Yêu Ma Đạo

Chương 36




Tích Duyên nhìn nửa ngày trời, rốt cục cũng hiểu được tường tận, y không nghĩ tới đệ tử Thanh Phong cốc cư nhiên lại dùng phương pháp tà môn ngoại đạo thế này để khảo nghiệm định lực của chính mình, việc này là nghịch thế chính phái a.

“Khụ khụ……”

Tích Duyên không thể tái tiếp tục xem tiếp, y nhịn không được ho khan ra tiếng nhắc nhở Phật Hàng.

Giây sau ——

Phật Hàng liền cảnh giác mở hai mắt, ánh mắt sắc bén quét nhanh về phía nam nhân, năm con diễm quỷ bị quấy nhiễu, tự động thu hồi vào bên trong tập yêu bình trên bàn. Đợi đến lúc năm đạo diễm quỷ biến mất hết vào bên trong miệng bình, Phật Hàng mới đậy lại cái nắp của tập yêu bình.

“Đại thúc, ngươi tới nơi này làm cái gì?” Phật Hàng bị quấy rầy hiển nhiên trở nên tức giận, hắn cau mày kéo lại y phục trên người, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi nam nhân như đang thúc giục người nọ mau mau nói.

“Ta gọi Tích Duyên.” Tích Duyên vẫn là trước hết báo lại đích danh của mình để tránh đối phương quên.

Phật Hàng nhớ rõ nam nhân gọi Tích Duyên này, Lúc trước có gặp qua vài lần khiến cho Phật Hàng đối y ấn tượng khắc sâu, này nam nhân chẳng những “háo sắc”, còn “phi bất phân” <Thật giả khó phân>, hơn nữa mệnh nam nhân kỳ lạ tất cả đều làm cho Phật Hàng khắc sâu vào đầu.

Ngày đó, hắn tính ra Tích Duyên ba tháng tất gặp đại kiếp nạn, kỳ thật cũng không hẳn là không thể hóa giải, nam nhân Tích Duyên này lúc trước không tin hắn, nếu bây giờ đến đây cầu hắn hỗ trợ, hắn cũng không quá nguyện ý mà nói cho nam nhân phương pháp hóa giải đại kiếp nạn đâu.

Huống chi, thiên cơ không thể tiết lộ.

Tích Duyên cũng không biết Phật Hàng hiểu lầm ý đồ của y khi đến đây, y chỉ cảm thấy Phật Hàng nhìn y ánh mắt lộ ra chút khinh thường, y biết Phật Hàng đối y có ấn tượng không hề tốt, cái này đều là bị hiểu lầm a.

Nam nhân đang muốn giải thích, chợt nghe thanh âm trong trẻo của Phật Hàng: “Ngô nhớ rõ ngươi, nghe nói gần đây ngươi cùng ngô sư muội thành thân, đại thúc, chúc mừng ngươi.” Hắn cười khẽ đánh giá Tích Duyên, không nghĩ tới Tích Duyên này nam nhân vận khí cũng không tệ lắm, có thể làm cho sư muội hắn từ trước đến nay không để ai trong mắt cũng phải xem trọng.

Ánh mắt Phật Hàng làm cho Tích Duyên cảm thấy không được tự nhiên, cứ như đang bị người ta soi mói lỗi sai của mình. Vì không muốn lãng phí thời gian Tích Duyên đem chuyện tình hôm nay đều nói cho Phật Hàng, hơn nữa còn bổ sung thêm về phần linh lực của mình gần đây không được ổn định, nếu là khi trước đối phó khôi thụ yêu thì không có vấn đề, nhưng hiện giờ, vì để an toàn … Tích Duyên vẫn là thỉnh Phật Hàng ra ngựa, tróc nã <kiểu thanh trừ ~> thiên niên khôi thụ tinh, dù sao đều là nhân sĩ chính phái, nhìn thấy dân chúng vì yêu ma mà gặp khó khăn đương nhiên hẳn sẽ ra tay viện trợ.

“Phong Danh thành từ trước đến nổi tiếng là bình thường, không có người tu luyện, lần này lỗ mãng tiến đến mời ngươi ra tay, hy vọng ngươi cũng đừng để ý.” vì không muốn Phật Hàng hiểu lầm y sợ chết, Tích Duyên cảm thấy được phải đem tất cả mọi việc ra mà nói.

Nghe xong nam nhân thuật lại một cách rất chân thành, Phật Hàng đối với Tích Duyên có ít đổi mới, hắn nguyên bản nghĩ đến Tích Duyên là tới cầu hắn hỗ trợ hóa giải đả kiếp, không nghĩ tới này nam nhân không để ý chính mình, còn muốn vì bách tính ở Phong Danh thành xin cứu giúp, điểm này làm cho Phật Hàng đa đa thiểu thiểu cảm giác được dụng tâm cùng thiện ý của Tích Duyên.

“Không cần ngươi nói ngô cũng biết, ngô vốn định ngày mai đi thu thập thiên niên khôi thụ tinh kia, trừ yêu cũng là trọng trách của đệ tử Thanh Phong cốc.”

“Như thế liền tốt nhất, nếu là cần ta hỗ trợ……”

“Tích đại thúc, ngô một người làm là được rồi, ngươi linh lực bất ổn, đi cùng ngô cũng không có thời gian phân tâm chăm sóc ngươi.” Khi nói chuyện, Phật Hàng thay nam nhân ngã một ly trà, đối với Tích Duyên hảo ý hắn cũng tâm lĩnh, chẳng qua hắn không nghĩ đến lúc đó còn muốn phân tâm đi cứu nam nhân.

Sau khi đàm thỏa về việc trừ yêu xong, Tích Duyên vẫn như cũ duy trì lễ mạo hướng Phật Hàng cáo từ, Phật Hàng đến là kỳ quái vì sao nam nhân thủy chung đến cuối giờ cũng không hề đề cập đến việc đại kiếp nạn, Phật Hàng hạ mắt tự hỏi, lặng lẽ thu hồi lại tập yêu bình, Tích Duyên này nam nhân thật đúng là kỳ quái, không sợ chết sao? Liền như vậy chỉ vì người khác mà suy nghĩ?

Tuy rằng này nam nhân trong mắt Phật Hàng là cái sắc lang, bất quá, nam nhân so với hắn biết lúc trước lại càng có nhiều thiện ý.

Lúc nam nhân chuẩn bị ra khỏi cửa phòng, Phật Hàng không giương mắt lên tiếng nhắc nhở nam nhân một câu: ” Tích đại thúc, đừng trách ngô không nói với ngươi, ngày mai vô luận là ai tìm ngươi đi ra ngoài, ngươi đều đừng đi, phải tránh, không được bước ra ra khỏi Trương phủ nửa bước.”

“……” Tích Duyên dừng lại, ánh mắt hắn trở nên có chút phức tạp.

” Vô luận ngươi có tin tưởng hay không, ngô hôm nay đều nói cho ngươi, hết thảy tùy mệnh.”

” Đa tạ……”

Tích Duyên bán tín bán nghi tạ ơn rồi liền vội vàng rời đi, đại môn của căn phòng bị một trận gió sắc bén đóng lại.