Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 37




Buổi chiều cũng đến, Hiểu Nhiên bước chân đi đến chỗ hẹn hôm qua. Cô vừa đi vừa ngẫm nghĩ:

(Phó Thuần Dương nói tối nay anh Diệc Thiên sẽ đến, hi vọng mình hoàn thành chuyện này kịp lúc để về Phó Gia gặp anh ấy mà tặng món quà đó nữa)

Khi vừa bước chân đến chỗ ghế vỉa hè, cô dừng lại rồi nhìn xung quanh lẩm bẩm:

"Đâu rồi? Mình và anh ta đã hẹn gặp ở đây, vậy mà anh ta lại chưa đến"

"Cô lầm bầm cái gì thế hả?"

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô phải bật ngạc nhiên mà quay lại nhìn, trước mặt cô là một chàng trai có mái tóc trắng với bộ quần áo style cực kì tuyệt đẹp, ánh mắt anh ta xanh biếc như biển cả. Cô ngỡ ngàng to mắt nhìn ngẫm nghĩ:

(Tính ra tên này ăn mặc cũng đẹp thật đấy, đúng là công tử nhà quyền quý có khác)

Anh ta tiến lại rồi bật cười hỏi:

"Sao vậy?Thấy tôi đẹp trai quá nên trố cả mắt ra à?"

Cô chợt dập tắt mọi suy nghĩ mà trễu mắt nghĩ tiếp:

(Nhưng thật sự tính cách có hơi tự cao, mà nhìn kĩ lại sao anh ta có nét giống ai đó ấy nhỉ?)

Anh nheo mày rồi giơ tay xua lên xua xuống trước mặt cô rồi hỏi:

"Cô đang nghĩ cái gì vậy?"

Hiểu Nhiên bật giật mình rồi cười nhẹ đáp:

"À không, mà bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Anh ta gác tay lên cằm rồi nhìn từ trên xuống dưới Hiểu Nhiên mà lắc đầu ngáo ngán nói:

"Cô không thể ăn mặc đẹp một tí để đi cùng tôi à? Thế này đưa cô đi gặp bạn gái cũ tôi hẳn tôi sẽ là người mất mặt nhất quán bar mất"

Cô bật nhăn mặt đáp:

"Hừ, thế thì anh tự đi tìm người khác mà giúp đi, tôi có việc bận mà còn phải cất công đến đây giúp anh mà anh còn chê bai tôi thế à?"

Anh ta nghiêng nhẹ đầu bật cười tiếp lời:

"Nhưng nhìn cô hẳn cũng có nét xinh đẹp, chỉ cần trang điểm và thay đổi ăn mặc một tí sẽ rất tuyệt vời"

Dứt lời anh ta liền kéo tay cô vừa nói:

"Đi thôi, thời gian đến quán bar còn kịp giờ cho đến tối, tôi sẽ cho cô 30 phút để thay đổi"

Cô liền ngạc nhiên mà to mắt nhìn cảm giác quen thuộc này rồi lại ngẫm nghĩ:

( Sao quen quá vậy? Anh ta hẳn rất giống một người nào đó mình quen biết, là ai mới được nhỉ?)

...

7:00 tối, tại Phó Gia.

Thuần Dương đi qua đi lại trên ban công rồi quay vào nhà nhìn xung quanh, không gian yên tĩnh đến lạ vì chẳng còn ai ở trong nhà cả. Anh nheo mày lẩm bẩm:

"Hừ, tự dưng mình cho mấy nữ hầu nghỉ việc tối nay làm gì không biết, bây giờ chẳng còn ai ở nhà cả"

Rồi anh đi xung quanh nhà tìm kiếm bóng dáng cô tự hỏi:

"Còn cô ta đâu rồi? Không phải cũng đi theo mấy người khác ra ngoài tắm suối nước nóng rồi chứ?"

Lúc này cả căn biệt thự ảm đảm đến lạ, mọi thứ còn lại chỉ là tiếng gió xào xạc qua từng khung cửa sổ, chỉ còn một mình anh là bơ vơ trong một không gian rộng lớn của ngôi nhà xa hoa này, anh cao mày ngẫm nghĩ:

( Phải rồi Tư Diệp, hẳn cô ấy sẽ nhớ sinh nhật mình mà đúng không? Mỗi năm cô ấy đều đợi đến đêm rồi xuất hiện trước cổng nhà mình, hay cô ấy đang ở bên ngoài nhỉ?)

