Yêu Phải Tình Địch

Chương 1: Chúng ta chia tay đi




Mở đầu

Y là một kẻ nghèo khổ thất bại, vì liên tiếp bị bạn gái sỉ nhục và ghét bỏ, cuối cùng từ bỏ cuộc sống an ổn hiện có. Y quyết chí phải tự lập nghiệp cho mình, đi trên con đường lội ngược dòng tiến đến sự giàu sang.

Nhưng, con đường này lại xuất hiện một chướng ngại vật.

Cậu ấm của thành phố này, trốn ở ngoại ô, nuôi rắn thỏa thú vui, không lo sự nghiệp, sau đó bị ông già làm quan của mình gô cổ, giao mệnh lệnh phải vào các cơ quan đơn vị để tôi luyện thực tiễn.

Y làm người bán hàng rong, hắn bị ông già đá đi làm người chấp pháp quản lý thành phố.

Y cùng đường bí lối đành đi ăn trộm, hắn bị ông già mình lôi đi làm cảnh sát.

Ngay cả khi y làm tài xế giao hàng không có bằng lái, cũng ngay đúng chóc ngày đầu tiên hắn làm cảnh sát giao thông.

Đáng ghét nhất là, bạn gái cũ của y, lại lắc mông đi theo hắn!

Được! Tôi đã không giành lại anh, thì tôi còn không thể giành lấy anh sao?

Hãy xem một kẻ nghèo khổ tâm địa thiện lương, trạch tâm hàm hậu sau nhiều lần thiệt hại nặng nề đã làm sao lội ngược dòng trở thành sói phúc hắc âm hiểm gian trá, bụng dạ khó lường, công hạ được cậu ấm phong lưu lòng dạ sắt đá, máu lạnh vô tình, còn điều giáo thành một tiểu trung khuyển có tình có nghĩa, si luyến hộ thê!!!

Chương 1: Chúng ta chia tay đi

"Em tìm chỗ mát đợi chút nhé, lát nữa anh đến đón em!"

Ngô Kỳ Khung buông di động xuống, lấy khăn lau tay rồi mỹ mãn vào phòng thay quần áo.

"Đến rồi hả?" Bà Ngô đi theo vào phòng hỏi.

Ngô Kỳ Khung vừa dùng đôi tay da dày thô ráp cởi áo ba lỗ ướt mồ hôi trên người, vừa dùng đôi mắt to tròn nhìn mẹ y, trên mặt là nụ cười không thể che giấu.

"Đến rồi."

Hôm nay là lần đầu tiên bạn gái của Ngô Kỳ Khung đến gặp mặt cha mẹ y.

Mặt trời treo cao, ve sầu bị chiếu đến mức banh họng kêu gào, trước cửa nhà Ngô Kỳ Khung không xa có một cái thùng rác lớn, hễ đến tháng này, mùi thối tỏa ra có thể bay vào nhà bếp của các hộ gia đình. Ngô Kỳ Khung đi ngang thùng rác, gót chân bị dính túi kem, y dẫm gót giày nghiến mạnh, đám ruồi bu đen liền bay đi.

Nhạc Duyệt đứng ở đầu hẻm, có vẻ sốt ruột và không kiên nhẫn.

Thấy Ngô Kỳ Khung đi về phía này, trong lòng Nhạc Duyệt nổi lên cảm giác chán ngán vu vơ. Cũng không biết là thấy tầng thịt mỡ nhún nhảy trên bụng y, hay thấy hai nhúm tóc dựng lên trên đầu y. Cũng có thể là thấy gương mặt bị khói dầu hun đầy dơ bẩn...

"Đi thôi, cơm sắp chín rồi." Ngô Kỳ Khung kéo tay Nhạc Duyệt.

Nhạc Duyệt đột nhiên giật ra, giấu mặt trong bóng râm, đôi mắt hoa đào giá lạnh.

"Sao thế? Em vẫn còn hồi hộp sao?" Ngô Kỳ Khung cười hàm hậu: "Không sao, mẹ anh là phụ nữ nông thôn, sẽ không làm khó em. Mẹ anh biết em đến nên rất cao hứng, mấy hôm nay luôn trông mong, sáng sớm hôm nay đã ra ngoài mua đồ ăn rồi."

"Hay là... chúng ta chia tay đi!" Nhạc Duyệt nói.

Ngô Kỳ Khung tưởng mình nghe lầm, y nhìn Nhạc Duyệt chằm chằm, nửa ngày không nói nên lời.

Nhạc Duyệt lại nói: "Chúng ta thế này thật sự rất tẻ nhạt."

"Sao lại tẻ nhạt? Anh cảm thấy rất được mà."

Nhạc Duyệt cười khổ: "Đó là anh."

Nói xong, cô quay đầu muốn đi, lại bị Ngô Kỳ Khung kéo lại.

"Nhạc Duyệt, hai ta quen nhau đã bảy năm rồi, không thể nói chia tay là chia tay, dù sao em cũng phải cho anh một lý do chứ."

Nhạc Duyệt liếc nhìn Ngô Kỳ Khung: "Bảy năm phai nhạt có tính là lý do không?"

"Phai nhạt thì chúng ta có thể thắp lại!"

"Thắp cái đầu anh!" Nhạc Duyệt vô cứ bùng phát, cái miệng nhỏ xinh mở ra liền là một đống lời thô tục: "Cho anh biết, đừng lây mùi nghèo cho tôi, tôi không đùa với anh. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay, về sau chỉ là bạn."

"Đang yên lành sao nói chia tay là chia tay chứ?" Ngô Kỳ Khung vẫn muốn tận lực vãn hồi: "Em nói xem anh có gì không tốt? Anh có thể sửa."

Nhạc Duyệt trợn trắng mắt: "Chỗ nào cũng không tốt, đầu thai lại đi!"

Ngô Kỳ Khung cố chấp nói: "Anh không tin."

"Anh còn không tin? Anh có lý do gì để không tin?" Gương mặt xinh đẹp của Nhạc Duyệt đỏ lên vì tức giận: "Tôi không nói là vì còn giữ chút thể diện cho anh, anh còn mặt dày mày dạn theo hỏi. Nếu anh không sợ xấu hổ, vậy chúng ta nói rõ tại đây luôn."

Ngô Kỳ Khung ra vẻ rửa tai lắng nghe, thành khẩn sửa đổi.

Nhạc Duyệt vận khí, chỉ vào cái cằm đôi (một cái là thịt thừa dưới cằm) của Ngô Kỳ Khung: "Anh nói thử xem, từ khi hai ta quen nhau, anh đã mập lên bao nhiêu kg? Lúc học năm nhất anh gầy thế nào hả! Suông thế nào hả! Anh nhìn lại mình bây giờ đi, đi một bước là lún một hố, tôi đi dạo phố với anh chẳng khác gì đang dắt một con Ngao Tạng cả."

Ngô Kỳ Khung kêu oan: "Lúc đó không phải em nói con trai gầy quá không có cảm giác an toàn hay sao?'

"Đúng, là tôi nói." Nhạc Duyệt ném túi đi: "Nhưng đm hiện tại thì có cảm giác an toàn hả? An toàn đến mức tôi muốn khóc luôn đây. Anh biết không? Thời gian này mỗi ngày tôi đều nằm mơ, mơ thấy giữa hai chúng ta có người thứ ba, mỗi lần tôi đều vui mừng tỉnh giấc."