:

- Anh không cần. Em trả lại ba em tấm thẻ đó ngay lập tức.

Có thể do cơn giận dữ bộc phát thực sự, Giang Đào đã vung tay khá mạnh, khiến Phương Nghiên loạng choạng, mất đà. Cốc nước sôi để nguội trên bàn bị đánh đổ, nước tưới lên người cô. Giọt nước mắt không nén nổi buông rơi, cô ngước nhin Giang Đào.

Thế mà Giang Đào không hề nhún nhường, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Đã không dìu cô đứng dậy, cũng chẳng một lời an ủi. Thoạt đầu, Phương Nghiên còn thấy tủi thân trong dạ; dần dà phẫn uất vùng dậy, cô ngẫm lại bản thân mình, vì yêu anh, cô đã dám cãi lại người ba rất mực cưng chiều mình, để cùng anh sống một cuộc đời thế này. Vậy mà Giang Đào lại đối xử với cô như vậy. Ấm ức, phẫn nộ, cay đắng, buồn bã, những cảm xúc ấy căng tràn trong trái tim, và rất nhanh chúng chạm tới từng ngóc ngách trong cô.

Cô buông lời mà không kịp nghĩ ngợi bất cứ điều gì:

- Anh không có tiền để em tiêu, nhẽ nào em không thể tiêu tiền của ba mình? Anh có biết kể từ khi sống với anh, em chưa từng mua quần áo, chưa từng đi xem phim, thậm chí không được ăn ngon. Hàng ngày không đến trường thì cũng loanh quanh trong căn nhà dột nát này. Anh còn muốn em phải thế nào?

Giang Đào không ngờ Phương Nghiên sẽ thốt ra những lời ấy. Anh ngỡ ngàng nhìn cô, như thể chưa từng quen biết. Liền đo, đáy mắt anh dâng lên nỗi xót xa sâu thẳm, nhìn cô nước mắt giàn giụa, con tim anh như rỉ máu trước đòn tấn công hiểm ác của lưỡi kiếm bén ngọt. Anh chỉ cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng, sự bẽ bàng và cả căm phẫn. Nỗi chán chường như bất tận, bao lời chất chứa trong bụng mà chẳng lời nào được thốt ra. Anh hơi ưỡn người, để mình đứng thẳng nhìn cô và nói rất nhẹ nhàng:

- Em thật sự không hài lòng về cuộc sống của chúng ta?

Phương Nghiên lầm lì đứng đó, nước mắt nhạt nhòa, không một câu đáp lời.

Anh nhìn cô, nhìn giọt lệ lấp lánh trong mắt cô, chợt lòng buồn thương não nề. Thực chất, mọi quyết tâm của anh cốt để chứng minh tình yêu đích thực anh dành cho cô. Chỉ vỏn vẹn có vậy, nhưng vì sao bao nhiêu việc đã làm, mà vẫn mãi luẩn quẩn, quanh co? Lẽ nào họ thực sự không thể chống lại sức mạnh của số mệnh?

Không rõ bao lâu sau, Giang Đào mới hỏi:

- Em có trả lại tấm thẻ cho ba em không?

Trước sắc mặt của anh, cô thấy mắt mình nhạt nhòa, môi mấp máy toan nói gì đó, đoạn bước tới trước mặt Giang Đào, cô lí nhí cất giọng:

- Giang Đào, thực ra khoản tiền này vốn cũng là của anh, chẳng qua mình chỉ tạm thời ứng trước một ít thôi.

Vừa nói, cô vừa e dè nhìn anh, vốn định tiếp lời, nhưng nhìn ánh mãi, sau rồi không tài nào thốt nên lời.

- Anh yêu em, vốn dĩ không mong muốn đạt được bất cứ điều gì từ ba em. Nên khoản tiền này chẳng hề liên quan tới anh.

- Vậy em cũng không liên quan tới anh sao?

- Em là em, tiền của ba em là của ba em, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Chẳng qua em may mắn có được một người cha giàu có mà thôi, nếu giả sử, em sinh ra trong một gia đình bình thường thì sao?

Cô đăm chiêu hồi lâu trước những lời anh nói rồi hỏi:

- Cứ cho như là vì em, mà anh cũng không thể nhận khoản tiền này hay sao?

- Phải, dù là vậy, anh cũng không thể nhận.

