Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 1




Tháng tư, trời thanh thản, Tiểu Vũ không nhanh không chậm bước đi trên mặt đất.

Cây cỏ sống lại bao phủ trong làn mưa bụi mông lung, xuyên thấu qua làn mưa bụi có thể nhìn thấy sau scơn mưa chắc chắn là “Cỏ thơm xanh biếc đâm chồi, xuân đến bốn bề khoe áo mới.”

Chỉ là lúc này, mưa còn chưa giảm, đè ép mỗi người trong nghĩa trang có chút hít thở không thông.

Vài hạt mưa trong suốt đánh vào trên mặt của cô gái cùng nước mắt nóng bỏng hòa lại cùng nhau, hai má cô càng thêm trắng bệch. Nhìn hai cái tên khắc song song trên mộ bia lạnh lẽo, Hách Diêu Tuyết biết, trên đời này, hai người yêu cô nhất đã vĩnh viễn ra đi.

Ở đây, mỗi một tân khách đều đồng tình nhìn đứa con gái duy nhất của nhà họ Hách đã từng oai phong một thời.

Hách Diêu Tuyết đã từng là thiên kim tiểu thư, bạn cùng lứa bên cạnh có người nào là không hâm mộ cô? Một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút vẻ ngây thơ, nhưng đã lộ ra dáng vẻ tao nhã cổ điển, đủ làm điên đảo mọi người.

Nếu như không có tai biến ngoài ý muốn này, cô gái xinh đẹp xuất chúng này tức nhiên sẽ cả đời phú quý, những trãi nghiệm trăm vị đời người của người bình thường Hách Diêu Tuyết hoàn toàn không cần trãi nghiệm.

Đáng tiếc. . . . . . Chỉ một buổi sáng đã nhà tan cửa nát, chua sót trong lòng cùng đau khổ đời người này quả thật có thể học theo Tào Mộng Nguyễn viết nên một quyển sách thật dày. Thế nào không phải bởi vì cảm xúc bi thương của cô?

Dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu hạng người vui sướng khi người gặp họa.

"Nghe nói không? Khi còn sống, tài khoản công ty của Hách Trị Quốc bị điều tra, nếu không có sự cố ngoài ý muốn rơi xuống dốc núi, kết cục cũng sẽ bị cho vào tù. Ra đi như vậy coi như sạch sẽ, coi như là giữ lại thanh danh tốt cho con gái ông ta.

"Cái ông ta để lại đâu chỉ là thanh danh? Còn có một đống nợ đầy đầu kìa! Hôm nay, khi tôi đến nhà họ Hách, cả biệt thự đều bị niêm phong, nghe nói trong vòng hai ngày sẽ đem đi bán đấu giá, nhưng mà so với cục diện rối rắm Hách Trị Quốc để lại cũng chỉ xem là muối bỏ biển.

Hách Diêu Tuyết không có xoay người lại.

Cha mẹ lái xe, ngoài ý muốn rơi xuống dốc núi, nhà lại bị niêm phong.......Những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp này sớm đã vượt qua cực hạn của một cô gái 18 tuổi có thể chấp nhận, mà sáng hôm nay, cô thậm chí còn chưa kịp thu dọn xong hành lý đã bị ‘mời’ ra khỏi căn biệt thự, nơi đã từng là nhà của cô.

Con đường tương lai mờ mịt không biết đi về đâu.

Cô nhìn ảnh chụp của ba mẹ trên bia mộ, trong lòng yên lặng cầu nguyện: Cho con gái của ba mẹ thêm một chút sức lực! Nhưng mà cô biết, dù lúc này trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, tại một giây xoay người kia, cũng muốn thu dọn thỏa đáng, một tia chật vật cũng không thể biểu hiện ra.

Bởi vì, sau lưng cô không còn người thân......Còn có kẻ thù của ba, các loại lang sói hổ báo, nếu bọn họ nghĩ muốn nhìn thấy một cô gái suy sụp không thể gượng dậy, làm cho bọn họ càng thêm vui vẻ mà nói, cô sẽ không cho bọn họ được như ý muốn!

Không biết vì sao, tiếng cười khẽ cùng tiếng bàn tán xôn xao vẫn quanh quẩn bên tai bỗng nhiên ngừng lại, dường như là có thứ gì đó kìm lại cổ họng của những người vui sướng khi người khác gặp họa này.

Không biết lúc nào thì một người đàn ông cao lớn an tĩnh đứng sau lưng cô. Người đàn ông này rõ ràng là con lai, làn da hơi sáng cùng mái tóc đen tuyền, ngũ quan rõ ràng xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách càng thêm thâm túy yên lặng. Người đàn ông này giống như bá tước Dracula, chứa đựng hơi thở tào nhã mà nguy hiểm.

Thấy rõ người tới, Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy vốn tưởng rằng toàn bộ đều sụp đỗ lại trở nên bình tĩnh, căn bản chống không lại một cái nhìn ý vị thâm trường cùng hơi thở khủng bố tản ra từ người người đàn ông này.

