Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 129: Phúc lợi Phiên ngoại 1: Tụ hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dú

Năm trước Giản Tùy Anh nhận một cú điện thoại là Thiệu Quần gọi tới nói là y sắp về Bắc Kinh

Năm trước Giản Tùy Anh nhận một cú điện thoại, là Thiệu Quần gọi tới, nói là y sắp về Bắc Kinh.

Giản Tùy Anh rất vui, Thiệu Quần đã giúp đỡ chuyện Lý Ngọc khá nhiều, còn giới thiệu cho hắn mấy người dùng được. Hắn bèn hỏi Thiệu Quần bao giờ đến, mời y đi ăn.

Thiệu Quần nói lần này họ về không chỉ vì Tết mà còn vì dự án lớn bên Thẩm Quyến đã làm xong, định đưa vợ con về Bắc Kinh sống, nhà y đã trang hoàng xong xuôi, định mời mấy đứa bạn đi mừng nhà mới.

Giản Tùy Anh khảng khái đồng ý, hắn đã muốn biết thần thánh phương nào có thể trấn được đại lưu manh Thiệu Quần này từ bảy đời rồi. Chuyện Thiệu Quần với người đó của y, trong giới của họ không ai không biết. Bình thường ai nấy đều đùa, bảo là sức mạnh của tình yêu vĩ đại ghê vãi, đến cả loại cầm thú song tính luyến như Thiệu Quần mà cũng bị thuần hóa, hơn nữa còn bị thuần hóa bởi một người con trai. Chỉ là bọn họ vẫn luôn sống ở Thẩm Quyến, trừ vài người anh em thân thiết với Thiệu Quần ra thì chưa ai gặp vợ y bao giờ, chỉ vừa nghe nói là họ sắp về, không ít người vội vã muốn góp vui cùng.

Đến ngày hẹn gặp, Giản Tùy Anh ăn mặc bảnh bao, sửa soạn cho mình xong thì bắt đầu giày vò Lý Ngọc, chọn đồ rồi tút tát mặt mũi cho Lý Ngọc cũng là việc duy nhất ở nhà mà hắn động tay vào. Sửa sang xong, cả hai thơm phưng phức, lung linh bước ra cửa.

Khi họ đến thì trong phòng đã có mấy người ngồi, Giản Tùy Anh liếc thoáng qua thì đa số đều quen biết cả.

Thiệu Quần hơi bận nên chưa qua, là Lý Văn Tốn đón họ.

Lý Văn Tốn gặp Lý Ngọc vẫn khá là ngại, Lý Ngọc gọi một tiếng "Anh A Văn" đầy khách sáo, Lý Văn Tốn nhìn cậu với vẻ lúng túng, gật đầu coi như đáp lại. Lý Văn Tốn còn xử sự khéo léo chán, nếu là Giản Tùy Anh gặp người từng chĩa súng vào đầu mình thì hắn tuyệt đối sẽ không tỏ nửa thái độ tốt đẹp gì sất.

Chỉ chốc lát sau, Thiệu Quần đã dẫn một người đến.

Mắt Giản Tùy Anh dính thẳng vào người đi đằng sau y, lần nhìn này làm hắn rất ngạc nhiên.

Hắn cứ tưởng người có thể thu phục Thiệu Quần phải như thế này: Đầu tiên là phải có vẻ ngoài cực kì xinh trai, thứ hai là ít ra phải có phong phạm diêm dúa thì khi đứng bên cạnh Thiệu Quần mới xứng đôi được. Song phải nói về cậu trai này như nào nhỉ, dựa theo các cấp bậc bình phẩm thẩm mỹ của Giản Tùy Anh thì có hơi tầm thường.

Xinh trai thì không tới nhưng rất thanh tú, mặt trong sáng, đôi mắt vừa đen láy vừa to tròn, dù hơi nữ tính nhưng nhìn tổng thể thì khá là dễ chịu thật.

Cậu ta đang được Thiệu Quần nắm tay một cách tự nhiên, hơi cúi đầu, rặt vẻ dịu ngoan vô cùng.

Thiệu Quần mỉm cười với Giản Tùy Anh, "Đến đây từ bao giờ?"

