Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 21: Khi đó tớ nằm viện




Đỗ Trạch bước đi được hai bước rồi từ từ quay lại, anh núp ở ngoài cửa nhìn vào trong, không nhìn thấy gì nhưng anh không nỡ bỏ đi.

“Này, anh làm gì đó? Anh là ai? Mau đi ra ngoài.”

Giọng Trương Trác lạnh lùng rất thích hợp với bầu không khí trong bệnh viện: “Tôi là ai sao? Chồng cô biết rõ đấy.”

“Chồng ơi, anh ta là ai vậy?”

“Hỏi gì mà hỏi, mau báo cảnh sát.”

Đỗ Trạch cắn môi, đau muốn chảy máu, cố gắng lấy hết can đảm mở cửa he hé ra, đúng lúc thấy Trương Trác đứng dựa vào tường, đôi chân qua lớp quần nhìn có vẻ rất thon dài, bàn tay với những khớp xương rõ ràng dưới cánh tay, hắn nói: “Báo đi, vừa đúng lúc chúng ta có vài món nợ cũng cần tính toán.”

Ánh mắt lão Trương né tránh, hắn giục người phụ nữ kia ra ngoài: “Anh có việc muốn nói với cậu ta.”

“Các anh có chuyện gì không thể để em biết sao?” Vợ lão Trương cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa, hơn nữa còn không được tin tưởng, vì thế chỉ bụng: “Em còn đang mang thai đứa con của anh đó.”

“Nghe anh, em đi ra ngoài đi.”

Trương Trác giơ ngón tay cái lên cọ môi, bâng quơ nhìn lão Trương đang nằm trên giường: “Đương nhiên cô phải đi ra ngoài rồi, bỏi vì chồng cô từng là nghi phạm cưỡng hiếp. Chắc cô không biết nhỉ?”

Vợ lão Trương sửng sốt: “Anh nói gì?” Quay lại tra hỏi: “Anh ta đang nói cái quái quỷ gì vậy?”

“Em ra ngoài đi!”

“Thôi bỏ đi, đừng đi ra ngoài, dù sao sớm muộn gì cũng biết chuyện này. Trương Bác Uyên, mày giấu kỹ thật đấy.”

Trong trí nhớ của Đỗ Trạch, Trương Trác rất ít khi tức giận, nhưng tới khi tức giận thì vẻ mặt rất nghiêm túc, thoạt nhìn rất đẹp trai. Anh cảm thấy đó là kiểu đẹp trai mang khí phách đàn ông, hiện giờ bề ngoài được mài giũa càng ngày càng đậm đà như một ly cà phê chất lượng cao, mùi hương rất hấp dẫn, Đỗ Trạch nhìn mà sững sờ.

Lão Trương đột nhiên cao giọng mắng: “Mày đừng nói vớ vẩn!”

“Có phải vớ vẩn hay không thì mày tự biết. Mày cho Tống Hiểu Hiểu mười vạn phí bịt miệng, hiện giờ tao có hàng trăm cách khiến cô ta mở miệng, mười vạn tính là gì chứ.”

Lão Trương cúi đầu, liếc mắt chỉ có thể thấy ống quần của Trương Trác. Năm đó hắn ra tay rất ác với Tống Hiểu Hiểu, phía trước chảy máu, sợ bị tố cáo ảnh hưởng tới tương lai nên mới đi giải quyết riêng. Sau đó, Tống Hiểu Hiểu lại đi vu oan cho Trương Trác, hắn chẳng cảm thấy biết ơn chút nào, cũng chính vì thế hắn mới biết được Tống Hiểu Hiểu có ý với Trương Trác. Nhưng Trương Trác không có hứng thú gì với cô ta, lí do thoái thác của Tống Hiểu Hiểu hoàn toàn ngược lại, là do cô ta quấy rầy Trương Trác không buông chứ không phải Trương Trác quấn lấy cô ta.

“Tao không có gì để nói hết.” Nếu không thể trốn tránh, thì hắn cứ thừa nhận thôi. “Tống Hiểu Hiểu làm vậy với mày, không liên quan tới tao.”

“Năm đó chúng ta ở cùng ký túc xá, mày vẫn là Xá Trường, quan hệ không tệ lắm, vậy mà đối xử với tao như vậy sao?”

Lão Trương điếc không sợ súng(*): “Đối với tương lai phía trước, anh em tính là gì chứ? Tao không thể vì mày mà đánh cược cả đời được.”

(*)死猪不怕开水烫: Heo chết không sợ nước sôi, đồng nghĩa với câu ‘Điếc không sợ súng’.

Vợ lão Trương nghe mà không hiểu mô tê gì hết, nhưng vẫn nắm được tin tức cốt lõi: “Anh đang nói thời đại học…”

“Sao nào? Tao dùng tiền giao dịch với cô ta mà.” Đến nay, hắn vẫn không thể thừa nhận hành vi năm đó của mình, cũng vẫn không muốn thừa nhận cách xưng hô kia.

“Trương Bác Uyên!”

“Em còn ồn ào gì nữa? Mau về nhà đi.”