Trong đám người, một người béo lùn vừa nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt chen lấn nhìn qua khe hở, hai con ngươi nhất thời sáng lên, vẻ mặt tươi cười chạy đến phía trước bắt tay người đàn ông “Ai ui, tổng giám đốc Nhạc, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Lần trước tôi đặt hẹn với thư ký của anh nửa tháng, nhưng mà anh lại bận bịu công việc quá....”

Người đàn ông béo lùn còn đang tiếp tục nói, nhưng người đàn ông kia cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, đã rút lại tay mình, từ từ cởi bao tay ra, ném cho thư ký bên cạnh, lại nhận lấy khăn ướt lau tay.

Nhất thời, sắc mặt người đàn ông béo lùn biến thành vại dưa muối, tay đưa giữa không trung, xấu hổ không biết làm sao cho phải, nhìn mọi người xung quanh cười trộm mình.

Muốn vuốt mông ngựa* cũng không phải là chuyện dễ làm. Trong giới thương nhân, ai không biết Nhạc Ân Trạch là một người có bệnh sạch sẽ, cực kỳ không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác.

Lau tay xong, thư ký bên cạnh lại đưa qua một bó hoa.

Khi Hách Diêu Tuyết nhìn thấy giấy đóng gói tinh xảo bao bọc những bông hoa xinh đẹp, trong lòng không khỏi cả kinh.

Những bông hoa này vừa nhìn liền biết là mới vừa được cắt xuống, có mấy bông hoa còn chưa nở rộ hoàn toàn, có lẽ những người ở đây, chỉ có Hách Diêu Tuyết v chịu sự ảnh hưởng từ sự yêu thích nghề làm vườn của mẹ mà biết: Bó hoa kia, nhìn những bông hoa màu tím được bọc trong giấy gói màu vàng dường như không bắt mắt, là chủng loại bách hợp vừa được lai giống, giá trị thị trường xa xỉ.

Ban đầu trên bảng đấu giá, lần đầu tiên nhìn thấy nó, Hách Diêu Tuyết đã từng động tâm không thôi, ba Hách cười nói nhất định sẽ mang nó về đưa cho con gái.

Nhưng đến cuối cùng, cũng không thấy cây hoa này được đưa lên bàn đấu giá.

Về sau nghe ngóng mới biết được, cây hoa đã bị một người mua thần bí mua lại với giá cao, sau đó bị rút khỏi bảng đấu giá.

Hách Trì Quốc vì bà xã và con gái không tiếc xem tiền như rác muốn trở thành chủ nhân của cây hoa kia, nhưng lại nghe nói cây bách hợp mới lai đã bị mua bởi một cái giá không thể tưởng tượng được, cũng chỉ còn cách tiếc nuối lắc đầu.

Cũng khó trách hội đấu giá làm trái với quy tắc đưa hàng ra trước.

Cây hoa mặc dù quý nhưng mà cũng không phải linh chi tiên thảo* có thể trị bệnh cứu người, thưởng thức một loài hoa như vậy, cũng có thể dừng lại ở dạng dùng tim cảm nhận, nếu có thể bán được mấy chục vạn đã là giá trên trời rồi.

*Linh chi tiên thảo: những cây nhân sâm linh chi, hoa cỏ thảo dược quý hiếm

Hách Diêu Tuyết biết, ba Hách tuy yêu con gái mà sốt ruột, nhưng ông cũng là người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, biết rõ có được tiền tài không phải dễ, giống như người thần bí không biết tên kia dùng gần năm trăm vạn mua một gốc hoa về trồng trong nhà? Cái này không phù hợp với gia huấn* của nhà họ Hách.

*Gia huấn: lời giáo huấn trong gia đình

Cho nên, lúc ấy cô liền an ủi ngược lại ba Hách, không có cuộc bán đấu giá khi cũng tốt, nếu không thì cũng phá sản vì một gốc cây hoa.

Về sau, thừa dịp Hách Trị Quốc không chú ý, cô xem ảnh chụp của gốc hoa kiều diễm kia trên bảng đấu giá, trong lòng còn rất muốn, ‘chỉ mong đây là người yêu hoa’ Hiện tại xem ra gốc hoa này không biết nhìn người, mặc cho nó có xuất thân cao quý, hương thơm nứt mũi, hiện tại cũng bị người không chút nào thương tiếc dùng kéo cắt xuống.

Không ngờ. . . . . . Người mua được gốc hoa này lại là anh!

Lúc này, người đàn ông sải bước chân dài đi tới bên người Hách Diêu Tuyết, khom lưng, đặt bó hoa trước mộ, lại tao nhã cúi đầu bái một cái.

Sau đó xoay người nói với cô, “Xin nén bi thương....”

Hách Diêu Tuyết không nói gì, chỉ là gật đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Cô có thể nói cái gì? Cái gọi là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, ai có thể nghĩ đến, người đàn ông tên Nhạc Ân Trạch này đã từng khom lưng khuỵu gối bước vào nhà họ Hách cầu xin lợi ích?