"Mới nãy." Giản Tùy Anh giới thiệu với y, "Đây là Tiểu Lý nhà tôi, vẫn chưa gặp đâu nhỉ? Lý Ngọc, đây là anh Thiệu của em đó."

Lý Ngọc vươn tay, gật đầu nói: "Anh Thiệu."

Thiệu Quần bắt tay với Lý Ngọc, "Thằng nhóc này đẹp trai đáo để, sao lại nhảy lên cái thuyền lưu manh nhà anh chứ?"

Giản Tùy Anh cười mắng: "Đờ mờ cậu, mau giới thiệu đi nào."

Thiệu Quần ôm cái eo nhỏ của người đó, trưng vẻ mặt hạnh phúc làm người ta thấy ghét, "Nào nào, đây là vợ tôi, cũng họ Lý, tên là Lý Trình Tú."

Lý Trình Tú cười đầy dịu dàng, vươn tay bắt tay với hai người một cách ngượng ngùng.

Giản Tùy Anh toan đùa Thiệu Quần nên cứ nắm tay Lý Trình Tú không thả, "Nghe nói hôm nay chị dâu làm chủ bếp đó, vất vả, vất vả rồi."

Thiệu Quần trợn mắt, "Nắm tay vẫn chưa xong à? Đừng dê vợ tôi chứ."

Giản Tùy Anh mỉm cười rút tay về, "Đúng rồi, Thiệu Quần à, con cậu đâu?"

"Để bảo mẫu ôm đến nhà ông nội nó rồi. Hôm nay ầm ĩ nên không để mắt đến nó được."

Giản Tùy Anh cười nói: "Hôm nay cậu bận nên tôi sẽ không lôi cậu đi trò chuyện đâu. Hôm nào ra ngoài ngồi chút nhé, tôi với A Văn lập công ty bảo hiểm rồi đó, cậu biết rồi chứ? Chúng ta tâm sự, suy nghĩ hướng phát triển xem có gì hợp tác được không, vả lại... Tôi vẫn phải cảm ơn cậu về chuyện Lý Ngọc cho đàng hoàng."

"Khách sáo làm gì, hôm nào chắc chắn phải hẹn anh ra ngoài rồi." Thiệu Quần cúi đầu nói với Lý Trình Tú, "Bà xã à, việc ở phòng bếp thế nào? Nhân lực đủ không?"

Lý Trình Tú nhỏ giọng đáp, "Đủ mà, hôm nay tìm thêm hai người để làm giúp. Em đi nhìn coi đã, nếu xong thì ăn cơm."

Thiệu Quần vỗ lưng cậu ta đầy dịu dàng, "Đi đi."

Lý Văn Tốn lắc đầu, "Chậc chậc, ngưỡng mộ ghê."

Thiệu Quần nhướn mày đầy đắc ý. Lúc này lại có khách đến muộn bước vào cửa, Thiệu Quần và Lý Văn Tốn vội ra đón.

Giản Tùy Anh uống một hớp trà, nói với Lý Ngọc, "Em xem vợ người ta kia kìa, vừa hiền thục vừa ngoan ngoãn, nhìn cái là biết hiền lương thục đức."

Lý Ngọc mím miệng cười nói, "Anh mong em cũng vậy à?"

Giản Tùy Anh liếc xéo cậu, "Thôi, em mà như vậy thì anh chết khiếp mất. Anh không ngờ là Thiệu Quần lại tìm một người kiểu đấy, tuy cũng là con người nhưng Thiệu Quần với cậu ta giống khổng tước đực và khổng tước cái thật đấy – một người thì quá lộng lẫy, một kẻ thì quá giản dị. Cơ mà cũng rất tốt, từ trong xương cậu trai này bộc lộ sự dịu ngoan, nhất định là rất biết thương người khác."

Lý Ngọc thấp giọng nói, "Em cũng biết thương anh mà."

Giản Tùy Anh chả thèm đếm xỉa đến cậu, mắt hãy còn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lý Trình Tú. Nghe nói cậu trai này còn lớn tuổi hơn Thiệu Quần, đã ba mươi rồi mà nhìn mặt cũng chỉ mới hai mấy mà thôi. Mặt mày trông như học sinh trung học, vóc người mảnh khảnh và cổ trắng như tuyết lộ ra trong cổ áo, đến lúc làm sẽ thú vị hơn. "Ủa, lạ nhỉ, có nói thế nào thì anh cũng lăn lộn tình tường hơn mười năm, sao chưa từng gặp phải kiểu người này nhỉ? Kiểu... vợ nhỏ sống trong nhà ấy. Mà anh bảo chứ, cũng khá là thú vị đấy."