“Ngày đó mày đi làm những gì?” Giọng nói của Trương Trác rất bình thản, không nghe ra hỉ nộ ái ố gì trong đó, nhưng lại khiến người khác không thể không chú ý.

Lão Trương buồn bực hút một điếu thuốc, nhìn bụng vợ mình lại nhịn vài giây nhưng sau đó lại hút. “Chẳng làm gì cả. Chỉ nhìn xem gái hư kia làm gì, cuối cùng thấy cô ta đang chờ mày. Cô ta nhận nhiều quà như vậy mà còn đá tao, tao chơi cô ta một lần đã coi như khách sáo lắm rồi. Kết quả cũng không trong sạch gì, ôi, đúng là ngu chết đi được.”

Vợ lão Trương sau khi nghe thấy những lời này thì âm thầm lui về sau từng bước, hành động rất nhẹ nhàng; nhưng Trương Trác vẫn nhìn thấy, hắn nói: “Mày để ý vậy sao?”

“Phí lời, nếu không phải Tống Hiểu Hiểu nói với tao rằng cô ta còn zin thì sao tao có thể tốn công tốn sức theo đuổi cô ta vậy chứ?”

Trương Trác cười khẽ vài tiếng, đến gần lão Trương, cúi đầu nhìn hắn: “Lão Trương, mày giỏi thật đấy.”

Giây tiếp theo, lão Trương từ trên giường ngã xuống đất, sau đó một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên. Đỗ Trạch còn chưa thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì thì đã bị người phụ nữ đi ra đụng ngã, anh mím môi đứng lên. Trương Trác đang túm lấy lão Trương chuẩn bị tẩn cho một trận, anh vội vàng bổ nhào tới ôm lưng Trương Trác can ngăn: “Không, không được đánh.”

Nhưng sự khuyên can của anh cũng chỉ như gãi ngứa, hoàn toàn vô dụng đối với Trương Trác. Lão Trương hùng hổ nhổ một phát xuống nền nhà. “Con mẹ nó, lúc đó không phải Đỗ Trạch cũng giống tao sao?”

Hắn rống xong câu này, tay Đỗ Trạch như bị điện giật mà buông ra, cánh tay Trương Trác dộng thẳng vào cằm lão Trương, một cái răng rơi ra. “Mày thì là cái thá gì chứ?”

“Tao chẳng là cái thá gì hết nhưng giẫm nát mày dưới lòng bàn chân không hiểu sao lại vui như vậy. Bởi vậy mày mới mất đi danh dự, mất đi tư cách trao đổi sinh viên, trong lòng tao vui lắm.”

Trương Trác giơ nắm đấm định đánh, Đỗ Trạch mau chóng ôm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Thật sự… Thật sự không thể đánh được.”

“Tránh ra!” Trương Trác vung tay lên, Đỗ Trạch nện mông xuống đất; không biết mông đau hay cả người đều đau mà nước mắt ngân ngấn ở khóe mắt nhịn mãi mới nín được, anh ôm chân Trương Trác gào to: “Xin lỗi cậu. Cậu đứng đánh nữa mà!”

Trương Trác siết chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn chằm chằm lão Trương, nhưng cuối cùng không đánh hắn.

Bác sĩ tới phòng bệnh, lần này ba mẹ lão Trương cũng có mặt. Con trai bị đánh thảm như vậy sao không giận cho được chứ? Ba Trương đi tới định đánh nhưng Trương Trác tránh rất dễ, ông ta suýt nữa hụt chân ngã xuống đất.

Mẹ Trương cảm thấy đã gặp Trương Trác ở đâu đó rồi, đột nhiên bừng tỉnh, bà dò hỏi: “Cháu là… Trương Trác?” Có lẽ cũng không cần hỏi lại làm gì, bà đã nhớ ra tất cả rồi.

Trương Trác đứng ở một bên: “Gọi cảnh sát tới đi.”

Mẹ Trương vội vàng lắc đầu, sợ hãi nắm lấy cánh tay chồng: “Đừng gọi.” Nếu gọi cảnh sát tới, con trai bà sẽ tiêu mất.

“Cô không gọi thì cháu gọi.”

“Không được!”

Trương Trác sửa sang lại quần áo xộc xệch, một tay ôm eo Đỗ Trạch đi về phía trước: “Hoặc là gọi cảnh sát tới nói chuyện, hoặc giải quyết riêng, hiện giờ tôi không rảnh rỗi đôi co với các người.”

Đỗ Trạch cố gắng theo kịp bước chân của Trương Trác, giọng nói run run: “Trương Trác…”

“Hóng chuyện vui lắm sao?” Trương Trác không để ý mà siết chặt tay, mặt mũi Đỗ Trạch nhăn nhó, nhìn có vẻ rất đau đớn. “Đau.”

Trương Trác đẩy mạnh anh ra, lạnh nhạt nói: “Tự đi đi, không ai hầu cậu đâu.”

