Yêu Phải Tình Địch

Chương 89: Mỗi người mỗi tâm tư




Trì Sính vừa bước ra khỏi sân bay, đã nhận được điện thoại của Cương Tử.

"Tìm được rắn rồi."

Trì Sính vẫn bình thản theo lãnh đạo lên xe, nhẹ hỏi: "Tìm được ở chỗ nào?"

"Quân khu."

Hai chữ ngắn ngủi, trầm mặc kéo dài.

Trước đó Trì Sính cũng từng suy nghĩ đến khả năng này, vì bác hai của hắn giữ chức trong bộ đội, bộ đội cũng có trại nuôi rắn, nuôi thả trong đó, có người trông chừng, khả năng bị phát hiện rất thấp. Nhưng ba hắn và bác hai âm thầm kèn cựa nhau đã rất nhiều năm, bác hai không có con trai, vẫn luôn nóng mắt nhìn Trì Sính, chỉ ước sao hắn không thành thục được. Cho nên khi ba hắn mở miệng nhờ bác hai giúp đỡ, cũng đồng nghĩa tự úp một chậu phân lên đầu mình, thừa nhận Trì Sính không lo sự nghiệp, ông dạy dỗ vô phương.

Nhưng lần này Trì Viễn Đoan thật sự chấp nhận mọi giá, thà không cần mặt mũi, cũng phải hàng phục Trì Sính.

"Sao cậu phát hiện được?" Trì Sính hỏi.

Cương tử nói, "Hôm nay tôi đến thị trường giao dịch, thấy có một tên lái buôn bán một số rắn con rất đặc biệt, hắn thấy tôi có ý muốn mua, liền lén cho tôi biết, giống rắn này rất đáng tiền, đều lấy ra từ trong bộ đội. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là đàn rắn của cậu sinh trứng rồi, người trông coi của bộ đội vì muốn kiếm tiền, thuận tiện chuyển tay mấy trứng rắn cho lái buôn."

"Được, tôi biết rồi." Trì Sính nói.

Cương Tử nói, "Vậy chúng..."

Trì Sính theo thói quen cúp máy.

Ngửa đầu tựa lên lưng ghế, nhắm mắt trầm tư, muốn đem đàn rắn lớn đó bình an ra khỏi bộ đội, không phải là một chuyện dễ. Hiện tại nếu vạch rõ với Trì Viễn Đoan, vậy đàn rắn đó sẽ không còn đường sống, cho nên trước khi hắn nghĩ ra kế sách vẹn toàn, thì vẫn phải kéo dài với Trì Viễn Đoan, cố gắng tiêu trừ lòng phòng bị của ông, để tạo ra điều kiện thuận lợi hơn.

...

Cương Tử vừa ra khỏi chợ giao dịch rắn, Ngô Sở Úy đã đến nơi.

Bước vào một cái lều bự, dạo một vòng bên trong, chỉ một con rắn sọc quan hỏi: "Năm nay giá bao nhiêu?"

Ông chủ đưa ra hai ngón tay, "Ít hơn số này thì không bán."

"Mắc vậy sao?" Ngô Sở Úy chép miệng, "Bên cạnh có chỗ bán 150."

Ông chủ trừng mắt, "Chắc chắn chất lượng không giống! Nhóc con, cậu xem thử đi, con rắn này nặng hơn một kg rưỡi. Cậu cứ thoải mái đi khắp mấy cái chợ xem, tôi đảm bảo giá mình đưa ra là thực dụng nhất."

Ngô Sở Úy cười ha ha đi thẳng.

"Nhóc con, cậu muốn mua thịt rắn hay muốn mua rắn cưng? Rắn cưng thì cậu đến bên này xem, xinh đẹp gấp bội."

Ngô Sở Úy dạo sơ qua như thế, thì thấy được một con mãng xà lục, nhưng độ rực rỡ kém xa Túi Dấm Nhỏ. Tuy Ngô Sở Úy mù màu, nhưng độ sáng và bóng của da rắn y vẫn có thể phân biệt được. Mãng xà lục thuần chủng như Túi Dấm Nhỏ, ở khu vực này rất hiếm thấy.

Lại đi thêm một đoạn, vài cái hồ kính thu hút lực chú ý của Ngô Sở Úy.

