Yêu - Loan

Quyển 1 - Chương 41




Trong vườn hoa dinh thự họ Vưu có ngôi đình bát giác diện tích đến hơn trăm mét vuông, đậm nét phong tình Nam Dương, sơn màu trắng ngà, mái tròn có chóp nhọn. Đôi khi vào ngày lễ, Vưu Liên Thành sẽ tụ họp bạn bè mình ở nơi đây, thỉnh thoảng Mộ Mai cũng sẽ theo đến hầu cậu đọc sách và sắp xếp lại bài vở.

Tối nay trời trong hiếm có, Mộ Mai đứng trên bậc thềm đầu tiên ngắm nhìn cảnh tượng vui vẻ dưới ánh đèn rực rỡ trong đình. Ngay cả Vưu Lăng Vân hiếm khi ở nhà cũng có mặt, vẻ mặt ông thư thái, còn mấy người bạn Vưu Liên Thành thì ngồi trên sô pha lưng cao, ánh mắt họ đều đổ dồn vào bóng dáng cô gái đang đứng đưa lưng về phía cửa đình.

Dáng vóc cô nàng cao ráo, mặc quần short, áo khoác da kiểu nam, đầu gối mang đai bảo vệ bằng da, đôi chân trắng nõn, trông rất ngầu nhưng vẫn có nét duyên dáng yêu kiều. Cô ta đứng chính giữa, cất giọng đặc sệt Bắc Kinh đóng giả hai nhân vật diễn tấu hài, biểu cảm trên gương mặt rất phong phú, tất cả mọi người đều bị cô ta thu hút.

Khi cô ta biểu diễn xong, Vưu Lăng Vân và Vưu Liên Thành vỗ tay vang dội, mấy người bạn của Liên Thành cũng vỗ tay hùa theo, mặc dù họ nghe chẳng hiểu gì cả.

Rốt cuộc đã có người phát hiện ra Mộ Mai.

"Lâm Mộ Mai, mới mấy ngày không gặp mà cô đã đẹp hơn rồi." Chu Á Luân cất giọng trêu chọc.

Mộ Mai mỉm cười, một nụ cười rất nhạt. Cô gái kia quay đầu lại, ánh đèn sáng rực soi tỏ dung nhan cô ta. Người thực còn đẹp hơn trên hình, khuôn mặt ngọt ngào, đôi mắt to tròn, mũi không quá cao, bên môi vẫn còn nét cười chưa kịp thu lại, lúm đồng tiền bên má sâu hoắm. Cô nàng hệt như mẫu thiếu nữ thường thấy trong truyện tranh Nhật Bản, tuy ngoại hình không quá xuất sắc nhưng lại được rất nhiều người thích.

Trong lúc Mộ Mai quan sát cô ta, cô ta cũng quan sát lại Mộ Mai. Khi cô toan bước lên bậc thềm thứ hai, Đông Tiểu Quỳ bất chợt đưa hai tay lên, miệng hô hoán: "Dừng, dừng, cứ giữ nguyên dáng vẻ này, đừng nhúc nhích!"

Mộ Mai giật mình dừng chân lại. Cô nàng kia vô cùng kích động, khum tay lên đo đạc, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tốt lắm, tốt lắm, tư thế này trông đẹp lắm."

Vưu Liên Thành đi đến đứng ngay bên cạnh Đông Tiểu Quỳ, họ đứng sóng vai nhau, từ trên cao mà nhìn xuống cô.

"Mộ Mai, Tiểu Quỳ lại nổi tật cũ ấy mà, cô cứ đứng đó cho cô ấy thưởng thức đi."

Thế là Mộ Mai đành đứng yên bất động giữa tiếng kèn saxo du dương, tất cả mọi người đều nhìn Đông Tiểu Quỳ bằng ánh mắt tò mò. Có lẽ sự hiếu động của cô ta đã khiến họ ngạc nhiên, trong suy nghĩ của đám bạn Vưu Liên Thành, con gái phương Đông đều là kiểu kín đáo e ấp. Hiển nhiên hình tượng Đông Tiểu Quỳ trước mắt khác khá xa với những gì họ vẫn hằng tưởng tượng.

Mấy phút trôi qua, Đông Tiểu Quỳ mới thỏa mãn bỏ tay xuống, bước xuống bậc thềm, gật đầu cười khúc khích: "Lâm Mộ Mai, ngưỡng mộ đã lâu, tôi chỉ nghe nói cô cũng khá đẹp, nhưng không ngờ lại quyến rũ đến thế."

