Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 12: Bệ hạ, chân thần thiếp đau!




Lý Thu Nương sinh ra và lớn lên ở kinh thành, nhưng nàng lại chỉ là nữ nhi của một quan ngũ phẩm, mà ở kinh thành tập trung toàn những người quyền quý, nên nàng cũng chẳng là gì, nhưng từ khi được vào cung, nàng trở thành tú nữ có thân phận cao, tưởng tượng đến việc tương lai nàng có thể trở thành phi tần của bệ hạ, những người tôn quý ngày xưa nàng trèo không tới, bây giờ gặp nàng đều phải hành lễ, nàng liền cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Mà Lý Thu Nương lại không đem Diêu Yến Yến để vào mắt, cảm thấy nàng ta chẳng qua là dựa vào dung mạo để được bệ hạ sủng ái, cũng chỉ là nhất thời, thời gian dài, bệ hạ sẽ phát hiện ra, nữ nhân này vốn chỉ là một cái bình hoa di động rỗng tuếch, tốt mã dẻ cùi thôi, làm sao so được với sự đoan trang, hiền thục, tài tình trác tuyệt của nàng ta?

Trong lòng Lý Thu Nương nghĩ như vậy, nhưng mà hai ngày nay bệ hạ lại chỉ ở phi loan cung, nên cũng có chút nóng nảy, theo quý củ mà nói, lần tuyển chọn tú nữ năm nay mới kết thúc, mà hậu cung giữ lại nhiều phi tần như vậy, bệ hạ đang ở tuổi thiếu niên trưởng thành, sao có thể nhịn được? Ở phi loan cung rồi thì bệ hạ hẳn sẽ đi đến nơi của các phi tần khác. Thế mà liên tục hai ngày, bệ hạ vẫn ở trong phi loan cung, không có nửa điểm muốn lâm hạnh phi tần khác, lại nhớ tới sự việc phát sinh ở chiêu đức điện hôm ấy, tâm trạng nàng ta liền có chút bối rối.

Cũng may nàng ta thông minh, hai ngày trước, dù thái hậu không có ý triệu kiến nhưng nàng đã sớm đến từ hòa cung thỉnh an, hiện giờ, thái hậu có vẻ rất vừa ý nàng ta, thậm chí hôm nay còn làm cho Diêu Yến Yến đáp ứng chuyện kia.

Hiện giờ trong cung, quý phi có bốn người, ngoài Diêu Yến Yến cũng chỉ có nàng ta xuất thân là nữ nhi quan lại, chỉ cần bệ hạ rời khỏi phi loan cung, nơi tiếp theo bệ hạ đến... còn không phải là nơi của nàng ta sao?

Nghĩ tới điều này, vui sướng trong lòng Lý Thu Nương quả thật là không che dấu nổi, từ sau khi rời khỏi từ hòa cung trở về, bước chân càng lúc càng nhanh.

Không nghĩ tới, khi đang đi qua đoạn cầu gỗ nhỏ, không biết là ai đạp nàng ta một cái, đem nàng đá từ trên cầu té xuống dưới.

Nàng ta chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, hai tay vùng vẫy, nhưng không nắm được cái gì, một tiếng thét chói tai, nàng ta liền té vùi đầu vào tuyết lạnh.

Vốn dĩ, đoạn dưới cầu nhỏ này là một cái ao cá chép, chẳng qua bây giờ đang là mùa đông giá rét, cá đều đông chết hết nên nước trong hồ bị rút ra, tính toán đầu xuân năm sau sẽ nuôi lại, mà mấy ngày nay, bởi vì tuyết rơi liên tục, dày mấy lớp, gần như lấp đầy hồ cá, nàng ta ngã xuống, hơn nữa thân mình đều bị vùi dưới lớp tuyết dày, cuối cùng chỉ còn lộ ra mảnh quần màu xanh nhạt cùng vớ chân.

Hai chân dưới váy của nữ tử vậy mà trực tiếp lộ ra dưới công chúng, dù cho vẫn là ăn mặc kín mít, nhưng trông cũng rất khó coi.

Sự việc phát sinh đột ngột, không ai nghĩ tới Diêu Yến Yến vậy mà cả gan lớn mật đạp ngã Lý Thu Nương trước mắt bao nhiêu người, mọi người đều ngây ra, chẳng ai phản ứng kịp để cứu Lý Thu Nương ra.

Ở đây, tuy rằng có hơn bốn mươi phi tần, chỗ ở cũng không giống nhau, nhưng đi ra từ từ hòa cung đến nơi này cùng Diêu Yến Yến và Lý Thu Nương vẫn có rất nhiều. Thậm chí còn có vài người đứng phía sau Diêu Yến Yến, tận mắt chứng kiến nàng trấn định tự nhiên nhấc làn váy, mạnh mẽ nhanh chóng đạp ngã Lý Thu Nương.

