Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 7: Tự sát




Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên:

“ Sư phụ, nếu con nhìn không lầm, nàng ta không dùng kiếm pháp bổn môn. Như vậy cũng tính là khiêu chiến thành công sao?”

Bạch Nguyệt quay đầu tìm kiếm thanh âm phát ra, vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của khổng tước Lục Du? Bạch Nguyệt lộ ra nụ cười mỉa mai, đáng chết Khổng Tước nam, muốn kiếm cớ? Sợ rằng cái tên này đang hướng về mình đây?

Quả nhiên, chưởng môn đứng dậy nói: “ Nàng dùng đích thực là kiếm pháp bổn môn, không cần nói nhiều, sáng sớm mai tất cả nội môn đệ tử tới đại đường tập hợp!” Chưởng môn nói xong, tiêu sái phất áo rời đi.

Bạch Nguyệt ngẩng đầu, khẽ cười khiêu khích Lục Du, tràn đầy châm chọc……

Sắc mặt Lục Du khẽ biến lộ vẻ tức giận, đáng chết!

Bạch Nguyệt nghĩ, chưởng môn nhân sợ rằng đã sớm nhận ra bộ kiếm pháp của sư phụ dạy mình rồi. Trang Hàn Phong hạ thấp mi mắt, vừa rồi nàng dùng bộ kiếm pháp chưa người nào gặp qua, nhưng….. Tại sao chưởng môn nói đó là kiếm pháp bổn môn?

Chẳng lẽ bổn môn thật sự có bộ kiếm pháp này và chưởng môn chưa từng truyền dạy cho bất kỳ ai? Đây là ý nghĩ chung của tất cả đệ tử có mặt ở đây.

Bạch Nguyệt cầm kiếm, hưng phấn chạy tới bên người Tô Vũ, Tô Vũ vẫn há hốc miệng thật lớn ngạc nhiên, không thể tin sự thật trước mắt này.

Vừa rồi, có phải là Bạch Nguyệt? Muội ấy là đệ tử áo xám vậy mà dám khiêu chiến một vị nội môn đệ tử, giờ đã trở thành nội môn đệ tử?

Theo quy định bổn môn, nàng sẽ phải sửa cách gọi muội ấy thành Bạch sư tỷ rồi?

Bạch Nguyệt chẳng chút để ý tới những ánh mắt tò mò xung quanh, nhanh chóng lôi kéo Tô Vũ cùng nhau trở về.

“ Tiểu sư……, Bạch sư tỷ” Tô Vũ có chút không thuận miệng.

“ Tô sư tỷ!” Bạch Nguyệt hờn dỗi: “ Cứ gọi muội như trước kia là được rồi!”

“ Nhưng..…” Tô Vũ muốn nói gì đó rồi lại thôi, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến

nàng không thể theo kịp, nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật!

“ Muội mặc kệ, chúng ta nên đi thôi!” Bạch Nguyệt vui vẻ lôi kéo Tô Vũ, trong lòng lại xuất hiện ý nghĩ, bộ kiếm pháp này, có nên đi hỏi sư phụ có thể dạy cho Tô Vũ không?

Hôm sau, Bạch Nguyệt cứ như trước, mặc vào người y phục màu xám đi tới đại đường. Chưởng môn nhân nhìn có chút ngạc nhiên hỏi, Bạch Nguyệt cũng chỉ ngẩng mặt thản nhiên trả lời: “ Ta nghèo, không có y phục khác.”. Khóe môi chưởng môn hơi co quắp, nói:“ Nội môn đệ tử, mỗi tháng đều được phát tiền, ngươi mau lĩnh tiền đi làm y phục khác.”

Bạch Nguyệt vừa nghe, hai hàng mi có chút lay động, được có tiền! Chính nàng, từ sau khi tới thế giới này, cũng chưa nhìn thấy tiền có hình dạng gì! Tiếp theo, chưởng môn bắt đầu dạy một số thứ, Bạch Nguyệt vừa nghe qua đã cảm thấy không chút thú vị. Những thứ này, không phải đều là những điều nàng đã sớm xem qua rồi sao?