Nghĩ xong anh vội đi xuống dưới lầu rồi bước ra sân, liếc mắt nhìn ra cánh cổng lớn với ánh mắt thật hụt hẩn như một con cún con mà lẩm bẩm:

"Cô ấy vẫn chưa đến, nếu bây giờ gọi thì không hợp lí tí nào, chắc chắn cô ấy đang tạo một bất ngờ nào đó cho mình chăng? Thôi thì đợi một lát nữa vậy"

...

Lúc này ở quán bar, Hiểu Nhiên khoác tay anh ta rồi bước vào trong bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, cô nheo mày choáng ngộp bởi phong cảnh xung quanh mà ngẫm nghĩ:

(Đây là lần đầu tiên mình được bước vào quán bar, đúng là chốn ăn chơi của xã hội thượng lưu có khác)

Rồi cô nhăn mặt nhìn bộ dạng ăn mặc hở rốn hở vai của mình từ trên xuống dưới mà nhăn mặt lên tiếng nói:

"Mà này, sao tôi lại phải ăn mặc thế này hả?"

Anh ta đi bên cạnh bật cười nói:

"Vì bạn gái cũ của tôi là người thích ăn mặc thế này, nên tôi thích người đi cùng tôi có phong cách ăn mặc giống cô ấy"

Hiểu Nhiên nheo mắt nói:

"Nghe vậy thì chắc bạn gái cũ của anh hẳn là người chẳng tốt lành gì rồi, mà như thế chẳng phải anh còn yêu cô gái đó sao? Cho nên mới thích cách ăn mặc của cô ấy đến vậy"

Anh ngạc nhiên rồi nhìn cô bật cười nhẹ trả lời:

"Không, tôi chỉ nói là tôi thích cách ăn mặc của cô ta thôi mà, cô ta thường tụ tập một nhóm ở đây nên tôi chắc hẳn hôm nay cô ta cũng sẽ đến"

Dứt lời anh nheo mày ngẫm nghĩ:

( Đúng là mình ngu ngốc mới bị cô ta lừa hết lần này đến lần khác, mình đã vì cô ta mà ngồi tù suốt 2 năm, không hẳn là để xem cô ta có còn dám lừa ai được nữa hay không?)

Rồi anh liếc mắt nhìn xung quanh, sau một hồi thì lại nhìn về một hướng mà bật cười nhẹ lẩm bẩm:

"Tìm thấy rồi nhé"

Hiểu Nhiên vẫn ngơ ngác quay sang nhìn anh rồi lên tiếng hỏi:

"Anh cười gì vậy? Tóm lại anh mau nhanh nhanh giúp tôi vì tôi còn có việc quan trọng phải làm nữa"

Anh ta nhìn cô rồi nháy mắt nói:

"Đừng lo, chỉ 15 phút nữa thôi"

Phía bên bàn gần đó, Tiểu Huyên nhìn Tư Diệp đang uống rượu mà cao mày không vui nói:

"Tư Diệp, cô không quan tâm đến đứa con trong bụng của cô sao? Cô cứ uống rượu thì không tốt chút nào đâu"

Tư Diệp phì cười, tay đung đưa ly rượu trên tay trả lời:

"Có sao đâu chứ, chỉ vài ly thôi mà"

Tiểu Nhã cũng lo lắng mà lên tiếng:

"Cô chủ quan quá đấy, khi có thai thì không được phép dùng rượu bia hay thuốc lá đâu"

Nghe vậy Tư Diệp không những không nghe mà còn châm điếu thuốc trên đôi môi đỏ chót rồi cười nhẹ nói:

"Tôi chỉ quan tâm còn vài ngày nữa Thuần Dương sẽ trả lời tôi như thế nào thôi, chắc chắn là đồng ý rồi"

Tiểu Huyên lắc đầu thở dài tiếp lời:

"Thật là, hết lời lẽ để nói với cô luôn"

"Này, tôi lại không ngờ có thể gặp lại cô lần nữa đấy"

Đột nhiên anh đi lại lên tiếng thì nhóm Tư Diệp chợt nhìn anh mà ngạc nhiên, Tư Diệp cũng to mắt nhìn rồi bật cười nhẹ mà nhận đầu điếu thuốc đang hút dỡ trên môi lên bàn nói:

"Hẳn là lâu quá không gặp, cũng gần ba năm rồi, tôi nghe nói anh bị bỏ tù suốt 2 năm, sau đó lại được thả ra ngoài nhưng lại bị ba đuổi ra khỏi nhà và lang thang ngoài xó đường nào đó, sao lại còn ở đây?"