Nhìn Diêu Yến Yến đứng ở đầu cầu gỗ, vẻ mặt nhàn nhã ung dung, không chút sợ hãi, trong lòng các nàng đều sinh ra một cỗ hàn ý.

Lý Thu Nương không biết đã đắc tội gì với Diêu Yến Yến, bị Diêu Yến Yến hạ thủ độc ác như vậy, nếu các nàng cũng đắc tội với Diêu Yến Yến thì xoay sở làm sao? Trước mặt mọi người mà nàng ta dám ngang nhiên như vậy thì sau lưng khỏi phải nói, thủ đoạn chắc chắn càng âm hiểm, càng không cố kị.

Diêu Yến Yến sau khi đá nàng ta xuống, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, chỉ thấy những buồn bực đều theo hơi thở này mà xã hết ra ngoài.

A! Đánh người thật sảng khoái!

Nàng nhìn lướt qua đám người đang kinh ngạc mà đứng ngây như phỗng, lại nhìn thoáng qua Lý Thu Nương nằm nửa ngày dưới tuyết chưa ra được, trong lòng rốt cục cũng thoải mái, đắc ý tràn ra trên mặt, nhịn không được mà hừ ra hai câu.

Mọi người:...

Hừ xong, lại lướt qua đám người vẫn đang trợn mắt há mồm kia, Diêu Yến Yến nhướng mày nói: " Như thế nào? Còn không mau đem Lý Quý Phi cứu lên? Chẳng lẽ muốn nàng nằm dưới tuyết phủ mà buồn chết sao?" Trời biết, nàng chỉ đá nàng ta một cái nhè nhẹ, nếu nàng ta ở dưới tuyết mà buồn chết, không lẽ nàng lại thành hung thủ giết người?

Nghe xong lời này, mọi người như bừng tỉnh khỏi mộng, mấy người hầu Lý Thu Nương mang theo mới lập tức luống cuống tay chân mà đem nàng ta đào ra.

Diêu Yến Yến đứng trên cầu nhỏ, trên cao nhìn xuống Lý Thu Nương đang được đào ra, đến khi đối phương tỉnh ngộ đang muốn mắng nàng thì nàng lại mở miệng nói trước: " A, Lý quý phi, đầu ngươi đầy tuyết, nhìn rất chật vật, không đi rửa sạch một chút sao?"

Mùa đông vốn khắc nghiệt, Lý Thu Nương lạnh đến phát run, nghe xong lời này theo bản năng sờ sờ đầu, phát hiện búi tóc của mình lỏng lẻo, cả người chật vật, tức đến muốn khóc. Để thị nữ sửa soạn lại cho nàng, nàng chỉ vào Diêu Yến Yến phẫn nộ nói: " Diêu Yến Yến, ngươi... ngươi, ta đắc tội với ngươi chỗ nào? Vậy mà ngươi động thủ lên người ta?"

Bị người ta dùng chân đá vào trong nền tuyết lạnh, tư thế cực kì chật vật, Lý Thu Nương đương nhiên rất phẫn nộ, nàng ta rất xông lên tát cho Diêu Yến Yến một cái, nhưng khi nghe Diêu Yến Yến nói vậy liền lấy lại bình tĩnh. Không nghĩ tới Diêu Yến Yến lại lỗ mãng như vậy, đây chẳng phải là cơ hội cho nàng ta sao? Nếu bệ hạ biết việc này, Diêu Yến Yến còn có quả ngọt mà ăn ư?

Diêu Yến Yến chẳng qua là ỷ mình lúc nhỏ từng cứu bệ hạ mới được ân sủng. Nếu bệ hạ biết Diêu Yến Yến là nữ nhân tâm địa ác độc, bệ hạ còn có thể đối tốt với nàng ta ư? Nghĩ đến hôm nay có thể đem Diêu Yến Yến kéo xuống khỏi lòng bệ hạ, mặc dù trên người phát ra từng đợt rét lạnh. Trong lòng Lý Thu Nương vẫn không dấu được từng trận kích động, nàng ta chỉ vào Diêu Yến Yến nói: " Ta sẽ đem việc này bẩm báo lên bệ hạ, để bệ hạ thay ta làm chủ!"

Nhìn thấy trên mặt Diêu Yến Yến lộ ra biểu tình kinh hoảng, Lý Thu Nương liền cảm thấy lần này mình đã quyết định đúng đắn, bị ngã thì có làm sao, nếu lần này có thể đem Diêu Yến Yến kéo xuống thì đúng là một vốn bốn lời!

Nghĩ như vậy, Lý Thu Nương lập tức cho người đi mời bệ hạ.

