Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 43: Vô tình gặp được




Bẻ kiếm, chỉ là hứng thú nhất thời của Tiêu Trần..

Nhưng mà, ai bảo tên kia muốn lừ dối hắn, đáng đời.

- Tiêu Trần?

Ngay lúc Tiêu Trần tiếp tục đi dạo, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai hắn một cái, mang theo ngữ khí chần chờ.

Tiêu Trần xoay người, trông đấy một thiếu nữ khả ái, trong đầu suy nghĩ một lúc, không nhớ ra là ai.

- Chúng ta quen biết?

Thiếu nữ khả ái tựa như quen Tiêu Trần, mừng rỡ không thôi:

- Đúng là người rồi, gặp nhau ở đây thật trùng hợp.

Tiêu Trần vẫn đang không hiểu, thiếu nữ khẽ nói:

- Ta là Từ Kiều Kiều, là bạn học cấp ba của ngươi, ngồi cùng bàn với Tiểu Trúc!

- Lăng Tiểu Trúc?

Tiêu Trần nghĩ lại, đúng là hình như Lăng Tiểu Trúc có quan hệ rất tốt với một bạn nữ

Nhưng mà hắn cũng không qun tâm Lăng Tiểu Trúc, nên không có ấn tượng gì với Từ Kiều Kiều.

- Đúng đúng đúng, việc bức tranh chính là ta nói cho Tiểu Trúc, ngươi nên cảm tạ ta nha!

ở Cổ Hải gặp được Tiêu Trần, Từ Kiều Kiều quá bất ngờ, có một loại hưng phấn khó hiểu.

dù sao Tiêu Trần cũng là nhân vật phong vân ở trường cấp ba Lan Ninh, mà còn day dưa không rõ với bạn tốt Lăng Tiểu Trúc của nàng.

- A, ngươi chính là đầu nguồn cho mọi việc?

Tiêu Trần không biết nên nói gì cả.

Từ Kiều Kiều có chút mất hứng, nói:

- Có cái gì đâu, không phải ngươi đang theo đuổi Tiểu Trúc sao? Ta giúp ngươi, ngươi còn oán hận ta?

- Không phải giống như ngươi nghĩ, ta và nàng không có gì!

- Gạt người, ngươi có thể vẽ ra bức tranh kia, khẳng định là ngươi thầm thích Lăng Tiểu Trúc lâu rồi.

Tiêu Trần bất đắc dĩ, muốn giải thích cũng không rõ.

Nhưng mà hắn cũng không để ý cái nhìn của người khác, nên cũng chẳng muốn giải thích nữa, liền hỏi:

- Ta nghe nói, Lăng Tiểu Trúc muốn chuyển trường, có phải vậy hay không?

- Câu trên vừa nói không liên quan đến Lăng Tiểu Trúc, nhưng câu sau lại hỏi thăm tin tức của Tiểu Trúc, đúng là khẩu thị tâm phi.

Từ Kiều Kiều tỏ ra khinh thường, nhưng vẫn trả lời vấn đề.

- Đúng là Tiểu Trúc định thôi học, nhưng mà không có liên qun gì tới ngươi, là nguyên nhân từ gia đình cô ấy.

Tiêu Trần nghe vậy đã hiểu.

Gia đình Lăng Tiểu Trúc không tầm thường, Hỗn Nguyên thủ Vương Hạo muốn giết nàng, người nhà nàng đã biết được tin tức, nhất định sẽ bảo vệ nàng, cho nên mới thôi học.

- Kiều Kiều, vì sao ngươi đi nhanh như vậy?

Lúc này, có một nam một nữ đi tới.

Hai người kia cũng bằng tuổi với Từ Kiều Kiều, mang theo vài phần oán hận, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Trần, ý vị sâu xa nói:

- A, thì ra là ngươi đuổi theo soái ca?

Sắc mặt Từ Kiều Kiều đỏ lên, véo hông nữ sinh nói:

- Văn Văn thối, ngươi nói cái gì đó?

Lúc này, một tên thanh niên mặc áo sơ mi trắng thần sắc âm trầm, nhìn về phía Tiêu Trần có chút căm thù.

Một gã thanh niên khác lên tiếng nói:

- Tuấn Bằng, không càn vội, nhìn kỹ một chút rồi nói!

