Yêu Lại Từ Đầu

Chương 9: Tình yêu nói với em




Sáng sớm hôm sau, Phương Nghiên đến tiệm MCDonalds mà Giang Đào tranh thủ làm thêm lúc nghỉ đông . Do mới bắt đầu kinh doanh nên trong tiệm chỉ lác đác vào ba khách hàng . Phương Nghiên hớn hở chạy đến quầy hàng do Giang Đào phụ trách, cười khanh khách gọi:

- Cho em một phần gà McNuggests, một suất hamburger và một nước trái cây.

Vừa nói cô vừa hấp háy nháy mắt với anh. Thấy cô Giang Đào thoạt nghệt mặt, sau đó rất nhanh anh đã nhoẻn miệng cười. Vừa thu tiền,a nh vừa nhìn cô và nói:

- Vâng, xin bạn đợi trong chốc lát.

Nhìn điệu bộ nghiêm chỉnh của anh, Phương Nghiên không kiềm được lòng, bụm miệng khúc khích cười, lồng ngực ngọt ngào không biết nói sao, mắt lom dom dõi theo từng hành động sắp đồ ăn của anh, anh đặt mọi thứ vào khay, thong thả đẩy về phía cô, miệng nói:

- Đồ bạn vưa gọi đây, chúc bạn ngon miệng

Phương Nghiên nhìn anh, vui vẻ nói câu cảm ơn, toan lấy ống hút thì nghe Giang Đào cúi đàu thì thầm bảo:

- Mới sáng sớm mà đã uống nước hoa quả là bị lạnh đấy. anh đổi cho em thành đồ uống nóng, đừng dùng ống hút, kẻo bị bỏng đấy.

Nghe anh nói vậy, Phương Nghiên cố tình ngẩng lên, trừng mắt gườm anh, lầm bầm nói:

- Giỏi nhỉ, anh dám tự ý sửa thực đơn của khách à, em lại mách quản lí của anh bây giờ, anh mau nghĩ cách hối lộ, bịt miệng em đi chứ.

Giang Đao mỉm cười nhìn Phương Nghiên, đặt khay đồ ăn vào tay cô. Cùng lúc đó, anh cầm lòng không đặng, mới khẽ cầm bàn tay cô. Nụ cười phấn khích khó kìm nén, lan rộng trên bờ môi Phương Nghiên. Cô nhìn Giang Đào bằng ánh mắt đắm đuối, nghe hạnh phúc như khe suối len lỏi chảy từ nơi sâu thẳm tâm hồn, từ khóe mắt đầu mày, từ mọi ngóc ngách trong cơ thể cô rì rầm tuôn dòng.

Phương Nghiên ngồi xuống ghế, nghênh ngang giải quyết khay đồ ăn bằng tốc độ nhanh như chớp, Cô cứ nấn ná ngồi mãi đợi Giang Đào tan ca. mắt dõi theo Giang Đào khẩn trương gói đồ khách gọi, lịch sự chu đáo trao đồ cho khách. Tranh thủ những lúc không ai gọi đồ, anh rời quầy hàng, đi thu dọn thức ăn còn thừa mà khách bỏ lại trên bàn. Tuy chỉ là những việc lặt vặt, song anh cũng bỏ công tỉ mỉ, cẩn thận.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh rất đẹp, đường nét rõ ràng, dáng mũi cao, thẳng tắp, tựa bức tượng điêu khắc thời trung cổ. dù chỉ làm những việc nhỏ nhoi, song anh vẫn năng nổ, nhiệt tình. Phương Nghiên liền hồ hởi nhoẻn cười, vẫy tay với anh. Những lúc cười, nom cô chẳng khác nào đứa trẻ con, mắt cong cong tựa vầng trăng non, ấm áp rọi vào con tim anh, khiến anh dịu lòng thanh tĩnh. Một niềm hạnh phúc chưa từng có cấ lên từ tâm khảm, xáo động trong anh., vấn vương mãi chưa tan.

Được một lúc , Phương Nghiên lại lon ton chạy tới quầy hàng của Giang Đào, gọi thêm đồ ăn., Bất chấp ánh mắt hiếu kì của nhân viên xung quanh, cô vẫn háo hức gọi món, rồi hớn hở bưng về bàn mình, vùi đầu vào ăn như gió lốc cứ như thể cô đang ăn món gì đó có mùi vị ngon nhất thế giới vậy. Vừa ăn cô vừa ngâng đầu liếc Giang Đào. Vẻ nghịc ngợm, hả hê, thích thú, hạnh phúc, lẫn mọi yêu thương ngọt ngào lũ lượt tuôn trào.

