Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 42: Dấu vết còn sót lại trong Tiên Thị




Sáng sớm ngày thứ hai Giang Vân Hạc theo chân mấy người Trần Đông Đao đi tới một góc Thịnh Châu Thành,đó là một nơi gồm rất nhiều viện tử nối liền nhau san sát,trông giống như một hộ gia đình giàu có vậy.

"Chính là nơi này." Trần Đông Đao nói,hắn lấy ra một khối ngọc bài và rót linh lực vào,từ ngọc bài tản mát ra một chút hào quang nhè nhẹ,bức tường trước mặt bỗng trở nên dập dờn như nước.

"Đi vào thôi." Trần Đông Đao nhanh chân hướng phía vách tường đi tới, sau đó cả người hắn dung nhập vào trong và biến mất.

"Harry đại ba a(1)..." Giang Vân Hạc thì thào một câu, cái hình ảnh này thật giống như thứ mà trước kia hắn từng coi trên TV.

"Gì đó?" Lưu Ngọc Nhi quay đầu, mặt đầy nghi vấn."Cái gì đại ba cơ?"

"Không có gì?" Giang Vân Hạc cười cười, đưa tay đặt trên lưng Lưu Ngọc Nhi đẩy nàng đi lên phía trước.

"Ai nha." Lưu Ngọc Nhi cười duyên một tiếng chạy trốn vào.

Giang Vân Hạc lắc đầu cười khổ,giữa ngón tay hắn vẫn còn lưu lại một chút ấm áp.

Mở ra Chân Thực Thị Giới thử quan sát một lượt kết giới trận pháp ở bên ngoài,hắn mới vừa nhớ kỹ mấy đoạn mã hiệu ngắn thì Lưu Ngọc Nhi liền thò đầu ra, chỉ có mỗi cái đầu hiện lên ở trên bức tường khiến hắn một phen hết hồn.

"Đi thôi!"

"Được rồi!"

Giống như những người khác đi vào,một tầng ôn hoà mát mẻ tựa như mặt nước từ trên thân Giang Vân Hạc bao trùm qua, phía trước đã mở rộng thông suốt.

Trước mắt hắn là một con phố, hai bên lầu các đình tạ nối tiếp nhau san sát,nếu như không nhìn thấy ở nơi xa kia có toà kiến trúc cao ngất như bạch ngọc,cùng với mấy đầu tiên hạc bay lượn trên bầu trời thì nơi này dường như so với bên ngoài không có gì khác biệt.

Bỗng có một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc đạo bào trắng,thần sắc cao ngạo từ phía trước đi tới.Gặp họ,Giang Vân Hạc có chút nghiêng người né tránh, làm ra vẻ đang mình dò xét xung quanh mà không để ý.

Bộ đạo bào của đôi nam nữ vừa rồi hắn biết,chính là Tử Thần Tông đệ tử.

"Đi thôi, đừng nhìn bọn họ, cha ta mỗi lần gặp bọn hắn đều nhanh tránh ra xa." Lưu Ngọc Nhi thúc giục.

"Lần đầu tiên tới Tiên Thị cảm giác được mọi chỗ đều mới mẻ, thực sự có chút ngạc nhiên." Giang Vân Hạc nhẹ giọng cười nói.

Sau đó hắn liền nghe thấy hai đệ tử Tử Thần Tông vừa đi ngang qua phát ra âm thanh cười nhạo.

Một mực chờ bọn hắn biến mất phía sau kết giới, Lưu Ngọc Nhi mới cau mũi: "Đại tông đệ tử thích xem thường người khác, lần đầu tiên bọn hắn tới Tiên Thị chẳng lẽ không như vậy?Không phải ai cũng từ Tiên Thị sinh ra đâu!"

Giang Vân Hạc nghe vậy liền cười ha hả.

"Đi thôi."...

Giang Vân Hạc đi trên đường, trong mắt bỗng bất thường hiện lên từng hàng chữ số dày đặc.Hắn vừa mới phát hiện Chân Thực Thị Giới này có hiệu quả tương đối tốt,vì mở ra trong giây lát nên hao phí không lớn, lại còn có thể nhận ra một vài người tu hành có thực lực cường đại, miễn được việc không cẩn thận đụng phải họ mà gặp phải phiền toái.

"Giang huynh,nhìn cái này này." Lưu Ngọc Nhi nhìn thấy một tầng kiến trúc màu tím làm bằng gỗ ở trước cửa treo một loạt lồng chim,nàng liền chạy tới.

"Đây là ca hầu,âm thanh như là Tiên Âm, khẳng định so với lời ngươi nói Ca Cơ âm thanh phải dễ nghe hơn nhiều." Lưu Ngọc Nhi chỉ vào trong một con thúy lục điểu nói.