Nhìn gương mặt đầy lạnh lùng, đầy xa lạ của anh, cuối cùng cô không nén được tiếng khóc. Cô gào lên với Giang Đào:

- Thì ra ba em nói chẳng hề sai. Người như anh, chỉ sống với lòng tự tôn, tự ái của mình, kể cả vì em, anh cũng chẳng thể hạ mình. Còn em vì anh mà từ bỏ cuộc sống trước kia, tranh cãi với ba, bi ông tát, vì anh mà ba đuổi em ra khỏi nhà. Nhưng bây giờ đến nhún nhường trước ba em mà anh cũng không nỡ.

Dứt lời, cô lao ra khỏi nhà với những giot nước mắt lã chã.

Trời đã vào thu, gió se lạnh trên mỗi con đường. Cô ra khỏi nhà mà trên người không một tấm áo khoác. Con đường sáng trưng ánh đèn điện, tưởng dài vô tận, ráng chiều rực rỡ sắc màu, đổ xuống cửa các cửa hiệu, chỗ sáng chỗ tối. Dòng người tấp nập, nườm nượp nối gót lướt qua cô. Nơi đầu phố đông đúc, không một ai chú ý đến Phương Nghiên trong bộ áo phong phanh, không một ai bận tâm đến nỗi đau của cô. Phương Nghiên không biết mình nên đi đâu và có thể đi đến đâu. Cô không muốn về trường, bạn bè cùng trường biết chuyện giữa cô và Giang Đào, cô không muốn họ biết mình và Giang Đào cãi nhau.

Cuối cùng, cô đành về nhà của chính mình. Thấy cô, Phương Bỉnh Sơn không hề lấy ngạc nhiên, chỉ nhìn cô thoáng bỡ ngỡ, rồi chóng vánh phục hồi sắc thái thường tình, ông hỏi:

- Chưa ăn cơm hả?

Đoạn gọi to:

- Thím Lý, nấu cho Phương Nghiên ít cháo.

Xong, ông quay sang bảo cô:

- Con về phòng tắm giặt, thay quần áo rồi ra ăn cơm.

Cô không nói không rằng, cúi xuống thay giày, rồi về phòng mình, phải rất lâu mới ra, thậm chí cô không nhìn Phương Bỉnh Sơn. Món cháo nóng hổi đặt trên bàn, mùi gạo thoang thoảng nơi cánh mũi, Phương Nghiên ngồi xuống trước bàn. Phương Bỉnh Sơn cũng bước lại, ngồi gần cô, ông nói:

- Dưa muối của Lục Tất Cư mà con thích ăn nhất đấy. Ba sợ con chê cháo nhạt, nên bảo thím Lý chiên thêm quả trứng. Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.

Dưa muối xắt nhỏ khó có thể nói rõ màu sắc, đựng trong đĩa sứ trắng hồng, đậm đà hương sắc. Phương Nghiên lặng lẽ bưng bát, nhấc đũa, chưa kịp ăn mà nước mắt đã lăn dài. Cô vừa tắm xong, mái tóc hẵng ướt, giọt nước mắt men theo cổ, lặn mất sau lớp áo. Bộ quần áo trên người rộng thùng thình, nom cô gầy đi trông thấy.

Nhìn con gái mà Phương Bỉnh Sơn ngậm ngùi khôn xiết. Vốn định lên tiếng, nhưng mấp máy môi mấy lần, rốt cuộc không thốt lên lời. Ông chỉ lặng lẽ thở dài, nhìn Phương Nghiên ăn cơm trong im lặng.

Lúc Giang Đào chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng Phương Nghiên đâu. Đuổi theo cô rất lâu, rốt cuộc mình anh lầm lũi quay về. Căn nhà họ sống chìm trong tối tăm, không một ánh đèn đường, chỉ le lói ánh đèn hắt ra từ cửa sổ hai nhà bên cạnh, đổ xuống cái bóng gầy gò của anh. Hai chiếc bóng lồng vào nhau, lê dài theo bước chân anh và ánh đèn. Anh cô đơn, lẻ loi thấy rõ trong màn đêm vô cùng vô tận. Về đến nhà, anh nhặt chiếc cốc nằm chỏng trơ dưới sàn, xếp gọn đồ đạc mà Phương Nghiên mua, rồi mới mò ra giường, ngồi xuống.