- Kiều Kiều, nhanh giới thiệu cho chúng ta xem, vị soái ca này là ai, đừng bảo là người yêu ngươi nhé?

Nữ sinh tên Văn Văn vẫn trêu ghẹo.

Từ Kiều Kiều tức giận nói:

- Ngươi đừng đoán mò, hắn chỉ là bạn học của ta, đây là lần đầu tiên ta và hắn chính thức gặp mặt.

Thanh niên cao lớn cùng thanh niên áo trắng nghe vậy, thần sắc cũng buông lỏng đi.

Nhưng mà cô nàng Bùi Văn Văn lại nói:

- Không phải chứ, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi lại đuổi theo hắn, không phải là ngươi thầm thích hắn chứ?

- Đi chết đi, Tiêu Trần thích Tiểu Trúc, là người ta từng nói với các ngươi rồi đó, là một trong hai hoa hậu giảng đường của chúng ta, bạn cùng bàn của ta.

- Là vậy sao?

Bùi Văn Văn khẽ vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần.

Từ Kiều Kiều hướng phía Tiêu Trần giới thiệu:

- Tiêu Trần, vị này là bạn của ta, tên Bùi Văn Văn, kia là biểu ca cùng bằng hữu.

- Biểu ca?

- Chính là vị này?

Từ Kiều Kiều chỉ vào thanh niên mặc áo xanh.

- Chào ngươi, ta tên là Trần Khánh!

Thanh niên áo xanh đưa tay, muốn bắt tay với Tiêu Trần.

Nhưng mà Tiêu Trần nhìn hắn một cái, cũng không có ý tứ đưa tay ra bắt, xoay người rời đi.

Trần Khánh cứng họng, bị người khác không để ý tới, không thể xấu hổ hơn, hơn nữa, còn trước mặt crush.

- Kiều Kiều, bạn học ngươi thật kiêu ngạo nha?

Vẻ mặt Bùi Văn Văn hiện lên một chút hơn giạn.

Nói như thế nào đi nữa, thì bây giờ Trầng KHánh cũng là bạn trai trên danh nghĩa của nàng, bạn trai bị mất mặt, nàng cũng không cảm thấy vẻ vang chút nào.

- Cái này… kỳ thực ta cùng Tiêu Trần không quen thân, nên không biết tính cách hắn như thế nào.

Từ Kiều Kiều nói:

- Xin lỗi biểu ca!

Trần Khánh cười nói:

- Không có việc gì, chúng ta cũng không phải chung đường với hắn!

- Đúng!

Thanh niên áo trắng cao lớn, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, nói với Từ Kiều Kiều:

- Kiều Kiều, ngươi đã không quen hắn, vậy thì kệ hắn đi, không để ý tới là được!

- Vâng!

Từ Kiều Kiều đáp lại, nhưng trong đầu rất muốn đuổi theo Tiêu Trần.

Lúc nói chuyện với Tiêu Trần, nàng cảm giác rất gần gũi.

Có thể là nhiều người nên Tiêu Trần mới không quen?



Bùi Văn Văn, Từ Kiều Kiều, Trần Khánh cùng thanh niên cao lớn tiếp tục đi dạo ở giao dịch hội.

Nhưng mà bọn họ đến đây, cũng không phải đi mua đồ, mà chính là tham gia náo nhiệt, trao đổi tình cảm với nhau.

Bùi Văn Văn và Trần KHánh trên danh nghĩa là người yêu của nhau, nhưng tình cảm không sâu, Từ Kiều Kiều chính là người tác hợp hai bọn họ.

Còn thanh niên cao lớn, tên là Trương Tuấn Bằng, là bạn tốt Trần Khánh, được Trần Khánh giúp đỡ, đang theo đuổi Từ Kiều Kiều.

Trương gia cở Cổ Hải, tuy không bằng Sử gi, Bùi gia, nhưng cũng coi là có danh vọng.

Trần khánh cũng hi vọng biểu muội mình có thể qua lại với Trương Tuấn Bằng.

Hai đôi trai gái cứ nói đùa náo nhiệt như vậy nửa ngày.

