Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 1 - Chương 20: Ước hẹn




Editor: Rea

Cô gái đang đứng bên cửa sổ, mặc một bộ áo ngủ rộng mở, dài đến mắt cá chân, dây lưng cũng không gài lại, lộ ra nội y ren bên trong. Tóc đen cuộn sóng của cô có chút rối tung, ngón tay dài mang theo một điếu thuốc.

Ánh mặt trời đang phủ trên khắp người cô, sau lưng là cây cối tươi tốt nhưng không hề thế tục hay quá lố chỉ cảm thấy càng nhìn cô thì càng vừa mắt, thoải mái, càng nhìn lại càng xinh đẹp chói mắt làm Lưu Nhiên có chút si mê.

Giờ phút này anh nhìn thấy một vẻ đẹp khác, dường như là cây hoa thủy tiên đang phản chiếu hình bóng của mình, xinh đẹp mang theo cao ngạo và đơn độc, nhưng cô lại không biết cô bây giờ đẹp như vậy khiến cho bất kỳ ai thấy đều động lòng.

Cô cứ đứng dựa vào cửa sổ như thế, da thịt trắng mịn dưới ánh mắt trời có vẻ trong suốt, môi đỏ bừng khép mở, một bên hút thuốc một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, xem như cái gì cũng không nhìn thấy.

Căn phòng thật yên tĩnh, bên tai là tiếng nói nhàn nhạt mà tự nhiên, nhìn cô khiến cho người ta lộ ra vẻ xúc động,đó là một loại cảm giác kích động cùng hưởng thụ.

“Em có máu và thân thể lạnh lẽo, thân thể và tâm cùng lạnh như nhau, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười như gió, cái này giống như một loại hình thức, từ khi sinh ra em đã biết là sẽ gắn liền với mệnh khổ,nếu không làm theo thì sẽ bị hủy diệt.”

“Cho nên, em không hy vọng anh sẽ làm hòa tan sự lạnh giá của em, làm ấm áp sự lạnh lùng của em, phá tan nụ cười của em.”

“Như vậy em sẽ có cảm giác được an toàn, cảm thấy chính mình giống như một hòn đảo nhỏ, yên tĩnh bất động, tuân theo quy luật vận động và thích ứng với sự biến hóa.”

“Em đối với sự nhiệt tình của bất kì ai đều xa cách, đối với những người đàn ông tuấn mỹ. em chỉ sinh ra hứng thú với họ, làm nở rộ vẻ xinh đẹp của mình, phóng xuất yêu khí và sự phóng đãng, cùng anh ta si mê, giao hợp,đó là bởi vì em chưa bao giờ dụng tâm, cho nên khi ra đi em sẽ không lưu luyến cùng dứt khoác, cho dù làm tổn thương mọi người cũng không sao cả.”

“Bởi vì sự ra đi của em đồng nghĩ với việc vứt bỏ, mặc kệ là người, hay là vật, qua năm tháng rồi em sẽ quên đi không hề lưu lại một dấu vết nào xem như nó chưa từng tồn tại, ngay cả trí nhớ cũng keo kiệt thì làm sao có được yêu và tình cảm.“

Thù Man đi tới bên giường, ma sát khuôn mặt của anh, nhìn sâu vào mắt anh: “Văn Hoa, người phụ nữ như em không đáng cho anh thổ lộ tình cảm, giống như mình của trước kia, không được sao? Trong số mọi người, người em không muốn làm tổn thương nhất chính là anh, bởi vì anh và em đều giống nhau, đáy lòng đều đầy sương mù nhưng ít ra vô cùng thành thật, như vậy đã đủ cho lý do em không muốn làm tổn thương anh.”

“Vậy thì chúng ta cứ giữ nguyên mối quan hệ này, mãi đến khi chán ghét nhau, hoặc là có một ngày em ra đi, không được sao anh ?”

“Em cực kỳ thích anh, thích cảm giác cùng anh ở trên giường, khi đó thật thoải mái, đừng nên ép em phải rời đi,được chứ, Văn Hoa?”

“Nếu em hiểu anh, nên biết khi anh mở miệng vào lúc đó, nghĩa là đã động tâm rơi vào tay giặc, anh không buông tay, tuyệt đối không!” Đáy mắt của anh là sự cố chấp đáng sợ, dường như là một nhát dao chí tử, hung hăng cắm vào thân thể Thù Man, như muốn xé nát cô.