Đầu giường đặt bức ảnh chụp chung giữa hai người. Bức ảnh nhờ Phó Nhã Lâm chụp nhân dịp anh tốt nghiệp. Phương Nghiên trong ảnh nở nụ cười tười roi rói, gương mặt hạnh phúc ôm lấy anh. Tay anh di trên bề mặt thủy tinh của khung ảnh, còn ruột gan nửa hụt hẫng, chênh vênh, nửa có cả những mệt mỏi khó diễn tả bằng lời. Anh thực sự yêu Phương Nghiên, vì cô, anh sẵn sàng phấn đấu bằng mọi sức lực có thể; vì cô, anh sẵn sàng chấp nhận mọi vất vả, khó khăn. Vì sao anh vẫn không thể mang lại cho cô cuộc sống hạnh phúc? Vì sao Phương Nghiên vẫn khóc mà bỏ đi?

Ngồi đầu giường, nhớ tới bóng dáng cô, anh trằn trọc không nỡ ngủ. Mãi tới khi trời hửng sáng, nắng lên bên cửa sổ, anh chạy ra trường tìm Phó Nhã Lâm. Thấy anh, Phó Nhã Lâm mới giật mình, sửng sốt hỏi:

- Mới sớm ngày ra, sao mà anh đã đến đây?

Tần ngần nhìn cô, đoạn anh mới hỏi:

- Tối qua, Phương Nghiên có tới tìm em không?

- Phương Nghiên á?

Phó Nhã Lâm thoáng nghệt mặt, nhìn điệu bộ của Giang Đào, cô đã đoán ra phần nào, bèn hỏi:

- Hai người cãi nhau à?

Vừa nói vừa cười, cô ngưng một lúc, đoạn tiếp:

- Hôm qua Phương Nghiên không tìm em, nhưng chắc không sao đâu, hẳn bạn ấy về nhà cũng nên. Anh đừng lo, chốc mình gọi điện về nhà hỏi xem.

Giang Đào nhìn Phó Nhã Lâm bằng ánh mắt cảm kích:

- Cảm ơn em!

- Anh đừng khách sáo thế.

Nói rồi, cô liền gọi về nhà Phương Nghiên:

- Phương Nghiên hả, cậu về nhà đó à? Sao không nói gì với Giang Đào? Mới sáng sớm ra mà anh ấy đã đi tìm cậu khắp nơi này.

Phương Nghiên lẳng lặng nghe mà không đáp lời. Đợi bạn nói xong, cô mới khẽ khàng cất lời:

- Mình biết rồi.

Phó Nhã Lâm lại hỏi:

- Vậy cậu có cần nói chuyện với anh ấy không?

Phương Nghiên siết chặt điện thoại, đắn đo một hồi, sau bảo:

- Thôi không cần đâu.

Buông một câu như vậy, cô liền cúp máy.

Phó Nhã Lâm cũng gác điện thoại, nhìn Giang Đào cười bảo:

- Phương Nghiên đang ở nhà, bình an vô sự, anh đừng lo. Nhưng tối qua bạn ấy về muộn, chắc bây giờ hơi khó chịu trong người, nên không nói chuyện điện thoại với anh. Anh yên chí, dăm bữa là ổn ấy mà.

Giang Đào gật đầu, nhìn Phó Nhã Lâm, toan hỏi thêm, nhưng sau đó chẳng hé một lời. Nhìn anh như vậy, lòng cô không khỏi bùi ngùi, bèn bảo:

- Chắc anh chưa ăn sáng, hay hai đứa mình đi ăn luôn. Bây giờ còn sớm, anh ăn xong, đi về đi làm cũng không muộn.

Không để Giang Đào kịp lên tiếng từ chối, Phó Nhã Lâm đã kéo anh ra tuốt căng – tin.

Lúc ăn quẩy và sữa đậu nành nóng ở căng – tin, Giang Đào mới tâm sự:

- Lâu lắm rồi chưa ăn một bữa tử tế.

Nghe anh nói vậy, Phó Nhã Lâm bèn nhìn anh rồi bảo:

- Bây giờ hẳn anh phải vất vả lắm. Vừa đi làm, vừa chăm sóc Phương Nghiên, còn phải lo tìm việc nữa, mệt chết còn gì.

Giang Đào cười trừ, nói:

- Cũng bình thường.