Lý Ngọc nhíu mày, nắm cằm hắn rồi xoay mặt hắn sang, "Anh đang nghĩ gì đấy?"

Giản Tùy Anh bóp mu bàn tay cậu, "Em nghĩ gì vậy, anh chỉ cảm thán thôi mà."

"Thế anh đừng nhìn nữa."

"Ha, ngay cả nhìn cũng không cho anh nhìn, thằng nhóc em quản anh có hơi rộng rồi đó?"

Lý Ngọc nắm cằm hắn, "Thì rộng vậy đấy."

Giản Tùy Anh ghẹo cậu, "Anh cứ thích nhìn đó, thật ra vợ cậu ta cũng khá đẹp đấy, kìm lòng không đậu mà." Nói xong bèn ngểnh cổ, cố ý nhìn về phía Lý Trình Tú, vừa khéo bắt gặp bóng hình cậu ta đương bận bịu trong phòng bếp.

Lý Ngọc bèn cố ý lấy thân mình để chắn hắn, cậu càng vậy Giản Tùy Anh lại càng có gan hơn, sau đó Lý Ngọc không chắn nữa. "Anh cứ xem đi, để em cho anh nhìn xem ai đẹp hơn." Dứt lời bèn chạy vào bếp.

Cậu cúi đầu nói mấy câu với Lý Trình Tú, Lý Trình Tú bèn cười khì nhét hai củ khoai tây vào tay cậu. Cả hai kẻ nói người cười bận rộn trong bếp, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Giản Tùy Anh dõi theo bóng dáng cả hai, vẫn thấy vợ nhà mình đẹp hơn – bờ vai ấy, eo ấy, chân ấy, chậc chậc. Hắn nhìn đến là thích thú, nhưng có người lại không vui. Chỉ một chốc sau, Thiệu Quần chạy vào bếp đuổi Lý Ngọc ra, còn y thì giúp đỡ trong đó.

Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc, "hừ" một tiếng, "Đắc ý đó."

Lý Ngọc cười lắc đầu, máu ghen của Thiệu Quần ghê thật, cứ như hận không thể giấu Lý Trình Tú đi mất.

Giản Tùy Anh toan cười nhạo Thiệu Quần đôi câu thì bỗng chuông cửa reo, hai người gần cửa nên Lý Ngọc đi mở cửa, ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên đang đứng ôm một đứa trẻ mới hơn một tuổi.

Trông bé con rất xinh xắn, đôi mắt chiếm gần nửa mặt, mũi đỏ bừng do khóc, vừa vào nhà đã gọi ba.

Thiệu Quần ló đầu ra khỏi phòng bếp, còn Lý Trình Tú thì vội xoay người chạy ra.

Người phụ nữ thấy Lý Trình Tú thì đưa bé con cho cậu ta, "Chính Chính không thấy các cậu nên cứ khóc lóc đòi tìm, lão gia bảo tôi ôm về, lần sau bảo các cậu về cùng."

Bé con òa khóc nhào vào lòng Lý Trình Tú rồi gọi "Ba, ba" mãi, chắc mới học nói nên trừ việc gọi ba ra thì không biết nói gì khác. Lý Trình Tú vuốt lưng bé con rồi thấp giọng dỗ dành đôi câu, bé con tức thì nín khóc, quá đỗi thần kì.

Người trong phòng đều bị bé con cuốn hút, đều bước qua chọc bé.

Bé con hết khóc lại cười, trong vòng chưa đến hai mươi giây đã làm Giản Tùy Anh và Lý Ngọc nhìn tròn mắt.

Đám người lớn thay nhau bế hết một lượt, cuối cùng lúc đến lượt Giản Tùy Anh thì hắn không muốn ôm cho lắm, cứ thấy bé con mềm quá, nếu dùng tư thế không đúng sẽ gây tổn thương.