“ Theo tin tức vừa nhận được , Tà giáo Thiên Ma giáo gần đây có hành động, rục rịch muốn ngóc đầu dậy , võ lâm sắp tới sợ rằng sẽ phải đối mặt với một trận hạo kiếp……”

Phía trên,Chưởng môn cứ thao thao bất tuyệt một hồi lâu, Bạch Nguyệt ngáp dài, cuối cùng cũng đã rõ trọng điểm, chưởng môn muốn các nội môn đệ tử hợp lực với các đại môn phái khác cùng nhau chống lại Thiên Ma giáo .

“ Như vậy đi, ba ngày sau bắt đầu xuất phát , Lục Du và Bạch Nguyệt, hai người cùng tới Vô Ưu cung, Trang Hàn Phong cùng…..” Chưởng môn nhân ở phía trên an bài ổn thỏa.

Lục Du nhìn thấy Bạch Nguyệt một thân y phục xám nhàn nhạt, hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy khinh thường.

Bạch Nguyệt nghe xong, tự nhiên cũng hiểu chưởng môn an bài như thế là có ý gì, thực lực nàng yếu nhất, đương nhiên phải đi cùng đệ tử có thực lực mạnh nhất. Chẳng qua, Bạch Nguyệt nhìn bộ dáng khinh khỉnh của khổng tước, thấy không vừa mắt chút nào! Nghĩ ta đây nguyện ý đi cùng ngươi sao? Hừ!

Chờ chưởng môn phân phó xong, Bạch Nguyệt liền vọt ra khỏi đại đường rồi lại lập tức đi trở vào. Chưởng môn có chút khó hiểu, thấy nàng đứng một bên đại đường, chờ mọi người đi hết, mới tiến tới nhăn nhó hỏi chưởng môn nơi lĩnh tiền hàng tháng.

Chưởng môn nghe xong, vành môi khẽ cong lên, tự mình mang theo Bạch Nguyệt tới nơi lĩnh tiền hàng tháng……

Dọc đường đi, chưởng môn cũng không có hỏi nàng về bộ kiếm pháp kia, chỉ liên tục nhắc nhở Bạch Nguyệt khi tới Vô Ưu cung phải hành sự cẩn thận.

Khiến cho nàng không khỏi tò mò liên tục hỏi:“ Vô Ưu cung là nơi nào?”

Chưởng môn chỉ chậm rãi nói về Vô Ưu cung, Bạch Nguyệt trợn mắt.

Vô Ưu cung là nơi sinh trưởng của những dược thảo trân phẩm hiếm thấy trên thế gian, vô cùng ít ỏi. Hơn nữa Vô Ưu cung chủ y thuật khiến thế nhân hâm mộ vô cùng, nghe nói có thể chữa trị từ chết đi sống lại, mà cũng có thể từ đang sống sờ sờ thành chết bất đắc kỳ tử, thánh danh vang xa chẳng kẻ nào không hay, không người nào không biết.

Hàng năm đều có rất nhiều người muốn tới Vô Ưu cung cầu y, nhưng không thể vào, đều chết ở bên ngoài sơn cốc của Vô Ưu cung, nơi có bát quái tuyền ki trận.

Thực chất, rất ít người được Vô Ưu cung chữa trị nhưng sức truyền bá Vô Ưu cung chủ lợi hại lại rất lớn, càng khiến nhiều người vì cầu dược mà đánh mất tính mạng.

Bạch Nguyệt bất giác thở dài, nói: “ Vô Ưu cung chủ hại người nhiều hơn cứu người rồi! Đã biết là kẻ nguy hiểm như thế, còn muốn ta đi đưa thư?”

Chưởng môn cười nói:” Đó là chỉ đối với người đến cầu, hắn mới như vậy. Hắn cùng môn phái chúng ta có chút qua lại, khẳng định sẽ không dùng phương thức như vậy đối với ngươi đâu!”