- Tính khí của Phương Nghiên em hiểu, cô ấy khá xốc nổi, nên tốt nhất anh nên nín nhịn. Tuy hơi kiêu kì, nhưng bạn ấy thực lòng thích anh.

Giang Đào gật đầu:

- Anh biết, em yên tâm.

Ăn xong bữa sáng, hai người đường ai nấy đi từ lúc ra khỏi căng – tin. Giang Đào không ngờ mình sẽ chạm mặt Hoàng lão tà. Anh ngớ ra một lúc, sau mới cất tiếng chào:

- Em chào thầy Trần.

Hoàng lão tà nhìn anh, hồi lâu mới nói:

- Cậu đến văn phòng của tôi một lát.

Văn phòng của ông vẫn nguyên dáng vẻ ngày nào, giá sách đằng sau bàn làm việc chất đầy tài liệu và sách vở. Chiếc bàn cũ kỹ đã tróc sơn trên bề mặt, ghế mây đã đứt đoạn vài chỗ do năm tháng. Cửa sổ có tầm nhìn ra những nhánh cây vắt ngang vắt dọc bên ngoài. Thu về khiến phiến lá trên cành ngả màu vàng úa.

Giang Đào đứng trước mặt ông, lòng anh không phân biệt nổi là tủi hổ hay còn thứ gì khác, chỉ đành cúi đầu, tránh nhìn vào mắt ông. Trong khi Hoàng lão tà vẫn nhìn anh, nghĩ thầm, hình như thằng bé lại gầy đi, nhưng cũng cao hơn, hốc mắt hõm vào, quầng thâm viền quanh. Tóc tai dài hơn trước, rủ xuống trán, loáng thoáng che đi đôi mắt. Thấy anh không lên tiếng, ông đành mở lời:

- Cậu xem bây giờ cậu ra cái giống gì?

Nghe ông nói, Giang Đào mới lí nhí đáp:

- Em xin lỗi thầy Trần.

- Xin lỗi? Giang Đào, cậu có lỗi với ai? Không phải với tôi, mà là với bố mẹ đã khuất của cậu, có lỗi với người dì bán hàng rong nuôi cậu ăn học nên người, có lỗi với bấy nhiêu năm đèn sách miệt mài.

Giang Đào không một lời phản bác, chỉ cúi đầu xuống thấp hơn. Nhìn điệu bộ của anh, Hoàng lão tà không nén nổi tiếng thở dài, ông lấy hơi nói:

- Tôi sẽ giúp cậu viết một bức thư giới thiệu cho trường đại học bên nước ngoài. Bạn bè tôi công tác tại các trường nước ngoài khá có sức ảnh hưởng. Bản thân cậu cứ suy nghĩ kỹ càng đi, cậu cần bức thư này hay không? Cứ nghĩ kỹ đi, nếu cần thì đến tìm tôi, còn không thì khỏi phải đến.

Hôm sau, Phương Nghiên rời nhà, đến thẳng văn phòng của Tống Phương Như. Biết cô đến, bà cũng không lấy làm bất ngờ, nhiệt tình mời cô vào văn phòng, rót nước rồi hỏi han:

- Cháu lại vì cái cậu bạn trai kia nên mới tới hả?

Phương Nghiên thẹn thùng trước câu hỏi thẳng thắn của bà. Má cô đỏ ửng, phụng phịu nói:

- Dì này.

Thấy cô ngượng ngùng, Tống Phương Như cũng không muốn true, bà nghiêm mặt nói:

- Dì cũng giới thiệu cậu ta tới một vài công ty. Nhưng bây giờ ba cháu đang cơn thịnh nộ, còn những công ty mà dì quen đều đa phần có quan hệ với ba cháu, mình không thể gây khó dễ cho người ta được, cháu thấy có phải không?

Nghe bà nói vậy, mặt cô tỏ rõ vẻ thất vọng. Tống Phương Như bèn hỏi:

- Cậu ta cần việc gấp đến thế à?

Phương Nghiên đáp:

- Vâng, gấp lắm dì à. Cháu và anh ấy cãi nhau mấy lần, mà anh ấy kiên quyết không chịu nghe lời ba cháu. Cháu không ngờ anh ấy lại lấy đó làm tủi thân. Cứ thế này, cháu và anh ấy chắc đường ai nấy đi mất thôi.