Đến giờ đổi ca, Giang Đào thay xong quần áo, bước ra, nắm tay Phương Nghiên ra về. phương NGiên ranh mãnh kéo tay anh , bảo:

- Không xong rồi, không xong rồi, em ăn no quá, giờ không nhấc chân nổi.

Giang Đào trìu mến nhìn cô, nói:

- Ai bảo em gọi gì mà lắm thế, bây giờ koong tiêu chứ gì?

Phương Nghiên không màng đẻ bụng, cô nhìn Giang Đào , chúm chím cười, bảo:

- Thì đấy là nơi anh làm việc, em phải diễu võ dương oai ở đó là dĩ nhiên rồi, ai bảo anh đẹp trai thế này, làm em phải coi chặt hơn

Giang Đào bất lực nhìn cô, song cũng mang nhiều yêu thương âu yếm, anh xoa đầu cô, bảo:

- Sau này cấm em không được như thế, no quá đau dạ dày thì phả làm sao, vả lại hamburger có phải thứ béo bổ gì đâu.

Phương Nghiên nhìn Giang Đào , gật gù hứa:

- Được, lần sau em chỉ gọi khoai tây chiên thôi

Dứt lời, cô liền phá lên cười. nụ cười ấy lấp lánh ánh vui tươi, rạng rỡ thuần khiết, đọng vào lòng người, mãi khong phai.

Nhìn cô khiến Giang Đào có cảm giác ngọt ngào dìu dịu, rất khó tả. anh nắm tay cô, thong thả rời tiệm ăn. Gió bấc căm căm ùa đến, mang theo hơi ẩm ướt buốt giá, song cả hai không cảm nhận được điều đó, mà trái lại họ nghe thấy một mùi vị sảng khoái rất khó diễn tả bằng lời. mọi âm thanh chào mời vang lên trên con phố, Giang Đào nắm tay Phương Nghiên cất bước giữa biển người cuộn dòng mênh mang, lồng ngực căng tràn hạnh phúc đậm sâu.

Cũng như mọi cặp đôi khác trong trường, họ thường cùng nhau lên thư viện,cùng nhau xuống căng tin ăn cơm. Thỉnh thoảng, hai người cũng cúp tiết ra cổng Tây ăn cơm, ăn bánh bao.

Có khi, Giang Đào lại đèo Phương Nghiên bằng xe đạp, đưa cô băng qua sân trường, đón những cơn gió thôi chiều ngược lại, anh cố ý chạy thật nhanh, để Phương Nghiên ôm thật chặt mình, hét toáng lên rằng:

- ấy chậm thôi, anh lái chậm thôi, e ngã bây giờ.

Giang Đào chỉ cười mà không đáp rồi tăng tốc nhanh hơn. Anh rạp người về phía trước, lúc ấy Phương nghiên sẽ áp mặt lên lưng anh khánh khách cười. tiếng cười giòn tan,lanh lảnh trong suốt dọc đường dường như chính tiếng cười ấy đã tấu lên khuca ca trong lòng anh, để rồi vang vọng mãi trong tim .

Kì học mới bắt đầu, GIang Đào càng thêm bận, anh vừa học vừa làm, vừa chơi cùng Phương Nghiên. Thời gian có hạn thường ngày bị chia thành vô số khoảng nhỏ lẻ bươm bả từ chỗ này sang chỗ khác. Bạn cùng kí túc xá nói với anh là Trịnh Chí Quân thấy anh lâm vào tình cảnh đó, không nén được lòng mới hỏi:

- cứ thế có phải mệt không? Tội gì phải vậy? phương NGhiên có thật tốt đến thế không?

Nghe Trịnh Chí Quân nói vậy, anh bèn nhìn cậu ta ngượng ngùng rồi cất tiếng:

- có chứ, tốt hơn mình tưởng nhiều, Phương Nghiên rất hiền lãnh, rất đáng yêu.

Lời chưa dứt, Trịnh Chí Quân đã cắt ngang:

- thôi, thôi , này ông em, tôi lợm giọng quá, chịu không nổi, phải đi ói cho thoải mái cái đã.

Nói rồi, cậu ta liền vỗ vai Giang Đào rổi lỉnh mất.

Nhìn Trịnh Chí Quân ba chân bốn cẳng bỏ đi, lúc đi không quên làm trò nôn ọe, lòng anh bỗng nhớ tới dáng vẻ hồ hởi của Phương Nghiên, khóe miệng bất giác cũng tươi lên.

Học kì mới bắt đầu chưa được bao lâu, Hoàng lão tà đã bất ngờ gọi Giang Đào lên văn phòng. Không để Giang Đào kịp ổn định chỗ ngồi, thầy đã mở lời:

- cậu định bỏ suất học bổng trao đổi du học sinh với bên Mỹ do khoa đề cử à?