“Sơn cốc kia có bát quái tuyền ki trận nha! Thứ đó rất nguy hiểm!” Bạch Nguyệt nhớ tới trận pháp mà chưởng môn vừa nhắc tới, còn có thể độc chết người, cảm thấy lạnh cả người.

“ Ngươi và Lục Du ở cùng một chỗ, hắn sẽ dẫn ngươi bình an vượt qua trận. Nếu hắn không thể tiến vào Vô Ưu cung, như vậy cũng không có tư cách trở thủ tịch đệ tử của Vũ Sơn phái chúng ta.” Chưởng môn chính là vạn phần chắc chắn là nói.

Bạch Nguyệt vừa nghe qua, không thể phá trận pháp kia liền không có tư cách trở thành thủ tịch đệ tử? Nhớ tới khuôn mặt tuấn mĩ của tên khổng tước nam,. Bạch Nguyệt cảm thấy thật đáng tiếc, thực lãng phí, khuôn mặt coi được mà kiêu ngạo như vậy, thật lãng phí sắc đẹp quá!

Ba ngày tiếp theo, Bạch Nguyệt cũng không có trở lại nơi ở trước, là nội môn đệ tử đương nhiên không phải tiếp tục chẻ củi rồi!

Mỗi ngày trôi qua, nàng đều ở lại căn nhà gỗ, tranh thủ xem được càng nhiều sách càng tốt.

Con người chính là như thế, gặp được thứ cảm thấy hứng thú, sẽ không ngừng mà cố gắp tiếp thu.

Nàng cũng đã từng hỏi qua sư phụ, bộ kiếm pháp kia có thể truyền thụ lại cho người khác, ông cũng không ý kiến gì, để tùy ý Bạch Nguyệt quyết định.

Điều này khiến Bạch Nguyệt vô cùng vui mừng. Tô Vũ cũng giống nàng, không có căn bản vững vàng, kiếm pháp của tỷ ấy đa phần đều là tự học, bộ kiếm pháp này quả thật thích hợp với tỷ ấy.

Ba ngày trôi qua, mọi người chuẩn bị hành lí chuẩn bị xuất phát.

Bạch Nguyệt mặc vào người bộ y phục đỏ rực như lửa . Bản thân mình kiếp trước cũng rất thích màu đỏ, không nghĩ tới sau khi xuyên qua thân thể này, cũng thường mặc hồng y như thế.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của chúng đệ tử, mọi người cùng nhau xuất môn. Trước khi đi, chưởng môn đặc biệt dặn dò Lục Du phải chiếu cố Bạch Nguyệt. Hắn lơ đễnh đáp ứng, Bạch Nguyệt khinh thường quay đầu đi .

Chung quanh, ánh mắt của các nữ đệ tử đều sắc bén như dao cùng hướng thẳng về phía nàng, khiến Bạch Nguyệt vô cùng buồn bực. Nghĩ ta nguyện ý cùng cái tên khổng tước nam chết tiệt này ở chung một chỗ sao, thật bực mình.

Dọc đường đi, Lục Du cũng không có nói chuyện, chỉ làm mặt lạnh đi phía trước. Hắn nghĩ, nữ tử trước mắt này chẳng qua là nhờ giở thủ đoạn mới thắng, căn bản không có tư cách ngồi ở vị trí nội môn đệ tử. Cho nên hắn không thấy nàng vừa mắt chút nào, Bạch Nguyệt cũng lười nói nhảm với hắn, chính nàng chẳng việc gì phải dây vào loại nam nhân tự cao tự đại này.

Hai người một trước một sau đi trên đường lớn, cứ luôn bảo trì khoảng cách ba bốn thước. Bạch Nguyệt nhàm chán mở hành lý lấy mơ khô ra ăn, mà đồ ăn trong bao này đều do Tô Vũ chuẩn bị giúp nàng.

Vừa ăn, Bạch Nguyệt vừa cười. Từ sau khi tiến vào thế giới này, Tô Vũ là người duy nhất tốt với nàng, cứu nàng, không sợ gương mặt nàng, có được thứ gì tốt cũng nghĩ tới nàng trước, giống như tỷ muội ruột thịt .