Lý Ngọc nhận ôm bé, mỉm cười nắm bàn tay be bé vỗ lên mặt Giản Tùy Anh, "Anh Giản à, anh không ôm nó hả, thích lắm."

Giản Tùy Anh nhìn bé con trắng trẻo, lắc đầu, "Anh sợ làm rơi nó."

"Sẽ không đâu." Lý Ngọc đặt bé con vào người hắn, Giản Tùy Anh vươn tay đón rất cẩn thận. Xúc cảm nọ thực sự rất đỗi kì diệu, mềm mại mịn màng, chỉ là mùi sữa thì hơi khó ngửi.

Hôm đó vì có thêm bé con nên Lý Trình Tú luống cuống tay chân, nhưng mọi người vẫn ăn rất vui. Thật ra hôm nay có rất nhiều người đến, toàn là vì hóng trò cười của Thiệu Quần. Nói xong cho cùng thì một người thuộc đảng Thái tử nổi tiếng và có triển vọng lại tìm một người vợ nam, hơn nữa còn đi dần từng bước chuẩn bị sống bên nhau cả đời, nói thế nào cũng khó mà tin nổi, thế nhưng thấy người một nhà hòa thuận, hạnh phúc nên dù đa số không ủng hộ mối quan hệ đồng tính thì cũng không khỏi thấy hơi ngưỡng mộ.

Sau khi về đến nhà, Giản Tùy Anh hãy còn nhớ rõ xúc cảm khi ôm bé con nọ, cực kì thú vị.

Lý Ngọc tắm táp xong đi ra, thấy dáng vẻ thẫn thờ của hắn bèn hỏi, "Anh đang nghĩ gì thế?"

"Anh nghĩ đến vợ chồng người ta, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, rất ra dáng, chả kém cạnh vợ chồng thật sự."

"Đúng vậy."

"Còn có con nữa."

Lý Ngọc cười nói, "Anh nói coi, hai chúng mình..."

"Ôi, dừng, anh biết em muốn nói gì, anh không muốn đâu. Trẻ con cũng chỉ thấy thích được một hai ngày, chứ cho em nuôi suốt ngày thì anh đảm bảo là sẽ gây phiền chết em luôn, với cả giờ anh không có ý định nuôi con, anh lại không có mẹ, ai chăm hộ anh được."

"Nhưng chúng mình cũng không thể không muốn nuôi cả đời chứ, sau này già đi thì sao đây?"

"Già rồi thì tìm một cậu nhóc trẻ trung xinh trai làm bảo mẫu."

Lý Ngọc liếc xéo hắn, "Vớ vẩn."

"Giờ em nghe thì thấy vớ vẩn thôi, chứ đợi sau này già rồi, khi em thấy chán anh, anh thấy chán em thì ngày nào cũng được ngắm một sinh mệnh tươi trẻ sẽ tuyệt biết bao nhiêu." Giản đại thiếu trưng biểu cảm chờ mong.

Lý Ngọc nhào lên sofa, nhíu mày nhìn hắn.

"Sao thế?"

Lý Ngọc đè người hắn, "Anh lại không đứng đắn rồi, đúng không?"

"Má, anh không đứng đắn kiểu gì?"

"Thì suy nghĩ không đứng đắn đó."

"Đệt, thế ai suy nghĩ đứng đắn? Người có suy nghĩ đứng đắn là người thực vật."

Lý Ngọc cúi đầu cắn cổ hắn, "Sau này già rồi anh cũng chỉ được nhìn em. Anh còn nhiều tuổi hơn em nữa kìa, em còn chưa chán anh thì sao anh chán em được."

"Ai nói anh chán em đâu, anh chỉ tưởng tượng cuộc đời mấy chục năm sau thôi mà."

Lý Ngọc liếm vành tai hắn, "Dù có là bao nhiêu năm đi chăng nữa thì anh không có cửa tìm một cậu nhóc trẻ trung xinh trai đâu."

"Anh bảo chứ em ngày càng nhỏ nhen vãi nồi. Thật đấy. Lý Ngọc à, em cứ vậy là không được, nhỏ nhen cũng là bệnh đó."

Lý Ngọc tức ngứa răng, bắt đầu xé quần áo hắn.

Giản Tùy Anh cười xòa, "Không nói lại được là cởi đồ của anh, em cũng giỏi phết."