Mộ Mai vẫn đứng nguyên ở bậc thềm đầu tiên, Đông Tiểu Quỳ đứng ở bậc thềm thứ hai, đưa tay khều nhẹ chóp mũi cô: "Cô bạn thân mến, cô có thể cử động rồi đấy"

Mộ Mai nhíu mày, nhìn Vưu Liên Thành qua vai cô gái: "Vưu thiếu gia, tôi có thể cử động được chưa?"

Đông Tiểu Quỳ vỗ vai cô, cười khanh khách: "Thiếu gia á? Sao cứ như phim truyền hình Trung Quốc quá vậy, nghe quái quái thế nào ấy!"

Mộ Mai hạ thấp người, khẽ tránh bàn tay cô ta, đi lướt qua người Đông Tiểu Quỳ, bước lên từng bậc thang, đi đến bên cạnh Vưu Liên Thành, đứng sóng vai với cậu. Đông Tiểu Quỳ quay lại, ánh đèn soi lên làn da mịn màng không hề bôi trát bất cứ loại son phấn nào, tôn lên vẻ non nớt phúng phính.

"Liên Thành, hai người đứng cùng nhau trông đẹp mắt thật đấy!" Đông Tiểu Quỳ cười nói, không hề có một chút biểu hiện ghen tức nào khi thấy người mình yêu đứng chung với người con gái khác.

Trong khoảnh khắc ấy, Mộ Mai thấy cực kỳ chán ghét giọng điệu của cô gái này, bởi ẩn sau giọng điệu điềm nhiên như không đó chính là sự tự tin vô cùng của Đông Tiểu Quỳ, sự tự tin kia được xây dựng trên cơ sở tín nhiệm với Vưu Liên Thành và tự khẳng định của bản thân.

Cô nàng đi lên, đứng ngay trước mặt Lâm Mộ Mai, Vưu Liên Thành khẽ nghiêng người qua phía cô nàng, chỉ cần nhích nhẹ bờ vai vậy thôi đã khiến cho hình ảnh ba người đứng chung thay đổi, trở thành chỉ có cậu và Đông Tiểu Quỳ cùng một phe.

"Lâm Mộ Mai, Đông Tiểu Quỳ." Cậu giới thiệu đơn giản rồi nắm lấy tay cô gái bên cạnh, vừa kéo đi vừa bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiểu Quỳ, anh thật sự nghi ngờ em có bị tăng động không đấy. Sao chỉ uống trà thôi mà em cũng không ngồi yên thế!"

"Vưu Liên Thành, anh không biết đâu, ở nước em vừa uống trà vừa nghe tấu hài chính là lạc thú lớn nhất ấy." Đông Tiểu Quỳ phản bác, "Hơn nữa nơi đây cảnh đẹp và có nhiều khán giả như vậy, em phải tranh thủ thể hiện chứ."

Lâm Mộ Mai đi theo phía sau hai người, nhìn tay họ nắm lấy nhau, chợt cảm thấy vô cùng chán ngán, dáng vẻ tỉ mỉ trang điểm này của cô hiện giờ trở nên rất ngu xuẩn.

Vưu Lăng Vân vẫy tay với Mộ Mai, ra hiệu cô đến ngồi bên cạnh ông. Cô khẽ gọi ông một tiếng "Vưu tiên sinh" rồi ngồi xuống, Vưu Lăng Vân hỏi thăm Mộ Mai một vài chuyện thường ngày, sau đó quản sự tiến đến nhắc nhở ông nghỉ sớm để sáng mai còn bay đến Nam Mĩ.

Vưu Liên Thành bèn đứng lên đưa tiễn, Vưu Lăng Vân nhìn con trai độc nhất của mình, vừa vui vẻ vừa cảm khái: "Liên Thành của ba giờ đã cao hơn cả ba rồi. Rõ ràng trước đây ba còn phải ôm con lên, con mới với đến được khung bóng rổ cơ."

"Thôi ba ơi!" Vưu Liên Thành nhún vai, "Ba hãy chấp nhận sự thật đi, bây giờ con là vua bóng rổ trong trường rồi đấy."

"Thằng nhãi ranh này!" Vưu Lăng Vân đưa tay muốn đánh yêu con mình.