Nhìn Phương Nghiên hồi lâu, Tống Phương Như mới nói:

- Nhưng cháu đã yêu cậu ta đến vậy, vì cậu ta mà cháu và ba mình cãi nhau.

Bất giác, Phương Nghiên mặt đỏ lựng lên, cô lí nhí nói:

- Cháu có muốn cãi nhau với ba đâu, mà lần này quả thực vì ba cháu qúa vô lý.

Nói rồi, cô bèn ngẩng đầu lên, nói như van lơn:

- Dì Tống ơi, dì nhất định phải giúp cháu, chỉ dì mới khuyên được ba cháu.

- Chỉ dì mới khuyên được ba cháu?

Tống Phương Như cười nhạt, nhắc lại lời Phương Nghiên vừa nói. Nụ cười cay đắng và châm biếm thoáng hiện lên trên gương mặt bà, rồi rất nhanh đã tắt lịm. Nhìn Phương Nghiên, bà như nhớ ra điều gì, liền nói:

- Cách thi có đấy, nhưng cần cháu giúp sức mới thành công.

Nghe bà đả động đến cách giúp đỡ Giang Đào, cô liền hồ hởi nói:

- Cách gì vậy dì, dì cần cháu giúp gì ạ?

Nhìn cô cuống quýt, Tống Phương Như bèn cười nói:

- Xem cháu sốt ruột chưa kìa. Thực ra cũng không phiền hà mấy. Thế này, ba cháu hiện đang có một dự án, nhưng vòng vốn có vấn đề. Tập đoàn Gia Hoa muốn hợp tác cùng ba cháu, thực ra ba cháu cũng định như vậy. Cháu xem có làm được không nhé, cháu giới thiệu Giang Đào vào Gia Hoa, rồi lấy bản kế hoạch của ba cháu đưa cho Giang Đào xem. Bên Gia Hoa sẽ dựa the ba chiến lược của ba cháu để đưa ra phương án hợp tác, đồng thời sẽ để Giang Đào phụ trách dự án này. Làm vậy, một là sẽ khiến Gia Hoa và ba cháu đạt được thành công trong hợp tác, hai là sẽ khiến ba cháu thay đổi cách nhìn nhận về Giang Đào, cháu thấy sao?

Nghe Tống Phương Như khuyên, Phương Nghiên băn khoăn hỏi lại:

- Hợp tác gì mà phải xem chiến lược kinh doanh của ba cháu? Không phải cứ làm một bản chiến lược mới là xong ạ?

- Phải làm một bản mới chứ, nhưng cốt lõi vẫn dựa trên chiến lược kinh doanh của ba cháu. Cháu chắc chắn cũng mong ba cháu sẽ coi trọng Giang Đào hơn, đương nhiên phải có nền tảng cơ bản thì mới làm được.

Bấy giờ, Phương Nghiên mới gật gù nói:

- Vâng thế thì cháu sẽ đi lấy bản chiến lược đó về cho dì. Nhưng mà dì không được để ba cháu biết, mà nhất là không được để Giang Đào biết cháu đến tìm dì vì vụ việc làm của anh ấy.

Nói đoạn, cô lại tiếp lời, giọng đầy cảm kích:

- Dì Tống tốt với cháu quá, cháu cảm ơn dì. Bao năm qua, dì chăm lo cho cháu ý như mẹ cháu vậy.

Nghe Phương Nghiên nói, bà mới buột miệng hỏi lại:

- Dì giống mẹ cháu thật sao?

- Mẹ cháu qua đời từ sớm, cháu thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Nhưng nếu mẹ cháu còn sống, chắc cũng chăm lo cho cháu như dì đã làm vậy. Bao năm qua, dì một mực quan tâm ba con cháu. Trong lòng cháu, dì như mẹ cháu vậy.

Vẫn nụ cười trên môi, ánh mắt Tống Phương Như nhìn Phương Nghiên ra chiều cảm thông. Bà xoa đầu cô rồi nói:

- Nếu ba cháu cũng nghĩ được như thế thì tốt biết bao.

Đoạn, bà thở dài, bảo:

- Cháu ấy à, đúng là con bé ngốc.

Phải, những chuyện sau đó đã khiến Phương Nghiên nghiệm ra một điều, cô đúng là con ngốc, một đứa ngu si, khờ khạo đến tột bậc. Chính sự ngu si đã khiến cô tan cửa nát nhà.