Bất quá về sau, tập đoàn nhà họ Hách ngày càng lụn bại, hoàn toàn bị tập đoàn Vĩnh Lạc do người đàn ông này thành lập nghiền nát thành một cái bóng mờ.

Tin tưởng Hách Trị Quốc năm đó cũng sẽ không ngờ tới, thiếu niên năm đó yên lặng đi theo sau lưng ông tặng quà biếu lễ, hiện tại lại thành lập nên một vương quốc buôn bán khổng lồ đáng sợ của riêng mình.

Sau khi tang lễ kết thúc, mấy vị tân khách cũng nhao nhao ra khỏi nghĩa trang, mỗi người lên xe về nhà.

Nhà họ Hách mặc dù đã sụp đỗ, nhưng mấy cô chú giúp việc nhiều năm tro.ng nhà vẫn có người tự nguyện ở lại giúp đỡ

Vú Trương bên người cô, còn có chú Từ lái xe của ba Hách đều đến. Nhìn Hách Diêu Tuyết xuống núi, chú Từ vội vàng khởi động xe.

Gara nhà họ Hách cũng bị niêm phong, cho nên hôm nay chú Từ lái chiếc Jetta taxi của con trai mình đến.

Chạy xe mượn đến, sẽ sạch sẽ được đến cỡ nào? Chẳng những thân xe phủ một tầng bụi đất, ngay cả ghế dựa đằng sau cũng rải rác mấy vết bẩn khả nghi. Lúc chú Từ mượn xe cũng không nghĩ quá nhiều, lúc ấy con trai vẫn cực kỳ kkhông vi, nén giận vì chuyện cha già làm mất một ngày tiền công của mình.

Lúc ấy chú Từ giận đến mắng cho thằng con một trận.

Nhưng bây giờ, khi ông mở xe ra, lại nhìn về phía Hách Diêu Tuyết, chỉ muốn xoay người lại hung ác mắng chính mình một phen.

Sáng sớm lấy xe, trờ vẫn còn tối nên không thấy rõ ràng lắm, bây giờ mới nhìn thấy. Bộ lễ phục màu đen đơn thuần cao cấp, phối hợp cùng những thứ dơ dáy bẩn thỉu trên xe quả thật là cực kỳ không thích hợp. Ít nhất....bản thân ông nên mượn một chiếc xe tốt hơn một chút....

Sau một hồi tự trách, ông lại không khỏi lo lắng: Aiz, đứa nhỏ này......liệu có thể thích ứng cuộc sống sinh hoạt về sau sao?

Thật ra thì chú Từ quá lo lắng rồi, hiện tại Hách Diêu Tuyết nào để ý những thứ này? Trên thực tế, cô thật sự cảm ơn mấy cô chú không rời bỏ cô lúc này.

Ngay tại lúc cô muốn lên xe, một người đàn ông mặc tây trang màu đen giơ ô đi tới, lễ phép nói: “Hách tiểu thư, tổng giám đốc Nhạc của chúng tôi nói muốn đưa cô về.”

Hách Diêu Tuyết lắc đầu nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Nhạc, không cần làm phiền anh ấy, tôi có xe đưa rồi.”

Nói xong, cũng không chờ người đàn ông kia nói, Hách Diêu Tuyết đã cùng vú Trương vào trong xe của chú Từ.

Nhưng chú Từ lại không có cách nào cho xe chạy, bởi vì xe của Nhạc Ân Trạch cùng với ba chíc xe khác vừa đúng lúc kẹp xe của chú Từ ở giữa.

Vú Trương ló đầu ra, hét lên về phía mấy chiếc xe chắn đằng trước: “Tài xế, làm phiền cho xe chạy, chúng tôi không qua được.”

Nhưng chiếc xe kia lại không nhúc nhích chút nào, lẳng lặng dừng lại ở đằng trước, mà người đàn ông vừa đến truyền lời lúc nảy đã cung kính lễ phép đứng bên cạnh xe cô “Hách tiểu thư, cô vẫn là nên đi một chuyến, tổng giám đốc Nhạc đã chờ cô thật lâu rồi.”

Vú Trương khẩn trương nắm chặt tay Hách Diêu Tuyết, bà cũng biết Nhạc Ân Trạch.

Theo suy nghĩ của bà, người đàn ông Nhạc Ân Trạch này cực kỳ cổ quái, nhất là thời điểm mỗi lần anh nhìn thấy Tuyết Tuyết, ánh mắt lạnh lùng sẽ trở nên đặc biệt chuyên chú, mà Tuyết Tuyết giống như có phản cảm với anh. Sau vài lần gặp phải trắc trở, người đàn ông này trái lại không lại chủ động đi tìm Tuyết Tuyết nói chuyện nữa, nhưng mà ánh mắt kia tại thời điểm không ai phát hiện càng trở nên sâu thẳm đáng sợ.

Vú Trương ở độ tuổi này rồi, có cái gì nhìn không ra, Nhạc Ân Trạch kia là dùng ánh mắt chiếm giữ nhìn Tuyết Tuyết.