Lý Ngọc cúi đầu chặn cái miệng không tha người khác của hắn, còn gặm cắn, nhấm nháp trong khoang miệng Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh ôm đầu cậu, đáp lại đầy nhiệt tình, "Cưng à, em thơm quá."

Lý Ngọc vuốt ve phần eo bóng loáng của hắn, cuối cùng ngón tay dừng trước viên thịt nhỏ trên ngực hắn, nắn bóp kéo, cậu hỏi đầy mùi ghen tuông: "Còn muốn bảo mẫu trẻ trung xinh xắn của anh nữa không?"

Giản Tùy Anh dùng vật đó cọ xát thân dưới cương cứng của Lý Ngọc, cười đầy mờ ám: "Không muốn, chỉ muốn mình em thôi."

Lý Ngọc cởi quần ngủ hắn xuống, bôi tí gel bôi trơn rồi đâm thẳng tay vào, Giản Tùy Anh nhắm mắt khẽ vặn vẹo eo, chịu đựng sự khó chịu lúc ban đầu khi bị vật lạ xâm nhập.

Lý Ngọc khá nôn nóng, hơi mở rộng vài lần rồi banh bắp đùi hắn đút vào.

Giản Tùy Anh ôm cổ cậu, thấp giọng thở gấp, "Em nôn nóng làm gì... Ưm..."

Lưỡi kiếm thịt nóng rẫy phá tan các lớp vách tường, thẳng tiến vào trong cơ thể Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh khe khẽ thở.

Lý Ngọc thì thầm: "Ai bảo anh nói bậy."

Giản Tùy Anh cười khẩy: "Lòng dạ em đúng là so với kim còn... A..." Lý Ngọc thúc mạnh vào hắn, Giản Tùy Anh cảm giác trong cơ thể mình có một con rắn cứng nóng đương ngủ đông, đâm vào tràng ruột hắn rồi lúc nhúc tùy tiện – Cảm giác nọ rất dâm tà, cơ thể hắn tức thì nhũn hơn nửa, "Shh... Nhẹ chút thôi, đờ mờ em..."

Lý Ngọc ra sức tách bắp đùi hắn, kéo eo mông hắn rồi dần đưa đẩy mãnh liệt. Huyệt thịt đỏ sẫm bị bắt phải phun ra nuốt vào gậy th*t bự, nếp uốn bị gỡ từng lớp nương theo động tác ra vào liên tục. Nó bị căng ra đến cực hạn, dịch trơn chảy từ bắp đùi trắng trẻo của Giản Tùy Anh xuống sofa.

Lý Ngọc nâng bắp đùi hắn lên vai làm thân dưới của hắn hoàn toàn lộ ra trước mặt mình. Thân dưới của cả hai đương kết hợp sát rạt với nhau, mỗi lần đâm vào, dương v*t của Lý Ngọc đều tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể Giản Tùy Anh. Sự xâm nhập liên hồi kiểu này phá vỡ vách thịt nóng rẫy, vì ma sát mà dần ra sức đưa đẩy điên cuồng hơn.

Cánh mông Giản Tùy Anh bị đâm bành bạch rung rung, tay hắn tự tuốt dương v*t mình nương theo sự va chạm của Lý Ngọc. Hắn hơi cắn môi dưới, chống cự khoái cảm mạnh dần lên khiến cơ thể không khỏi run rẩy. Hơi thở của hắn ngập tràn mùi thơm ngát của Lý Ngọc sau khi tắm, trong tai hắn toàn là tiếng thở dốc ồ ồ của Lý Ngọc, cơ thể hắn bị dương v*t Lý Ngọc ra vào tùy ý, dục vọng của hắn bị Lý Ngọc chi phối. Hiện giờ những điều hắn đang nghĩ, đang ngửi, đang nghe, đang cảm nhận đều là Lý Ngọc.