“Ai….Hà tất….Anh thì hiểu được em bao nhiêu? Có đôi khi em thấy bản thân em thật đang sợ,em có bệnh….” Thù Man đưa tay lên ngực, nhìn về phía anh: “Nơi này, có bệnh cực kỳ nghiêm trọng.”

“Em nghĩ anh sẽ tin sao, sợ sao, Thù Man?”

Giờ phút này Thù Man chỉ cảm giác được trong thân thể đầy rẫy sự vô lực, người đàn ông này, thật là...

“Thôi, em nói anh cũng không tin, về sau anh phải biết, nếu khi đó anh không lui lại, không chạy trốn, cũng không sợ hãi, chúng ta sẽ bắt đầu lại, được không?”

“Được!” Anh liền đáp ứng cô, rốt cuộc đã buông xuống tâm tư vào buổi sáng, nở ra một nụ cười nhạt.

“Mặc quần áo vào đi, chúng ta đi thôi.“

“Vâng.”

--- ------ ------ ------ ----*--- ------ ---------

Khoảng sân trước mắt, cực kỳ rộng lớn. Mái ngói màu xanh, có những bức phù điêu từ thời xa xưa, có những bụi dây leo chằng chịt. Kiến trúc từ thời cổ xưa, kết cấu chỉ toàn là gỗ, bên trong thờ phụng tất cả tổ tiên của dân tộc Di. Nghe nói hai ngàn năm trước, một vương tộc rộng lớn đã bị hủy diệt, phải trốn đến đây để sinh sống.

Dòng họ chạy nạn đến đây, đến vùng đất rừng sâu núi thẳm này, đây là nơi mà núi gần sông, dãy núi tầng tầng lớp lớp, đi xuống một chút lại có bờ biển, họ đã nhìn thấy được nơi đây là miền đất phúc, vì thế đã lưu lại nơi này.

Khi họ tiến vào bên trong, sau cơn mưa thì mùi đất ẩm mốc bốc lên, một hành lang dài âm u cổ xưa hiện ra, hành lang rất dài, bức tường cao che khuất cả ánh sáng mặt trời, có chút âm trầm đáng sợ.

Xuyên qua hành lang dài, là tiến vào gian chính của miếu thờ. Ngôi miếu trước mắt trải qua hàng ngàn năm mưa gió vẫn bảo tồn được kết cấu hoàn mỹ như cũ, Thù Man ngửa đầu nhìn thật lâu, mãi cho đến khi cổ đau cứng ngắc.

Nơi này làm cho cô nhớ tới am ni cô mà cô đã từng sinh sống, nơi đó không có miếu thờ lâu đời, không có người tu sửa. Đây là nơi thờ phụng tổ tiên của dân tộc Di, họ hy vọng được tổ tiên phù hộ mang lại thịnh vượng. Còn am ni cô, là một nơi màu vàng, có khói nhang lượn lờ, Phật Tổ mặt hiền lành từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, thờ ơ nhìn trần thế đầy bi thương, hỉ, nộ, ái , ố.

Phật giáo là một tín ngưỡng rất phổ biến, mỗi tháng vào ngày 15 và mùng một, thôn dân gần đó và thành phố biết đến nơi này, không tiếc công trèo đèo lội suối, đi rất lâu cũng phải đến đây thắp hương, bời vì nghe nói am ni cô thờ Phật rất linh nghiệm.

Mặc dù không tính là thịnh vượng, nhưng cũng đủ để nuôi sống không nhiều lắm những ni cô, mỗi ngày cơm cháo rau dưa, nghiên cứu kinh kệ, trái lại cũng có thể suy trì sự sống.

Đối với những người thờ phụng Phật Tổ thì ông lão thần bí sống trên núi lại cười nhạt đối với hàng vạn người trung kính thờ Phật.

Ông lão cho Thù Man một cảm giác thần bí, toàn thân đều là câu đố, mặc dù nhìn ông cực kì mộc mạc nhưng lại lộ ra ra sự cao quý, thanh tao. Tuy ông ở chốn thâm sơn cùng cốc nhưng cái gì cũng biết, khi Thù Man còn ở đây, đều là do ông dạy bảo. Có lẽ là thân phận cũng không đơn giản.