Lén nhìn khuôn mặt sa sầm cđầy vẻ tức giận kìm nén của người thầy, anh vẫn gật đầu, thưa:

- vâng ạ.

- Lý do là gì?

Qua mùa đông, cây đại thụ bên ngoài cửa sổ đã rũ sạch lá, mầm non chưa kịp nhô, trơ khấc chững chạc, gió xuân se lạnh đẩy đưa cây cành lao xao. GIang Đào đứng bên cửa sổ, lặng người nghe tiếng vi vu mà không hé miệng

Giờ lâu, Hoang lão tà mới hỏi:

- Là vì Phương Nghiên?

Nhìn người thầy của mình, Giang Đào bèn lên tiếng:

- Dạ vâng.

- Với thành tích của cậu, cậu hoàn toàn có thể ở lại nước Mỹ, xin học thẳng lên MBA, hoặc lấy học vị thạc sỹ. Giang Đào , cậu nghĩ mà xem, để có được cơ hội này, cậu đã phải nỗ lực thế nào. Hằng ngày dù mài đèn sách đến tận khuya, trốn trong thư viện học thông đêm, phí nửa năm chuẩn bị tài liệu xét duyệt, các môn bào gồm môn tự chọn bắt buộc phải được điểm ưu, Để làm được những việc ấy, gian nan chừng nào, bây giờ cậu lại muốn bỏ giữa chừng. Cậu biết từ bỏ suất trao đổi lần này, có ảnh hưởng gì tới cậu không? Nó sẽ khiến cậu phải mất thời giờ hơn, phải luồn lót nhiều đường hơn.

Hoàng lão tà nhìn Giang Đào bằng ánh mắt khó hiểu, nửa yêu hương nửa xót.

Lời thầy khuyên nhủ kéo theo một nỗi âu sầu tràn qua lòng anh. Một đứa sinh viên bình thường có hoàn cảnh như anh, vì suất trao đổi này, ngoài những hôm học hành vất vả bất kể ngày đêm, tinh thần luôn sẵn sàng , thì những cơ cực khó khăn trong đó, những mồ hôi và nỗ lực bỏ ra- chỉ mình anh mới hiểu hết. Thế mà, gương mặt Phương Nghiên lại hiện lên trong lòng anh, nụ cười tươi của cô , bóng hình cô đứng trong màn mưa tuyết ngợp trời, dáng vẻ những trông chừng…

Cái nắng chói chang hắt xuống làm người ta xây xẩm mặt mày, Bên ngoài thi thoảng vang lên tiếng bước chân người qua lại, sự im lìm trong căn phòng mỗi lúc một rõ rệt. Rất lâu sau đó, Giang Đào mới trả lời thầy:

- Vâng, em biết ạ.

- Vậy mà cậu vẫn cứng đầu bỏ suất du học này? Giang Đào, cậu phải biết, cậu và Phương Nghiên là hai hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn. Cha con bé là chủ tập đoàn Phương Hòa, còn cậu chỉ là một đứa mồ côi được người thân nhận nuôi. Kể cả hai đứa có bỏ qua sự khác biệt đó, thì bây giờ cậu vẫn còn trẻ, đời người chỉ mới bắt đầu, ai dám đảm bảo sau này hai đứa sẽ mãi mãi ở bên nhau? Nhưng sang Mỹ du học lại có thể thay đổi vận mệnh của cậu một cách thiết thực nhất, Giang Đào ạ.

- Thưa thầy em hiểu tấm lòng quan tâm của thầy dành cho e , em cũng hiều biết rất rõ những điều thầy vừa khuyên em. Em biết suất du học này có ý nghĩa thế nào với mình, NHưng con đường thay đổi số phận còn nhiều lắm, em bỏ đi cơ hội lần này, có thể sẽ phải mất nhiều thời gian hơn, tốn nhiều công sức hơn, đi lòng vòng khổ cực hơn. Nhưng việc em đánh mất Phương Nghiên, có lẽ điều đó đồng nghĩa với việc em đánh mất thứ tuyệt vời nhất trong đời mình, Sau này liệu có đến được với nhau hay không, hiện em cũng không rõ, nhưng chính vì điều đó, em mới phải cố gắng hết sức mình,. Tranh thủ để không nuối tiếc, sau này cũng không hối hận.

Nghe GIang Đào trình bày, Hoàng lão tà Ngẩng đầu , đăm chiêu nhìn người thanh niên tuấn tú trước mắt. Nắng rót qua cửa sổ, dát lên người cậu quầng sáng lấp lánh ánh vàng, khiến thân hình cậu nom có vẻ chói lòa, rực rỡ. Đôi mắt trong veo đong đầy quyết tâm, vững vàng, bờ môi mím chặt đã nói lên quyết tâm từ tận đáy lòng.