Giản Tùy Anh thả lỏng tâm trạng mình, rên lên đầy sung sướng: "Nhanh hơn nữa... Nhanh nữa... A a... Lý Ngọc... Lý Ngọc..."

dương v*t Lý Ngọc va chạm huyệt thịt của Giản Tùy Anh như đóng cọc, dần dà sâu hơn, nhanh hơn, huyệt thịt thít chặt đã hoàn toàn bị căng ra, mị thịt đo đỏ nuốt dương v*t thô to với vẻ tham lam, mỗi lần đưa đẩy đều đem tới khoái cảm cực lớn cho Lý Ngọc. Cậu cảm giác nơi kết hợp của cả hai quá nóng, như thiêu như đốt vậy.

Cậu dừng lại, dương v*t cương cứng hãy còn nằm trong cơ thể Giản Tùy Anh. Cậu nằm sấp trên người Giản Tùy Anh, há miệng ngậm viên thịt be bé cưng cứng trước ngực hắn rồi liếm mút.

Giản Tùy Anh căng người, gậy th*t nóng rẫy cứ thế dừng lại với kích thước to lớn trong cơ thể hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được vật đó khẽ rung theo hơi thở của Lý Ngọc. Hắn ngẩng cổ lên, há miệng thở hổn hển.

"Phù... Anh Giản, bên trong anh nóng quá... Chặt quá..."

Giản Tùy Anh ôm đầu cậu, ra sức chặn miệng cậu, đầu lưỡi vói vào miệng liếm hàm răng cậu, dây dưa đầy sắc tình với đầu lưỡi cậu, nước bọt trong suốt chảy xuống từ khóe miệng cậu. Lý Ngọc liếm bờ môi hắn, hơi thở của họ nóng hầm hập, không khí ngọt ngào không tưởng.

Giản Tùy Anh đong đưa eo, chủ động ma sát với vật thể bự đang cắm trong cơ thể mình, làm động tác phun ra nuốt vào với quy mô nhỏ.

Lý Ngọc bị sự mời gọi kích thích không tiếng động này làm dương v*t cương thêm vài phần. Cậu nhổm dậy khỏi người Giản Tùy Anh, nắm bắp đùi hắn, bắt đầu đóng cọc một cách điên cuồng.

"A a... Đúng... Chỗ này... A a a..." Giản Tùy Anh kìm lòng không đặng mà giật mình rên rỉ, cái mũi lộ đường nét duyên dáng khi hắn ngửa đầu ra sau.

Lý Ngọc cất giọng khàn khàn, "Chẳng phải lần trước anh đã nói là muốn nhìn vẻ mặt mình lúc lên đỉnh à, em quay cho anh nhé?"

Tiếng rên của Giản Tùy Anh trở nên bất thường, "Có cái đéo ấy... Muốn làm bố mày lên đỉnh thì trình này chưa đủ đô..."

Lý Ngọc ra sức thúc làm eo Giản Tùy Anh phải rướn lên. Cậu vơ điện thoại của mình trên bàn trà, mở chế độ camera.

Giản Tùy Anh híp đôi mắt mù sương, "Mẹ, em quay thật à... Lỡ lộ ra thì anh xấu mặt lắm."

Lý Ngọc cười lắm, "Em không nỡ đưa cho kẻ khác xem đâu." Nói xong bèn quét ống kính khắp người Giản Tùy Anh, từ nét mặt mê loạn của Giản Tùy Anh cho đến lồng ngực ửng đỏ, phập phồng không ngớt, rồi lướt xuống tay chân nhũn ra của hắn, cuối cùng là quay nơi kết hợp của hai người. Lý Ngọc ôm bắp đùi hắn rồi đưa đẩy rất nhanh, huyệt thịt non mềm nọ phun ra nuốt vào dương v*t thô dài và dữ tợn của Lý Ngọc. Những cảnh dâm đãng này được ghi lại từng cái một trong chiếc camera với độ phân giải cao.

Lý Ngọc va chạm vào vách ruột hắn, "Nói gì đó đi, mau!"

"Cút!" Giản Tùy Anh bị thúc mà người nhão như bún, lười so đo với cậu. Vừa nghĩ đến chuyện cảnh mình bị làm tình đã được lưu giữ trong camera, hắn bèn cảm thấy hai má mình khô nóng, không khỏi quay mặt đi.

Lý Ngọc thấp giọng bật cười: "Anh cũng biết xấu hổ hả!"

Giản Tùy Anh thẹn quá hóa giận, giật điện thoại, nhắm camera vào mặt Lý Ngọc, "Không mặt dày thì sao thu phục em được."

