Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 32: Kiều diễm như hoa




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

"Chủ tử Tiểu Vũ, người dậy rồi sao?" Tây Vân kích động cả đêm không ngủ, xung quanh mắt hiện quầng thâm đen, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy hưng phấn trong mắt rất không hòa hợp.

"Ừ." Giọng nói lười biếng truyền ra, Tây Vân bưng đĩa đồ ăn sáng chậm rãi đi vào.

Tô Tiểu Vũ vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy mình y phục trên người rõ ràng không phải là của mình và cái chăn không thuộc về phủ tướng quân, trong bụng sáng tỏ, vành tai hơi đỏ lên, nhìn ánh sáng long lanh trong mắt Tây Vân, cũng biết Tư Thiên Hoán không tránh mặt Tây Vân.

Từ từ ăn xong bát cháo, đang miệng lưu lại mùi thơm nói cho nàng biết, trong cháo này có tuyết liên, trong lòng nàng ấm áp, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa.

"Nhìn lâu như vậy, mắt không mệt sao?" Buông bát cháo xuống, ưu nhã lau miệng, Tô Tiểu Vũ hài hước nhìn Tây Vân.

Mặt Tây Vân lúng túng hồng hồng, không chịu được tò mò hỏi: "Chủ tử Tiểu Vũ, Minh vương chính là chủ nhân phòng ngọc kia sao?"

"Cái gì Minh vương?" Tô Tiểu Vũ sững sờ, trong mắt có sự nghi ngờ nhàn nhạt.

"Chính là Chiến thần nha!" Tây Vân kinh ngạc trợn to mắt, ngày ấy Minh vương thu quân hồi triều, nàng xa xa đứng nhìn, là người khí thế mười phần, tối hôm qua quan sát khoảng cách gần, càng làm cho nàng hâm mộ ghen tỵ lại sùng bái.

Khẽ gật đầu, Minh vương, có chút ấn tượng, chỉ là......

"Minh vương và Tư Thiên Hoán có quan hệ gì?"

Thấy vẻ mặt Tô Tiểu Vũ chân thành hỏi vấn đề này, Tây Vân đột nhiên hóa đá, sau đó gió vừa thổi, thì nàng trở thành bột đá tung bay theo gió rồi.

"Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi có thật sự quan tâm tình huống hoàng thất không." Tây Vân cười còn khó coi hơn khóc.

Đột nhiên nghĩ đến mẫu thân Tư Thiên Hoán là hoàng hậu, nói như vậy, hắn chính là Vương gia rồi...... lần đầu tiên trong đời Tô Tiểu Vũ cảm thấy mình ngu ngốc lúng túng, "Trước kia không có quá chú ý."

Thì ra Tư Thiên Hoán chính là Minh vương, tối hôm qua chỉ nghe Bạch Thuật nói quá khứ của hắn, lập tức không liên hệ tới, nàng chỉ quan tâm những thứ nàng nghĩ, mà các thành viên hoàng thất nàng nghe qua liền quên.

"Khụ khụ, chủ tử Tiểu Vũ, ngươi có biết tối hôm qua hắn để lại cái gì không?" Tây Vân đè xuống sự xem nhẹ đối với chủ tử nhà mình, lại nghĩ đến tấm lệnh bài trong ngực kia, trong mắt toát ra ánh sáng, "Hắn để lại cái này!" Lấy lệnh bài Minh vương ra, giao trên tay Tô Tiểu Vũ, sợ nàng đến cái này là cái gì cũng không biết, vội vàng muốn giải thích, lại không nghĩ rằng nàng đã nở miệng.

"Lệnh bài Minh vương." Tô Tiểu Vũ nghịch ngọc bài trong tay, nhàn nhạt mà nói ra, lành lạnh nhìn Tây Vân, nàng chỉ không nhận ra người, không có nghĩa là nàng không nhận biết được bảo bối.

"Chủ tử Tiểu Vũ biết đây là cái gì, thế nhưng sao lại không kích động?" Tây Vân kinh ngạc nhìn vẻ mặt chủ tử gần như không đổi sắc.

"Hắn cho ngươi cái này làm gì?" Tô Tiểu Vũ tùy ý ném lệnh bài cho Tây Vân, vật này là cho Tây Vân, nếu để cho nàng, tự thân hắn sẽ giao cho mình.

Tây Vân cuống quít tiếp được lệnh bài, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, chủ tử Tiểu Vũ, vật này có thể tùy tiện ném loạn sao?

"Vương gia nói, về sau không cho phép người khác đè trên đầu chủ tử!" Giọng nói Tây Vân vang dội, bộ dáng đắc ý kia, khiến Tô Tiểu Vũ trở nên đau đầu.

"Nếu cho ngươi, vậy cầm đi." Tô Tiểu Vũ đứng dậy, lười phản ứng lại nữ nhân phía sau, Vương gia nói, Vương gia nói, ai mới là chủ tử của nàng?

"Chủ tử Tiểu Vũ...... Nếu nhỡ cái này mất thì làm như thế nào?" Tây Vân hỏi một vấn đề cuối cùng.

"Làm tiếp cái khác." Bốn chữ nhẹ như nước chảy, lại làm Tây Vân sợ đến ngã xuống đất, làm, làm tiếp......

Tô Tiểu Vũ đứng trước mặt Ấn nhi, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ, sắc mặt trắng bệch, đầu đổ mồ hôi lạnh, vô tội mở trừng hai mắt, hôm qua nàng có hỏi nàng ta có muốn ngồi xuống không, nhưng nàng ta cự tuyệt.