Anh bật cười nhẹ hỏi:

"Hừ, cô không có lời lẽ nào tốt đẹp nào dành cho tôi sao? Với lại ai hại tôi ra nông nổi như thế hả?"

Tư Diệp bật cười phá lên rồi hỏi ngược lại:

"Gì chứ? Bây giờ anh lại muốn gì đây?"

Anh nâng ly rượu đã cầm sẵn trên tay lên rồi đáp:

"Đương nhiên là muốn cùng cô uống vài ly rồi"

Tư Diệp đảo mắt nhìn bộ dạng anh ta rồi bật cười cao ngạo tiếp lời:

"Hừ, anh có tư cách uống rượu với tôi sao? Biến đi"

"Cô..."

Anh nghiếng răng thì Hiểu Nhiên tiến tới từ phía sau lên tiếng:

"Này, đã xong chưa vậy? Tôi còn phải về đấy"

Bất chợt Tư Diệp trố mắt nhìn Hiểu Nhiên, hai người đối mắt nhau đầy sự ngạc nhiên mà đồng thanh lên tiếng:

"Sao cô..."

Hiểu Nhiên nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng ăn mặc của Tư Diệp mà không khỏi sửng sờ nghĩ:

(Không thể nào, đây là lần đầu tiên mình thấy Lạc tiểu thư ăn mặc thế này, chẳng phải đến Phó Gia cô ấy đều ăn mặc rất kín đáo sao? Thậm chí cô ấy còn đi bar và trang điểm đậm nữa)

Lúc này Tư Diệp bật to mắt nghĩ:

(Sao con nhỏ này cũng ở đây? Vậy có nghĩa là...)

Anh thấy thế ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi:

"Sao vậy? Hai người quen biết nhau à?"

Hiểu Nhiên đơ một vài giây rồi cô lắc đầu cười ngượng trả lời:

"À không, tôi chỉ thấy cô ấy giống với một người mà tôi biết nên có chút ngạc nhiên thôi"

Tư Diệp bật ngạc nhiên ngẫm nghĩ:

(Sao cô ta lại giúp mình? Hừ, nhưng tóm lại cô ta đã thấy bộ dạng này của mình rồi, không khéo nói lại với Thuần Dương thì chẳng phải mình sẽ bị bại lộ sao?)

Sau một hồi suy nghĩ thì Tư Diệp khoanh hai tay bật cười nhẹ lên tiếng:

"Cô gái này là bạn gái mới của anh à? Khá xinh đẹp đấy"

Anh bật cười nhẹ trả lời:

"Đúng vậy, với tư cách là bạn gái cũ của tôi, cô không định nói chuyện riêng với tôi một chút à?"

Nghe vậy Tư Diệp bật suy đoán ngẫm nghĩ:

( Nhìn nét mặt tên này hẳn là muốn nói chuyện đòi lại số tiền mình đã lừa hắn trong suốt một năm qua rồi, nhưng bây giờ mình lại không thể không nghe theo hắn nếu không lỡ để con nhỏ kia biết được, mình chẳng phải tốn công ba năm mới quen được Thuần Dương sao?)

Nghĩ xong Tư Diệp lên tiếng:

"Được thôi, tôi sẽ đáp ứng anh nếu chúng ta ra chỗ riêng tư để nói chuyện"

Vài phút sau, anh và Tư Diệp đi mất để lại Hiểu Nhiên đứng một mình tò mò ngẫm nghĩ:

(Vậy ra Lạc tiểu thư là bạn gái cũ của anh ta)

Rồi cô nheo mày không ngừng tự hỏi:

(Nếu như theo suy nghĩ của mình thì Lạc tiểu thư đã làm gì anh ta? Mà hai người họ yêu nhau từ lúc nào? Nghe cuộc hội thoại lúc nãy thì có vẻ họ đã 3 năm không gặp nhưng 3 năm trước Lạc tiểu thư đã là bạn gái của tên Dương đần độn kia rồi, không lẽ cô ấy trong khi ở bên tên Phó Thuần Dương kia thì lại đi hẹn hò với anh ta sao? Nói vậy không lẽ Lạc tiểu thư đã từng bắt cá hai tay à?)