"Đây là hoa hướng dương, mãi mãi đều hướng về mặt trời,từ khi sinh ra cho đến lúc tử vong." Là một cái lồng khác,bên trong nhốt một con hoàng kim điểu, đỉnh đầu còn có một sợi lông dài màu hoàng kim có hình dạng một đóa hoa.

Hắn tự dưng lại nghĩ đến người Xuyên Kiến Quốc, bọn hắn khi trưởng thành cũng trông giống như vậy!

Mắt nhìn qua thẻ bài của cửa hàng,nơi này gọi là khu thú trại, lại thăm dò thêm một chút,Giang Vân Hạc phát hiện bên trong bày đầy các loại lồng sắt, bình sứ,phía sau cửa còn truyền đến tiếng thú rống ngựa gọi.

Còn trong tiệm hiện tại chỉ có một mỹ phụ trên dưới ba mươi tuổi đang dựa vào quầy hàng ngẩn người.

"Lão bản,hoa hướng dương này bao nhiêu tiền?" Giang Vân Hạc cất giọng hỏi, hắn thấy Lưu Ngọc Nhi có vẻ rất thích tiểu hoàng điểu giống y hệt người Xuyên Kiến Quốc này.

"Đi,đi thôi, cái này quá mắc,lúc trước ta có hỏi qua,giá tận 50 linh thạch." Lưu Ngọc Nhi vội vàng dắt Giang Vân Hạc rời khỏi.

"Chỉ là một đầu sủng vật đẹp mắt, cũng không có cái tác dụng gì, 50 linh thạch không đáng."

"Nếu ngươi thích thì ta mua cho." Giang Vân Hạc nói.

"Vấn đề là ta không thích,chỉ là nhìn thấy đẹp mà thôi. Loại hoa hướng dương này còn khó nuôi dưỡng,mỗi ngày còn phải đem đi phơi nắng, so với người còn khó phục vụ." Lưu Ngọc Nhi lẩm bẩm lầm bầm nói nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.Nàng túm lấy tay áo Giang Vân Hạc không rời,bước chân nhẹ nhàng kéo Giang Vân Hạc đi về phía trước,lại vừa giới thiệu cho Giang Vân Hạc hai gian cửa hàng nữa.

Chỉ là nàng không có lưu ý tới biểu lộ Giang Vân Hạc từ khi rời khỏi cửa hàng kia sau có chút lạnh lùng.

"Trong cơ thể mấy con chim ở cửa hàng kia đều có cái gì đó,rất giống loại hắc khí giống trong những thi thể ở thôn Trương Khẩu." Giang Vân Hạc nội tâm âm thầm suy nghĩ.

Nhưng khi Lưu Ngọc Nhi quay đầu lại, biểu lộ Giang Vân Hạc lại nhu hòa xuống, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Nơi đó là khu tự do, giao một Linh Châu liền có thể ở lại ba ngày,ngày trước ta cùng cha ta còn ở qua một lần." Lưu Ngọc Nhi chỉ vào một con hẻm nói.

Giang Vân Hạc nhìn thoáng qua, không gian bên trong dường như rất lớn, chỉ là đã bị chặn lại.Có thể nhìn thấy một vài người tại đó bày quầy bán hàng,so với chợ đêm hàng vỉa hè không khác nhau lắm.

Qua một lát,Lưu Ngọc Nhi liền kéo lấy Giang Vân Hạc tới một gian hàng chế tạo pháp khí,bên trong Lưu Thủ Thành đang cùng Lão Bản nói chuyện gì đó.

Giang Vân Hạc tự mình dò xét xung quanh,trên kệ hàng đều bày rất nhiều pháp khí,tuy nhiên bên ngoài đều có một tầng bảo hộ, chỉ có thể xem không thể sờ.Hắn còn thấy có ba đốt đèn,giá tận tám trăm Linh Châu.

"Đúng là chỗ tốt." Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới quan sát từng cái pháp khí một, từ mã hiệu hắn có thể nhìn ra đặc tính của những pháp khí này.

"Nếu như về sau không có việc,có thể thêm tới chỗ như thế này nhìn thêm một chút."Giang Vân Hạc nội tâm tính toán, dù sao hắn cũng không cần mua, chỉ là nghiên cứu thêm mã hiệu của những pháp khí này.

Mới nhìn một lát, Giang Vân Hạc đã có chút mệt mỏi,quan sát pháp khí càng cường đại thì hắn càng hao phí linh lực.

Thấy mấy người bọn họ còn muốn ở nơi này thêm một lát, Giang Vân Hạc chào hỏi rồi rời thẳng đến khu vực bày quầy bán hàng, đối với nơi đó hắn vẫn có chút tò mò.

Xuyên qua cái hẻm là một quảng trường nhỏ,hiện giờ có bày năm sáu mươi cái quầy hàng, có vẻ hơi thưa thớt.Ngoại trừ chính hắn thì chỉ có mười mấy người ở nơi này đi dạo,tìm kiếm đồ vật mình cần.