Chậm rãi đi tới đại sảnh, hôm qua Tô Thanh Viễn nói qua, hôm nay bảo nàng và Tô Nghệ Tuyền đi tới đại sảnh chọn mấy xiêm áo cho thịnh yến hoàng thất, ngược lại nàng cảm thấy mặc cái gì cũng được nhưng bây giờ nàng là nữ nhi ngoan của Tô phủ, không thể không đi.

Vừa đến đại sảnh, liền thấy Tô Nghệ Tuyền ngồi đó, tư thái ưu nhã, trong mắt không che giấu được hưng phấn.

Đối với thịnh yến hoàng thất, Tô Nghệ Tuyền cực kỳ coi trọng, nếu như không có biến cố gì, nàng sẽ được vào cung, hoặc là bị chỉ cho một Vương gia, trúng vào khả năng nào, nàng đều có thể có vô số vinh hoa phú quý, vì vậy ngày đó nàng nhất định phải trở thành tiêu điểm toàn bộ thịnh yến.

Không thể không nói, nữ nhân có lúc thật sự rất ngây thơ.

Năm người Tư gia kia, người nào không phải là long phượng trong loài người, sao có thể dựa vào y phục mà sinh tâm tư?

Mắt tinh nhìn thấy Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi tới, hưng phấn trong mắt Tô Nghệ Tuyền lập tức bị đố kỵ tách ra, có một số việc không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Vũ có loại phong cách nhẹ nhàng mà nàng không thể có.

"Đại tỷ chào buổi sáng." Giọng điệu miễn cưỡng, nụ cười miễn cưỡng, Tô Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Tô Nghệ Tuyền.

"Muội muội Tiểu Vũ chào buổi sáng." Tô Nghệ Tuyền cắn răng, cười nói, tối hôm qua phụ thân lưu lại Tô Tiểu Vũ không biết nói những gì.

"Hai vị tiểu thư, chưởng quỹ phường áo gấm tới." Quản gia truyền lời, sau đó liền thấy hai người gia đinh dẫn chưởng quỹ phường áo gấm đi vào, đi theo phía sau là hạ nhân xách vài thớt vải vóc.

Chưởng quỹ phường áo gấm cười híp mắt nhìn tài chủ trước mắt, thấy Tô Nghệ Tuyền thì trong mắt thoáng qua ca ngợi, mà khi thấy Tô Tiểu Vũ thì chỉ có tràn đầy kinh diễm, biến hóa nhỏ bé này, Tô Nghệ Tuyền không bỏ qua, trong lòng ghen ghét bốc lên nước chua, nhưng trên mặt không xuất hiện nửa phần.

"Sớm nghe nói về nữ nhi tướng quân mọi người đều xinh đẹp như hoa, hôm nay gặp mặt, quả thật như thế, tiểu nhân có phúc ba đời mới được phục vụ hai vị tiểu thư." Chưởng quỹ kia cũng là người khôn khéo cực kì, lập tức khom người chắp tay.

"Chưởng quỹ nói lời này, chúng ta đâu có tốt như vậy." Tô Nghệ Tuyền kiều mị cười nói, nhưng trong mắt lộ ra một phần hài lòng lơ đãng.

Tô Tiểu Vũ có chút im lặng, không phải chỉ là chọn vải vóc thôi sao, sao lại nói nhiều lời như vậy? Nhàn nhạt nhìn về phía vải vóc sau hắn một chút, tiện tay chỉ, "Lấy cái màu đen này là được rồi."

Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh an tĩnh chốc lát.

Chưởng quỹ lập tức đi ra hoà giải, "Ha ha, nhị tiểu thư nhãn lực thật tốt, tấm vải màu đen này nhẵn nhụi lại sáng bóng, nhất định có thể làm nổi bật lên sự cao quý của cô nương." 

Thật ra thì tấm vải màu đen là hắn tùy ý lấy ra, nơi nào biết được sẽ có người chọn, tham gia thịnh yến hoàng thất, nên ăn mặc xinh đẹp nổi bật chút, mặc màu đen, người nào nhìn.

Tô Nghệ Tuyền châm chọc nhìn nàng một cái, thật đúng là không có kiến thức, lười phản ứng lại nàng, từ từ đi tới chỗ để các loại vải vóc, chọn từng tấm một, cuối cùng chọn trúng màu cam, màu cam rực rỡ lại không chói mắt bằng màu đỏ.

Tô Tiểu Vũ nhìn màu cam, mắt không hiểu giật mình, trong lòng hiện ra một cái tên, Tư Thiên Chanh.

Quản gia lệnh cho gia đinh cầm lấy số vải chọn xong, kế tiếp là đồ trang sức, đồng dạng, thời điểm Tô Nghệ Tuyền tỉ mỉ chọn lựa, Tô Tiểu Vũ tiện tay cầm một trâm bạc cài phong cách cổ xưa mà trang nhã.

"Muội muội Tiểu Vũ, ngươi biết chúng ta tham gia là thịnh yến hoàng thất, sao có thể tùy ý chọn như thế?" Tô Nghệ Tuyền châm chọc nhìn nàng, chưa từng trải qua việc đời chính là chưa từng trải qua việc đời, mới từ trong sân nhỏ đi ra, cái gì cũng không biết.

"Thanh thủy xuất phù dung, tự nhiên sẽ không quá chải chuốt, để nguyên trạng vẫn tốt hơn." Tô Tiểu Vũ vô tội cong cong mắt, sau đó quay người đi.

Tô Nghệ Tuyền đứng nguyên tại chỗ tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.