Xem xong hàng giá rẻ và tạp chủng, khi thấy mấy cái hồ rắn con này, lập tức mắt liền sáng lên. Bị nghề nghiệp ảnh hưởng, Ngô Sở Úy rảnh rỗi sẽ lên mạng tìm hiểu tư liệu về các loại rắn, đối với những loại rắn quý giá này, Ngô Sở Úy phần lớn đều có thể nhận ra.

Đồng thời nhìn thấy nhiều như thế, lại thấy lái buôn ăn mặc đơn giản, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hắn ta tìm được số giống rắn quý giá này ở đâu?

"Nhóc con, vừa thấy là biết cậu là người trong nghề, rắn con ở bên này tùy cậu chọn, nếu không đáng tiền thì cho cậu đá tôi đó."

Ngô Sở Úy cầm một con rắn không độc đặt trong tay nhìn nhìn, ánh mắt thăm dò đảo qua lái buôn.

"Những con rắn này anh lấy từ đâu ra?"

Lái buôn cười thần bí, "Cậu đừng lo nhiều, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không gạt cậu."

"Vậy thì tôi không dám mua đâu." Ngô Sở Úy lại đặt rắn về, "Lỡ đâu là bắt từ bên ngoài, đem về cũng không nuôi sống được, phí trắng nhiều tiền như thế."

"Cậu cứ yên tâm đi, tuyệt đối là hàng thuần dưỡng!" Lái buôn thề thốt.

Ngô Sở Úy hơi híp mắt, quyết không buông tha: "Thuần dưỡng? Ai có thể nuôi nhiều giống rắn quý như thế? Chắc chắn là buôn lậu mà có!"

Vẻ mặt lái buôn xoắn xuýt: "Nhóc con, cậu thật sự định mua?"

"Vốn định mua, nhưng anh cứ che che giấu giấu, tôi thấy không đảm bảo, vẫn là thôi đi." Nói xong quay người định đi.

Tên kia liền gọi lại: "Cậu đợi một chút."

Ngô Sở Úy đứng lại, lộ ra nụ cười khó thể phát giác.

"Cậu nhất định bức tôi phải nói thật a!"

"Cái gì mà bức anh chứ?" Ngô Sở Úy hùng hồn, "Nếu anh đi mua đồ, đồ đó không rõ lai lịch, anh dám mua không? Huống chi động vật này không thể so với hàng hóa, nếu có mang theo mầm bệnh gì, thì rất nguy hiểm!"

Tên lái buôn bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, cậu qua đây."

Ngô Sở Úy sán lại.

Tên đó lặp lại những lời đã nói với Cương Tử cho Ngô Sở Úy.

...

Trở lại phòng khám, Ngô Sở Úy hưng phấn bừng bừng kể lại cho Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái nghe xong giật mình, "Ý của cậu là, đàn rắn đó đã có đầu mối rồi?"

Gật đầu thật mạnh.

"Công sức gán ghép mấy hôm nay đều phí trắng rồi sao?" Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Sở Úy nhíu mày, "Tại sao?"

"Hiện tại nếu cậu gọi điện qua, nói chuyện này cho Trì Sính biết, để anh ta tự suy nghĩ làm sao lấy rắn ra không phải xong rồi sao? Dù sao anh ta cũng chỉ lợi dụng Nhạc Duyệt để lòe ba mình trả rắn, hiện tại đã tìm được rắn rồi, Nhạc Duyệt sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, chia tay là điều tất nhiên, mục đích của cậu không phải đã đạt được rồi sao?"

Sắc mặt Ngô Sở Úy có chút không bình thường.

"Chuyện này không thể làm thế."

Khương Tiểu Soái đang đùa một viên thuốc, cố ý truy hỏi một câu.

"Vậy cậu muốn sao?"

Ngô Sở Úy trầm tư một hồi, nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi nói thực tình cho anh ta hay, anh ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem đàn rắn về, đến lúc đó mâu thuẫn của anh ta và ba mình sẽ lại tăng cao lần nữa, khó đảm bảo đàn rắn đó sẽ không bị hạ thủ. Tôi cảm thấy tôi nên âm thầm giúp anh ta một tay, nếu đem được đàn rắn đó ra, lại khiến ba anh ta trở thành bên đuối lý, như vậy mới có thể tiêu trừ hậu hoạn."

Viên thuốc trong tay Khương Tiểu Soái vụt một cái bay lên trán Ngô Sở Úy.

"Cậu để tay lên ngực tự vấn, cậu muốn để hai người đó chia tay đúng không? Hay là muốn ở cùng anh ta hả?"