Lý Ngọc mỉm cười nhìn camera, bất thình lình thốt ra một câu, "Anh Giản à, em yêu anh."

Câu này khiến cái mặt ngượng chín của Giản Tùy Anh càng đỏ hơn.

Lý Ngọc quẳng điện thoại sang một bên, ghé xuống người Giản Tùy Anh, dương v*t đưa đẩy tùy tiện ở dưới thân mình, lồng ngực săn chắc cọ xát đầu v* Giản Tùy Anh. Hắn ôm cổ cậu, rên rỉ một cách suồng sã.

Lý Ngọc ngắm dáng vẻ quyến rũ si mê của hắn, trong lòng ngập tràn sự kiêu ngạo và thỏa mãn.

Chỉ có mỗi mình cậu là được trông thấy tất cả thần sắc quyến rũ của Giản Tùy Anh, trên đời này không có bất cứ điều gì làm cậu thấy sinh mạng vẹn toàn hay ngập tràn hi vọng hơn việc chiếm hữu toàn bộ người này.

Cậu ôm chặt Giản Tùy Anh, biểu đạt tất thảy sự nhiệt tình và tình yêu thương qua cuộc mây mưa. Cuối cùng, hai người đồng thời bắn tinh.

Cả hai lại quần một trận nữa trong phòng tắm. Khi tắm táp xong rồi ra ngoài thì đã là nửa đêm.

Giản Tùy Anh nằm oải trên giường, mở video ban nãy trong điện thoại Lý Ngọc ra, càng xem mặt càng nóng.

Lý Ngọc nằm sấp trên lưng hắn, ve vuốt phần eo không có tí sẹo lồi nào, "Đẹp không anh?"

"Đồ đại dâm ma nhà em, học thầy Trần* làm gì?"

(*Thầy Trần ở đây ý chỉ Trần Quan Hi, hồi đầu năm 2008 từng bị phát tán ảnh và clip nóng trong điện thoại với các nữ nghệ sĩ khác, tạo scandal lớn.)

Lý Ngọc cắn tai hắn cười không ngớt, "Đẹp không?"

Giản Tùy Anh căng mặt vài giây rồi bỗng nhoẻn miệng cười, "Giờ ngẫm lại thì mấy cái GV chả thú vị gì sất. Đàn ông con trai còn chẳng đẹp bằng anh, họ không mời anh đóng đúng là quá đáng tiếc."

Lý Ngọc bóp mông hắn, "Anh đúng là chả ngại ngần gì."

Giản Tùy Anh xoay người đè cậu dưới thân, hào hứng nói: "Hay chúng mình tự quay một cái đi. Mà nói trước nhé, không thể chỉ mỗi anh hi sinh được, anh cũng phải quay lại quá trình anh phịch em nữa."

Lý Ngọc dở khóc dở cười, với tính cách mặt dày không biết ngượng này của Giản Tùy Anh thì đúng là có thể quay hẳn một GV với cậu luôn ấy chứ.

Giản Tùy Anh hôn xuống môi cậu: "Quyết định vậy nhé, ngày mai đi mua một cái máy quay tốt."

Lý Ngọc hôn đôi môi hơi sưng của hắn, "Cũng được, đợi sau này già rồi anh coi mấy cái video này là đủ, bảo mẫu trẻ trung xinh trai các thứ thì miễn đi."

Giản Tùy Anh hét: "Đậu mía em còn nhớ à, em được rồi đó!"

Lý Ngọc ôm eo hắn, xoay người rồi đè hắn lần nữa, "Em nhớ kĩ từng câu anh thốt ra mà", dứt lời bèn lấp miệng hắn lại.

Giản Tùy Anh có thể cảm nhận rõ mồn một ở đằng dưới có thứ cương cứng nào đó đương thúc vào mình. Ban nãy làm hai hiệp khiến eo hắn sắp gãy luôn, thằng nhóc Lý Ngọc này cầm thú bỏ mẹ.

Hắn há mồm định chửi thì bị Lý Ngọc chớp đúng thời cơ vói đầu lưỡi vào, hôn đến khi đầu óc hắn choáng váng.

Được thôi, đêm còn dài lắm, cứ quần nhau tiếp thôi.