Đỗ Trạch bèn khập khiễng đi tới chỗ bác sĩ Triệu. Triệu Hoằng vừa mắng đuổi hai người Đào Gia Vũ xong, chưa nghỉ ngơi được mấy phút đã thấy Trương Trác tới, cậu thanh niên khập khiễng đi trước hắn, mặt mũi sưng vù như đầu heo ngẩng lên.

“Sao lại đánh đấm thành ra thế này rồi?”

Trương Trác tựa vào cạnh bàn. “Da non, nhìn có vẻ nghiêm trọng đấy.”

Trong lòng Đỗ Trạch càng cảm thấy khó chịu.

Sau khi thương lượng, ba mẹ Trương quyết định giải quyết riêng, chẳng bao lâu sau đã liên lạc với Trương Trác. Đỗ Trạch nhịn đau xức thuốc, bị Triệu Hoằng cười nhạo một lúc lâu: “Sợ đau vậy sao?”

“Sợ.” Đỗ Trạch trả lời rất thành thật. “Cậu nhẹ chút thôi.” Ánh mắt vẫn liếc nhìn Trương Trác. Triệu Hoằng xức thuốc rất nhẹ nhàng, Đỗ Trạch bỗng cảm thấy bác sĩ bình thường ai nấy đều rất dịu dàng. Anh nghĩ sao nói vậy luôn.

“Bác sĩ Triệu, cậu dịu dàng thật đấy.”

Triệu Hoằng cười nói: “Nãy giờ cậu cứ nhìn Trương Trác.”

“Ừm, cậu ấy tức giận.”

Trương Trác không trao đổi toàn bộ sự việc với Đỗ Trạch, việc này khiến Đỗ Trạch bị tổn thương, bởi vì anh không biết có phải Trương Trác lại chán ghét rồi không, vì sao anh lại nói “lại” nhỉ?

Rõ ràng dạo này ở cạnh nhau vui lắm mà, hiện giờ lại nhớ tới cái ngày gặp lại nhau. Đỗ Trạch là người thích sự ấm áp, anh cảm thấy rất sợ hãi khi Trương Trác lạnh lùng như vậy, hơn nữa anh không biết nên ăn nói thế nào.

Bầu không khí rất không được tự nhiên, khi bước vào thang máy, Đỗ Trạch mở miệng hỏi: “Bọn họ nói sao?”

“Cậu để ý vậy hả?” Nhìn đôi mắt Đỗ Trạch – ánh mắt chờ mong. Trương Trác né tránh, bấm lầu 6. “Giải quyết riêng.”

Đỗ Trạch huých nhẹ hắn. “Về nhà uống canh gì đây?”

“Đừng có lấy cái này ra đối phó với tôi.” Quay lại chỉ vào mũi Đỗ Trạch, trong lòng Trương Trác có một ngọn nửa không tên đang cháy hừng hực.

“Ding!”

Đỗ Trạch im lặng theo Trương Trác đi ra ngoài, có lẽ bây giờ Trương Trác đang không vui, mình mà lại gần thì chỉ có chết, nhưng anh thật sự không hiểu cho nên theo hắn vào cửa bèn hỏi luôn: “Không phải cậu đang suy nghĩ chuyện năm xưa đấy chứ?” Nói chung là rất luyến tiếc Trương Trác, nhưng Đỗ Trạch vẫn tự chuẩn bị để rời đi.

“Đổi lại là cậu, cậu có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì không?”

“Tớ…”

Trương Trác sấn tới nắm lấy vai Đỗ Trạch, đẩy anh vào góc tường, gương mặt anh sưng vù lại còn xức thuốc nước vàng khè, mùi rất gay mũi, hắn cười lạnh: “Cậu rộng lượng nên sẽ coi như không có gì, còn tôi không làm được như vậy.”

Đỗ Trạch vuốt ngực bình tĩnh lại, vì sao anh lại bị cà lăm chứ?

“Mẹ cậu bảo vệ cậu như bảo vệ Công chúa Hạt đậu vậy, muốn khóc sao? Về nhà ôm mẹ khóc đi, đồ ẻo lả!”

Đỗ Trạch ghét nhất ba chữ ‘đồ ẻo lả’ này. Trương Trác nói xong bèn đứng thẳng dậy nhìn anh; tuy rằng đôi mắt nhạt nhòa không thấy rõ vẻ mặt người kia, Đỗ Trạch lại ấm ức nói: “Cậu từng nói không nói ẻo lả nữa mà.”

Trương Trác quay người đi, buồn bực cởi áo khoác, ném số thuốc Triệu Hoằng kê cho anh xuống đất, hắn nói: “Đi ra.”

“Trương…” Đỗ Trạch nghẹn ngào, anh cúi xuống nhặt túi nilon lên, đau đớn trên người lại bắt đầu tra tấn anh. “Trương Trác, khi đó… khi đó tớ nằm viện.” Anh không thể nói do mẹ mình sai được, việc mẹ Đỗ làm có hơi quá đáng, nhưng đó là mẹ anh, luôn bảo vệ che chở cho anh, Đỗ Trạch chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng cách thức như hôm nay mà nói ra. “Trước giờ tớ chưa từng có ý nghĩ sẽ không giúp cậu.”