Đúng là giao dịch hội Cổ Hải rất náo nhiệt, nhưng dù sao nơi này cũng không lớn, nên rất nhanh bọn họ gặp lại Tiêu Trần.



Đi dạo gần nửa ngày, Tiêu Trần cũng tìm được một chỗ bán dược thảo, nhân sâm hoang dã, linh chi các loại, mà trong đó còn có không ít dược liệu quý, niên đại rất cao, đúng là làm hắn vui mừng ngoài ý muốn.

Lựa chọn được bảy tám loại dược liệu, đi tới trước mặt lão bản.

- Lão bản, đem những cái này gói lại cho ta!

- Được rồi, ngài chờ một lát!

Lão bản rất cao hứng, hôm nay bày hàng lâu như vậy, Tiêu Trần chính là khách lớn nhất.

- Tiểu ca, ta bớt số lẻ cho ngươi, tổn cộng bốn vạn sáu ngàn!

Lão bản vừa đóng gói vừa tính toán giá cả.

- Chậm đã, những thứ này ta mua!

Một thanh âm truyền tới.

Tiêu Trần quay lại, nhìn thấy Bùi Văn Văn đi tới cửa hàng, ánh mắt khiêu khích Tiêu Trần.

- Văn Văn, ngươi sao vậy>

Từ Kiều Kiều đi tới, vẻ mặt lo lắng.

- Không có gì, ta chỉ muốn mua một vài món đồ, không được sao?

- Thế nhân những thứ nào đều là Tiêu Trần muốn mua!

Từ Kiều Kiều còn không biết là Bùi Văn Văn giận Tiêu Trần.

Bùi Văn Văn khẽ nói:

- Có người nào quy định là đồ của hắn định mua, ta không thể mua?

Tiêu Trần liếc mắt nhìn Bùi Văn Văn, nghĩ tầm nữ nhân này rất giống với Lý Bân trước đây.

Trong đầu Trần KHánh vui mừng, đây là lần đầu Bùi Văn Văn ra mặt vì hắn, có nên cảm tạ Tiêu Trần hay không?

Chủ quán là một người thành thật, làm hắ có chút khó sử, khuyên Bùi Văn Văn

- Cô gái, vị khách này tới trước, ta xem ngươi nên chọn một phần khác đi?

- Không được, ta liền lấy cái này, cà thẻ!

Bùi Văn Văn không nói lý, lấy ra một cái thẻ vàng hắc long đưa cho chủ quán.

Chủ quán vừa nhìn thấy, kêu lên:

- Thẻ vàng hắc long?

Bùi Văn Văn đắc ý nói:

- THế nào, ngươi bán cho hắn hay là cho ta?

- bán cho ngài, bán cho ngài!

Chủ quán cũng không có chút do dự nào nữa.

- Đợi một tý!

Tiêu Trần cắt đứt, nhìn về phía chủ quán:

- Không phải ngươi nói là ta tới trước sao?

- Tiểu ca, ngươi là người bên ngoài tới à

Chủ quán hỏi lại.

- Lần đầu tiên ta tới Cổ Hải!

Tiêu Trần trả lời thành thật, chỉ vào thẻ vàng hắc long, hỏi:

- Loại thẻ này rất hi hữu?

- Tên nhà quên!

Trường Tuấn Bằng nói một câu châm chọc:

- Thẻ Vàng hắc long tại Cổ Hải, tượng trưng cho địa vị và thân phận cao nhất, chỉ có Sử gia, Bùi Gia, mà một số ít thế lực như Lam Hải thương hội mới có tư các phát ra, số lượng có hạn.

Bùi Văn Văn nhìn Tiêu Trần, cười khái trí:

- Soái ca, không phải rồi, mặt mũi Bùi Văn Văn ta, tại Cổ Hải, không ai dám không cho.

- Bùi tiểu thư nói đúng, tiểu nhân giúp ngài cà thẻ!

Chủ quán bán đều là những dược liệu quý báu, giao dịch rất lớn, nên tự nhiên có máy quẹt thẻ.

- Đợit một tý.

Tiêu Trần lại cắt đứt lời của Lão bản, tiện tại ném ra một cái thẻ vàng hắc long, giống của Bùi Văn Văn như đúc, thản nhiên nói:

- Loại thẻ này, ta cũng có!