Ông không rõ ràng lòng mình đang tiếc nuối, hay xót thương cho cậu ra. E rằng còn lẫn cả chút ngưỡng mộ và ghen tị. Ông ngưỡng mộ ghen tỵ với lòng dũng cảm và cả sự cố chấp của cậu. ngưỡng mộ và ghen tị với tuổi trẻ của cậu ta. Ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, Giang Đào dám dũng cảm đánh đổi vận mệnh của mình để tác thành cho tình yêu của mình. Nhất thời,vô vàn cảm xúc rối ren dâng trào trong lòng ông, khiến ông xúc động không nói thành lời, chcir đành buông tiếng thở dài, rồi bảo:

- Thôi, cậu về đi

Giang Đào ngẩng đầu lên, bằng ánh mắt đầy áy náy, anh nhìn người thầy mai tóc bạc trắng của mình, người luôn dành cho mình những tình cảm yêu quý nhất mực, Anh cúi rạp mình chào thầy rồi mới rời văn phòng của ông.

Ra khỏi văn phòng, GIang Đào ngồi xuống một ghế đá trong sân trường, Đại thụ ven đường đã trải qua trăm năm tuổi, thân cao thẳng tắp, cành nối cành, trải dài miên man. Ngồi dưới gốc câu chót vót , anh nhìn sinh viên trong trường tụm ba tụm bảy lướt qua trước mắt chả rõ đang nghĩ gì lúc ấy.

- Đoán xem ta là ai?

Lời chưa dứ, cô đã bật cười khúc khích.

Bờ môi Giang Đào nhếch lên, tủm tỉm cười. Anh nắm tay mát lạnh bịt mắt anh lại. một giọng nói lí lắc cất lên bên tai, nửa nũng nịu nửa thích thú :

- Anh ở đây làm gì thế, có chuyện gì à?

Anh đã thấy ánh mắt lo lắng của cô, đôi con người đen láy phản chiếu bóng hình anh, như soi thấu tận con tim, giang Đào nghe trái tim mình khẽ nhói, anh vuốt ve khuôn mặt cô rồi nói:

- Khi nãy, thầy tìm anh có việc. Em vừa chạy tới đây à, nhìn người mướt mồ hôi kìa

- Hèn gì, em hỏi Trịnh Chí Quân, anh ta cũng chỉ nói Hoang Lão tà tìm anh, em tưởng vụ luận văn bị bại lộ nên thầy tìm anh khiển trách chứ?

- Không, chỉ là ít việc vặt thôi, em đừng lo bò trắng răng

- Lại chẳng lo? Tại anh viết hay quá mà, đâu phù hợp với trình độ của em. Đến chính em còn không tin, thì đường nhiên người khác chả tin nổi, anh đúng thật là, chăm chỉ quá đi mất, cứ viết đại khái cho qua là xong

Cô nhìn anh, nửa ra chiều xót ruột, nửa mắng yêu. Vẻ mặt thì trẻ con, ngây thơ khiến ai cũng xao lòng, làm Giang Đào khó nhịn được cười, anh nói:

- Em tìm anh có viêc gì thế?

- Thì đi ăn cơm chứ gì. Anh xem trời tối rồi, căng tin hết cơm là cái chắc

- Không sao, mình di ăn bánh bao ở tiệm ngoài cổng Tây

Nghe Giang Đào đề nghị, Phương Nghiên liền cười rạng rỡ mặt mày. Cô kéo tay anh lại, đi về phía cổng Tây. Khuôn viên trường X rất rộng, phòng dạy học và phòng thực nghiệm mọc lên san sát. Nhiều tòa nhà có lịch sử hàng chục năm. Những tòa nhà tường đỏ ngói xám kiểu châu Âu trải qua bao thử thách của năm tháng, càng toát lên vẻ trang nghiêm

Mỗi con đường thường được bao bọc bởi hai hàng cây xum xuê, có những loài Phương Nghiên chỉ biết rằng tuổi thọ của chúng phải cao lắm rồi, còn tên thì thực sự không đọc nổi, trường lên đèn vào lúc rất muộn, lúc này chỉ có ánh sáng tù mù tối tăm . pHương Nghiên nối gót theo sau Giang Đào, lòng vui phơi phới. Cô nghĩ thầm, hóa ra - ngôi trường bất di bất dịch theo năm tháng, cùng ánh đèn đường tù mù- cũng có vẻ nên thơ của nó.