Nghĩ tới từ tỷ tỷ này, tâm Bạch Nguyệt lại dâng lên một cảm giác ấm áp…..

Bạch Nguyệt ăn mơ khô, không để ý hình tượng mà đem hạt phun ra. Nàng ăn hớn hở, vui vẻ, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy bên đường còn có người. Trên cây lộ ra một miếng vải đen, phía dưới treo một người đang giãy dụa.

Bạch Nguyệt tỉnh người, phun mơ khô trong miệng. Tự tử sao?

” Cứu người, cứu người!” Bạch Nguyệt nháo nhào gọi to, chỉ vào ven đường.

Lục Du nhìn thấy người dưới tàng cây, lập tức nhặt lên một viên đá nhỏ, chuẩn xác cứa đứt miếng vải đen buộc trên cây, khiến người kia rớt phịch xuống mặt đất.

“Cũng may, còn thở!” Bạch Nguyệt chạy tới vội vàng dò xét.

“ Ngu ngốc, đương nhiên còn thở rồi!” Lục Du khinh thường nói :“ Mắt mở to như thế, sao không còn thở!”

” Dừng!” Bạch Nguyệt khó chịu cắt lời tên khổng tước nam!

Kẻ nằm trên mặt đất không nói lời nào nữa, gắt gao cắn chặt môi. Ăn mặc kiểu gia đinh nhà giàu, chẳng lẽ là bị chủ tử vứt bỏ, hay là bị hạ nhân khác chơi xấu? Không lẽ….. Bạch Nguyệt nhướng mày.

Người này mày rậm mắt to, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm bi thương cùng bất đắc dĩ, tuy không tính là anh tuấn nhưng là tạo cho người ta một loại cảm giác thật dễ gần .

Chẳng lẽ là người tốt bị khi dễ? Bạch Nguyệt đoán.

Kẻ đó vẫn không chịu mở miệng, đứng dậy nhặt lấy mảnh vải đen, đi đến nhánh cây khác, hất lên, thắt nút, lại nhét đầu vào trong.

Động tác liền mạch dứt khoát, khiến Bạch Nguyệt đứng nhìn, có chút ngây dại.

Lập tức dậm mạnh chân đi tới, khốn kiếp, xem bọn ta là người chết sao?

Nhìn thấy kẻ kỳ quái kia cũng không thèm để ý đến mình, tiếp tục thắt cổ, Bạch Nguyệt giận dữ rồi!

” Uy……” Nàng nhìn nhìn tên kia vẫn đang tiếp tục làm việc của mình , không thèm đếm xỉa tới hai người đang đứng nhìn.

” Ngươi chết, vậy phụ mẫu ngươi phải làm sao? Nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy dễ dàng lắm sao? “

Tên kia vẫn bất vi sở động, hai tay buông thõng, phảng phất không có ý chí sinh tồn.

“ Vậy thê tử của ngươi cùng đứa nhỏ phải làm sao?” Bạch Nguyệt tiếp tục lảm nhảm.

Tên kia cũng không có phản ứng gì, không lẽ không cha không mẹ, không vợ không con đấy chứ?

“ Vậy người trong lòng ngươi thì sao? Ngươi chết trước, người ấy chẳng phải sẽ rất thương tâm sao? Ít ra cũng phải chết sau người ta chứ, như vậy người thương tâm cũng là ngươi, không phải người đó!” Bạch Nguyệt vừa ăn mơ khô, chậm rãi nói.

Rốt cuộc tên kia cũng có phản ứng, hai chân bắt đầu quẫy đạp, tay nắm chặt dây thắt cổ, muốn kéo mảnh vải đen ra khỏi cổ mình.

Nhưng lấy không ra!

Bạch Nguyệt gãi đầu, ngẩng mặt nhìn trời: “ Thời tiết thật đẹp!”

Lục Du nửa lời không nói, cũng không động cứ mặc tên kia tiếp tục quẫy đạp.