Bên trên những sạp hàng cái gì cũng đều có, đồng nát sắt vụn, rách rưới pháp khí, thảo dược,da thú, Giang Vân Hạc thậm chí còn thấy bên trên một cái sạp hàng có một khối đá, phía trên quấn quanh một tia Hương Khói Thần Đạo chi lực, không biết là mảnh vỡ pho tượng hay là văn bia từ nơi nào rơi xuống.

Đi được khoảng một nửa khu hàng, Giang Vân Hạc dừng lại tại một sạp hàng trước mặt,bên trên quầy đang bày bảy tám chục hạt châu phát ra hào quang nhàn nhạt.

Giang Vân Hạc biết thứ này,đây là hạt châu mà người tu hành thường dùng để thu nạp vật phẩm.

"Đây là?..."

"Tiểu huynh đệ, đây đều là nạp châu mà ta mạo hiểm tính mạng vài ngày trước từ trong cấm địa nhặt về,đều là vật chủ nhân đời trước mang theo bên mình, nói không chừng bên trong cũng có chút pháp khí có giá trị cùng đan dược, bí tịch quý hiếm."

Người bán hàng là một Thiết Tháp đại hán, ồm ồm nói.

"Những hạt châu này hoàn toàn chưa có mở, Phong Văn vẫn còn hoàn hảo,có thể mở được vật phẩm quý hiếm hay không phải xem vận khí của ngươi rồi."

"Vật quý như vậy sao ngươi không tự mình mở ra mà phải lấy ra ngoài bán?" Giang Vân Hạc cười nói, trong mắt mở ra Chân Thực Thị Giới chăm chú quan sát những hạt châu kia.Vừa quan sát một lát quả thật đã có chút ít thu hoạch,có mấy hạt châu có mang theo một vài thứ.

"Từ nhỏ vận khí của ta đã không tốt, dính tới tiền là thua, có một chút chuyện xấu là sẽ đụng tới. Ta đã thử mở nạp vật châu, cho tới bây giờ đều mở không ra đồ vật quý hiếm gì, vậy còn không dứt khoát lấy ra bán,đổi Linh Châu mua hai kiện pháp khí."

Đại hán vỗ vỗ đầu gối, mặt phiền muộn.

Giang Vân Hạc bị hắn chọc cười,tuy nhiên loại người này hắn cũng đã gặp qua không ít,quan trọng nhất là hắn từ đó có thể học hỏi một vài thứ.

"Bán như thế nào?"

"Hai Linh Châu một cái."

"Bốn cái, thử chút vận may." Giang Vân Hạc móc ra cái bao,từ đó lấy ra mười hạt châu có dư ném cho đại hán.

Mấy người bên cạnh mấy quầy hàng khác đều hướng tới nơi này nhìn lướt qua,họ nhìn Giang Vân Hạc bằng ánh mắt nhìn đồ đần không khác biệt lắm.

"Ta lấy bốn cái này" Giang Vân Hạc sau khi chọn chọn lựa lựa nửa ngày, từ bên trong nhặt ra bốn hạt châu,mấy hạt này hắn nhìn thấy mã hiệu bên trong xen lẫn một vài thứ, còn mấy cái khác, phần lớn đều là không có gì.

"Tiểu huynh đệ không mở ra nhìn xem?"

Đại hán thấy Giang Vân Hạc muốn rời đi,liền hỏi.Bản thân hắn cũng tò mò trong những hạt châu kia rốt cuộc có cái gì.

Trên thực tế trong không gian của hạt châu này cũng không có ổn định,qua khoảng mấy trăm năm thời gian sẽ tự phá diệt, vật phẩm bên trong cũng sẽ biến mất, cho nên đây đơn giản là xem vận khí.

Đương nhiên, nếu có thời gian cũng không quá lâu dài,hài cốt chủ nhân còn lưu lại thì bọn hắn đã sớm tự mình mở.

"Phải trở về trước rửa tay một cái mới có thể mở."

Giang Vân Hạc cười nói.

Rồi hắn lại dạo quanh quảng trường nhỏ phía trong thêm một vòng,lúc rời khỏi chân mày hắn càng nhíu chặt.

Phía trong quảng trường tổng cộng có năm mươi bốn quầy hàng, trong đó bảy chủ quán quầy hàng bán đồ vật phía trong đều có loại hắc khí kia. Chính xác hơn là cả một cái quầy hàng, mọi đồ vật bên trong đều có.

Hơn nữa mấy cái quầy hàng này đều có một đặc điểm giống nhau: giá bán đồ vật nhìn sơ qua hơi rẻ.

Hắn hoài nghi nếu có ai mua những vật này, hắc khí kia sẽ có tác dụng định vị truy tìm tung tích, không phải như vậy thì không có cách nào giải thích được loại tình huống này.


Chú thích:

(1). Harry đại ba: hẳn là Harry Potter ấy nhỉ.

Cảm ơn lão tổ nvm1997 đã ủng hộ nhe!