Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 484




Chương 484:

 

Hạ Mộc Ngôn ôm gối ôm ngồi dựa trên ghế sofa, lại cầm điện thoại lên gọi điện lần nữa.

 

Điện thoại vẫn tắt máy không có ai nghe.

 

Cô thở dài một hơi, nhìn cửa phòng vẫn im lìm từ đầu đến cuối.

 

“Bà Lục, bây giờ dạ dày của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?” Phong Lăng tránh né chủ đề liên quan đến Lục Cẩn Phàm, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn không trả lời, im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Phong Lăng, chúng ta về Hải Thành thôi.

 

“Sắc mặt Phong Lăng hơi khựng lại một chút, cô nhìn vẻ bình tĩnh của Hạ Mộc Ngôn rồi gật đầu nói: “Được, để tôi đi đặt vé máy bay.

 

“Hạ Mộc Ngôn không nói gì nữa, chỉ dựa vào ghế sofa ngửa đầu nhìn căn nhà mà mình đã ở trong ba tháng qua.

 

***Suốt chặng đường từ căn hộ đến sân bay, từ khi lên máy bay đến khi hạ cánh xuống Hải Thành, Hạ Mộc Ngôn không nói câu nào.

 

Lúc ra khỏi sân bay Hải Thành, một chiếc Porsche màu bạc đã chờ sẵn bên ngoài, rõ ràng là tới đón cô.

 

Lúc về Hạ Mộc Ngôn đã cố ý không gọi xe, cũng không nói cho nhà họ Hạ và nhà họ Lục biết rốt cuộc mình ngồi chuyến bay nào, tại sao lại có xe tới đón?Cô đưa mắt nhìn sang Phong Lăng, cô ấy nói: “Hiện giờ chúng tôi không tiện báo tin cho nhà họ Lục biết chuyện của ông Lục.

 

Trước khi lên máy bay tôi đã gọi cho Bác sĩ Tần, nói rằng sáng nay dạ dày cô hơi khó chịu, lại lo tình trạng của cô hôm nay không ổn lắm, có thể say máy bay nên bảo Bác sĩ Tần dành thời gian tới đây.

 

Hôm nay anh ấy rảnh rỗi nên tự mình lái xe đến sân bay.

 

“Tần Tư Đình?Hạ Mộc Ngôn chỉ hơi khựng lại rồi không nói thêm gì nữa.

 

Mới vừa đi tới cạnh xe thì cửa xe bên tài xế liền mở ra.

 

Tần Tư Đình không Lục áo blouse trắng của bệnh viện, chỉ mặc áo sơ mi sáng màu và quần âu.

 

Sau khi xuống xe thì nhìn cô, trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ, anh nhíu mày với cô: “Ôi trời, bà Lục học hành thành tài trở về, khí chất trông thật khác thường, rất ra dáng quản lý kinh doanh cốt cán trong tương lai.

 

Sau này, nếu mấy lão già của công ty nhà họ Tần mà tranh giành mối làm ăn với bà Lục trong thương trường, e rằng sẽ không đánh lại cô mất.”

 

“Bác sĩ Tần, anh bận việc ở bệnh viện như vậy còn bảo anh tới sân bay đón, thật sự là làm phiền anh rồi.

 

” Hạ Mộc Ngôn khách sáo gật đầu với anh ta.

 

“Phiền phức gì chứ, cô để hành lý xuống rồi lên xe đi.

 

” Tần Tư Đình không nhiều lời, ra hiệu cho Hạ Mộc Ngôn lên xe rồi vòng qua xe giúp Phong Lăng lấy hành lý bỏ vào cốp xe.

 

Hạ Mộc Ngôn vốn định tự khiêng hành lý của mình, nhưng động tác của hai người kia vừa thuần thục lại nhanh nhẹn, tay cô thoáng chốc trống không.

 

Cô cũng không miễn cưỡng, liền ngồi vào ghế sau.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn rõ ràng không có hứng thú, Tần Tư Đình đóng cốp xe lại, đưa mắt nhìn Phong Lăng: “Cô ấy biết hết rồi hả?”Phong Lăng đáp: “Không thể nào giấu giếm quá nhiều.

 

Dù nhìn bà Lục vẫn bình tĩnh, nhưng tôi không biết rốt cuộc bây giờ tâm trạng cô ấy thế nào.”

 

“Bình tĩnh?” Tần Tư Đình cười gằn: “Bình tĩnh mới lạ đó.

 

Có điều ngoài mặt không khiến người ta lo lắng cũng tốt.

 

Nếu lúc này cô ấy không thể kiểm soát được tâm trạng của mình thì ai có thể giúp được cô ấy chứ? Trên đời này cũng chỉ có một mình Lục Cẩn Phàm là để tâm đến tất cả cảm xúc và cảm nhận của cô ấy thôi.

 

Bây giờ Lục Cẩn Phàm không có ở đây, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

“Nói rồi Tần Tư Đình bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ sau xe.

 

Hạ Mộc Ngôn hạ kính xe xuống, ngước mắt nhìn anh ta: “Bác sĩ Tần?”

 

“Phong Lăng nói sáng nay cô mới ăn một miếng bánh bao đã nôn ra, bị sao vậy?”

 

“Không có gì, bây giờ đã khỏe rồi.”