Ngô Sở Úy giật thót, nhưng kỹ xảo diễn cao siêu không cho phép do dự dù chỉ một chút.

"Phí lời, chắc chắn là để hai người họ chia tay rồi!"

Khương Tiểu Soái phản bác: "Vậy cậu còn lo lắng cho đàn rắn đó làm gì nữa? Vừa muốn phân ưu cho người ta, vừa muốn tiêu diệt hậu hoạn về sau, chuyện của người ta có liên quan gì đến cậu chứ?"

Ngô Sở Úy thẳng lưng ưỡn ngực phản biện: "Tôi đây không phải là muốn hành thiện tích đức sao? Trước đó luôn ám toán anh ta, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội bù đắp, không thể tranh thủ hả?"

Khương Tiểu Soái tạm thời dời vấn đề đi, hỏi mấu chốt.

"Kế hoạch bên phía Nhạc Duyệt còn tiến hành nữa không?"

Ngô Sở Úy nhíu mày, nói không đau không ngứa.

"Tại sao không tiến hành? Nếu thật sự chia tay rồi, cô nàng đó nhất định sẽ tìm mẹ Trì Sính kể khổ. Nhất định sẽ khiến Trì Sính càng thêm căm ghét cô ta, như thế mới có thể cắt đứt đường lui của cô ta!"

Khương Tiểu Soái nghiêm trọng hoài nghi, tình địch trong lòng Ngô Sở Úy sớm đã đổi người rồi.

"Vậy chúng ta nói chút thực tế đi." Khương Tiểu Soái gõ mặt bàn, "Cậu chỉ là một thảo dân, ngay cả một tiểu binh cũng chẳng quen, làm sao lấy rắn ra khỏi quân khu được?"

Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Khương Tiểu Soái lại gần.

"Nhiều rắn con như thế đều có thể mang ra thuận lợi, một con thì sao không mang ra được chứ?"

Nghe Ngô Sở Úy nói thế, Khương Tiểu Soái lại có chút nghiền ngẫm.

Thế là, hai anh em bắt đầu bí mật hợp mưu.

...

Trì Sính và Nhạc Duyệt ngồi chuyến bay khác nhau đến nơi, sau khi đến địa điểm, Nhạc Duyệt được xếp ở khách sạn, Trì Sính thì theo lãnh đạo đi khắp nơi, đi xong hình thức, hắn mới gặp mặt Nhạc Duyệt.

Ăn bữa tối xong, hai người tản bộ trên phố.

"Mẹ anh nói, qua một thời gian nữa hai bên cha mẹ gặp nhau, thì chuyện của chúng ta xem như đã quyết định xong."

Trì Sính ngậm một điếu thuốc, giữa đôi mày lộ ra tia âm u.

"Về rồi nói sau."

Ném điếu thuốc đi, quay về khách sạn.

Nằm trong bồn tắm mát xa dễ chịu, hưởng thụ cảm giác trơn mịn khi sữa tắm lướt qua da, mong chờ một đêm chỉ có hai người, không có Túi Dấm Nhỏ làm phiền, sẽ lãng mạn mê người biết bao.

"Trì Sính, lấy áo ngủ vào giúp em đi." Gọi với ra ngoài.

Không ai đáp lời, đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt phiếm ánh sáng mê ly, trực tiếp bước khỏi bồn tắm, vòng một cái khăn để che, lộ ra hơn nửa đồi ngực, chỉ che được một khúc chân dài, uốn gò mông gợi cảm bước ra.

"Trì Sính, anh không nghe..."

Chưa nói dứt lời, Nhạc Duyệt đã sửng sốt tại chỗ.

Trì Sính lúc này đầu đang cúi, tay đang sờ một thứ, chính là Nhị Bảo chịu trách nhiệm đến quấy rối họ – Dấm gia!

"Không phải nó không đến cùng anh sao?"

"Gửi vận chuyển, thú cưng không thể mang lên máy bay, vừa mới nhận được."

Nói xong, hôn lên cái đầu nhọn của Túi Dấm Nhỏ, trắng trợn biểu đạt yêu thương và an ủi.

Nhạc Duyệt bùng cháy lửa giận, đã hết nhịn nổi, nhưng vì giữ hình tượng, không bại lộ bản tính ghét rắn của mình, cô vẫn ráng kìm lại, xoay người về phòng tắm.