Cô đang nheo mày ngẫm nghĩ thì Tiểu Huyên và Tiểu Nhã ngồi bạn gần đó thấy lạ lên tiếng hỏi:

"Này, cô là bạn gái mới của tên lúc nãy à?"

Hiểu Nhiên bật cười gượng rồi gật đầu:

"À thì đúng là như vậy"

(Hình như hai cô gái này lần trước mình có thấy ngồi cùng Lạc tiểu thư trong quán cafe, hẳn là bạn cô ấy rồi)

Tiểu Huyên bật cười lên tiếng:

"Trong cô có vẻ hiền lành, nhưng cách ăn mặc thì đúng là dạng không vừa đâu"

"Không vừa?"

Hiểu Nhiên lẩm bẩm rồi bật cười ngượng đáp:

"À cái này...thật ra tôi cũng không muốn ăn mặc như thế đâu"

Tiểu Nhã nheo mày nhìn Tiểu Huyên lên tiếng:

"Mà tên lúc nãy hẳn là một trong các bạn trai của Tư Diệp phải không?"

Tiểu Huyên xòe hai bàn tay lắc đầu trả lời:

"Tôi cũng không biết, thỉnh thoảng có vài tên bạn trai cũ cứ đến làm phiền cô ta, nhiều đến mức tôi cũng không biết Tư Diệp cô ta đã lừa lọc mấy người"

Tiểu Nhã thở dài nói:

"Vậy mà chẳng có ai dám kiện cô ta, tài thật đấy, mà sao tôi cứ thấy anh chàng lúc nãy rất giống ai đó, có phải là đã gặp ở đâu rồi không?"

Tiểu Huyên ngạc nhiên trả lời:

"Cô nói tôi mới để ý, anh ta rất giống ai đó trên báo chí mà mấy tháng trước tôi có đọc qua, hình như là..."

"Cho tôi hỏi một chút được không? Cô gái lúc nãy bạn của hai người...là người như thế nào vậy?"

Đột nhiên Hiểu Nhiên bật lên tiếng làm Tiểu Huyên phải bị gián đoạn suy nghĩ mà nheo mày hỏi:

"Sao cô lại muốn biết?"

Hiểu Nhiên gãy nhẹ mặt cười ngượng trả lời:

"À là vì tôi muốn biết rõ một chút về bạn gái cũ của bạn trai tôi thôi mà"

Tiểu Nhã bật cười ngạo nghễ nói:

"Bạn trai cô đáng thương thật đấy, đụng phải Tư Diệp thì chắc không tổn thất nhẹ rồi"

Cô trơ mắt khó hiểu hỏi:

"Ý cô là sao? Tổn thất gì vậy?"

Tiểu Huyên trả lời:

"Đúng là ngây thơ, đương nhiên là tiền rồi, vì mọi người đàn ông khi yêu phải Tư Diệp đều không có gì là miễn phí"

Đột nhiên Tiểu Nhã khều tay Tiểu Huyên với nét mặt không vui nói nhỏ:

"Này cô nói chuyện này cho người ngoài làm gì chứ? Chẳng khác nào nói xấu sau lưng Tư Diệp cả"

Tiểu Huyên bĩu môi nói:

"Tôi đâu có ý đó đâu"

Hiểu Nhiên bật cười gượng lên tiếng:

"Xin lỗi vì đã tự tiện hỏi hai cô như vậy, tôi cũng không có ý gì đâu, à phải rồi tôi còn việc phải đi trước đây"

Nói xong cô liền nhanh chóng nghoảnh mặt đi mất.

__________________________________

Tác giả said: Dạo gần đây mình bận công việc nên không viết được thường xuyên như trước. Nhưng mình vẫn sẽ ra chương chỉ là hơi lâu thôi. Mong mấy bạn thông cảm:((