"Được rồi, được rồi, chú Vưu à!" Chu Á Luân giơ tay lên ra vẻ đầu hàng, "Đừng biểu diễn tình cảm cha con mặn nồng trước mặt bọn cháu nữa ạ. Chú không có lời gì muốn căn dặn con dâu tương lai của chú sao? Không phải chú đã bảo đặc biệt cất công đến đây chỉ để gặp con dâu à?"

Lúc Chu Á Luân nói những lời này, ánh mắt còn cố ý liếc nhìn Lâm Mộ Mai một cái.

Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói ríu rít vang lên: "Ba, ba cảm thấy con có được không, nếu ba thấy con cần sửa đổi gì thì cứ nói cho con biết ạ."

Mọi người đều nhìn Đông Tiểu Quỳ cười rộ lên, dường như ai cũng sẽ bị thu hút bởi những điều rạng ngời như thế.

Vưu Lăng Vân cười sang sảng, vỗ vai cô nàng: "Đông Tiểu Quỳ, chỉ cần cháu làm con trai chú vui thì chú đã cho cháu điểm tuyệt đối rồi."

"Vâng ạ!" Đông Tiểu Quỳ cất giọng giòn giã.

"Chỉ cần cháu làm Liên Thành vui, cho dù không đẹp cũng không sao." Vưu Lăng Vân nói tiếp.

Đông Tiểu Quỳ nhanh chóng xụ mặt, ủ rũ nói với Vưu Liên Thành: "Liên Thành, có phải ba đang ám chỉ em xấu không vậy? Em thấy em trông cũng được mà, ở trong trường em còn là á khôi nữa đấy. Với lại đám bạn học em đều dự đoán chỉ mấy năm nữa thôi nhan sắc này của em sẽ tỏa sáng ở Anh đấy nhé."

"Yên tâm đi!" Vưu Liên Thành vuốt tóc Đông Tiểu Quỳ, "Anh thích em mà. Chẳng qua có vẻ như em chẳng biết e thẹn là gì cả, chưa cưới xin mà đã gọi ba thân thiết như vậy, em không thấy mắc cỡ sao?"

"Ngại gì chứ?" Đông Tiểu Quỳ lườm Vưu Liên Thành rồi quay sang kéo cánh tay Vưu Lăng Vân, "Ba, con tiễn ba nhé, mà ba đừng hiểu lầm con là kiểu sỗ sàng, tất cả là lỗi của Liên Thành đấy ạ. Anh ấy lúc nào cũng nhắc “ba, ba” trước mặt con, nên dần dà con đã xem ba như ba của con thật rồi."

Đông Tiểu Quỳ vừa dứt lời, Vưu Lăng Vân đã bật cười thích chí. Trong ấn tượng của Mộ Mai, Vưu Lăng Vân lúc nào cũng tỏ ra hiền hòa thân thiện như vậy trước giới truyền thông. Nhưng kể từ khi cô biết ông đã trơ mắt nhìn vợ trước của mình nhảy lầu thế nào, Mộ Mai liền hiểu thật ra có một số người rất giỏi sống giả tạo, cũng hiểu tại sao suốt bao nhiêu năm qua Vưu gia vẫn đứng sừng sững trên thương trường, có thể hô mưa gọi gió như vậy. Những người như Vưu Lăng Vân trong nội tâm sẽ luôn có một bức tường thành dày đặc bao dọc, không thể công phá nổi. Chỉ trong thời gian ngắn, Đông Tiểu Quỳ đã khiến cho Vưu Lăng Vân cười sảng khoái như vậy, hiển nhiên cô ta đã nắm vững đạo lý “yêu ai phải yêu cả lối về” rồi.

"Ba, con sẽ hiếu thảo với ba, bởi vì ba là ba của Liên Thành, phàm là những gì Liên Thành thích con cũng đều thích ạ." Cô ta nói một cách chân thành như điều hiển nhiên.

Câu nói này là một câu thổ lộ tâm tư rất đơn thuần cũng rất thẳng thắn, nhìn theo bóng dáng dần xa của họ một chốc, Mộ Mai cũng quay đầu đi.

Nếu bạn hỏi mình có nhận xét gì về nhân vật trong truyện mình chỉ nói đơn giản thôi: Lâm Mộ Mai thì tâm cơ, Đông Tiểu Quỳ thì thảo mai, Vưu Liên Thành cái gì cũng biết chỉ không biết mỗi yêu nên tương lai bị ăn hành )