Diêu Yến Yến thấy Lý Thu Nương cho người chạy đi, mới nhấc làn váy đi từ trên cầu đi xuống, lại xin lỗi Lý Thu Nương: " Vừa rồi là ta không đúng, nhưng mà ta không có cố ý, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy chân có chút đau, cho nên mới nhấc chân lên xem thử, không ngờ lại đụng trúng ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, không cần cùng ta so đo, cũng đừng nói cho bệ hạ, mau cho người trở lại đi!"

Diêu Yến Yến ngoài miệng nói xin lỗi nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ kiêu ngạo, chỉ thiếu nước đem lỗ mũi hướng lên trời nữa thôi.

Nói là xin lỗi, nhưng thật ra lại giống bức bách hơn, Lý Thu Nương thấy thế, trong lòng càng thêm tức giận, nàng xua tay đuổi cung nữ muốn giúp mình sửa sang lại bản thân, chỉ lau khô mặt, nghĩ bản thân bây giờ thê thảm như vậy, bệ hạ nhìn thấy khẳng định sẽ càng thương tiếc, nếu vậy kết cục của Diêu Yến Yến sẽ càng thảm hơn.

Mà những người khác, yên lặng lui ra, nhưng cũng không có rời đi, rốt cục cũng chỉ là những tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, không nhịn nổi lòng hiếu kì mà muốn ở lại xem náo nhiệt.

Những người này, có người đồng tình với Lý Thu Nương mà chán ghét Diêu Yến Yến, hy vọng Lý Thu Nương có thể nhân cơ hội này đem Diêu Yến Yến kéo xuống, tốt nhất là làm cho Diêu Yến Yến bị bệ hạ biếm vào lãnh cung chịu tra tấn, giống như trong kịch nam xướng vậy. Có người chán ghét cả hai, nhìn thấy các nàng đấu đá nhau, liền cảm thấy hưng phấn, hận không thể như chó cắn chó, mỗi người bị cắn một ngụm, đều bị bệ hạ ghét bỏ, hai người này biết mất, cơ hội để các nàng thượng vị không phải sẽ tăng lên? Còn đối với những người không quan tâm, một lòng hạ thấp để làm người thì trốn tránh trở về, miễn cho gặp cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết hoặc bị liên lụy...

Mặc kệ như thế nào, Diêu Yến Yến quang minh chính đại động thủ trước mặt bao nhiêu người mà vẫn kiêu ngạo như vậy.

~~~~

Cùng lúc đó, sau khi hạ triều, bệ hạ liền ngự giá đến phi loan cung, nửa đường liền bị một thái giám lạ mặt ngăn cản, quỳ xuống trước mặt hắn thở hồng hộc nói: " Bệ hạ, người mau đến lan đình! Quý phi... quý phi nương nương bị ngã từ trên cầu xuống!"

Cái gì? Ái phi bị té từ trên cầu xuống?

Hoàng đế bệ hạ thất kinh, lập tức cho người quay đầu, loan giá nhanh chóng chuyển hướng mà đi, hoàng đế vội vàng thúc giục loan gia chạy như bay.

Từ từ hòa cung đến phi loan cung phải đi ngang qua một hoa viên nhỏ là lan đình, địa phương kia vào mùa xuân hạ thì cảnh sắc tươi đẹp, nơi nơi đều là trì thụ phong lan, nhưng vừa đến mùa đông, mặt nước đều đóng băng.

Ái phi ắt hẳn là từ trên cần ngã xuống, dưới cầu chính là nước, mà hiện tại nước đã đóng băng, nếu ngã trên mặt băng còn tốt hơn chút, nếu mặt băng kia không bền chắc, bị vỡ nát, vậy ái phi không phải đã té xuống nước sao? Mùa đông khắc nghiệt như vậy, thân hình mảnh mai kia của nàng sao chịu nổi?

Hoàng đế bệ hạ tự mình bổ não một hồi, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt mấy phần, phảng phất như hình dáng ái phi ướt sủng tái nhợt lạnh run đang hiện ra trước mắt.

~~~~

Trong lan đình, Lý Thu Nương chịu đựng cái lạnh, không đem bông tuyết trên đầu lấy xuống, chính là muốn ở trước mặt bệ hạ dành lấy vài phần thương tiếc, nàng nhìn Diêu Yến Yến đang ngồi trong đình, lòng tràn ngập ác ý mà nghĩ, Diêu Yến Yến, ngươi cũng chỉ có thể đắc ý như vậy trong chốc lát, đợi bệ hạ tới....

Ý niệm còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng của thái giám hô, cùng ngự giá của bệ hạ đang tới gần.

Mắt thấy ngự giá nhanh như vậy đã tới rồi, bệ hạ còn mang vẻ mặt lo lắng, vội vàng từ trên ngự giá bước xuống, tiến nhanh đến chỗ nàng ta. Lý Thu Nương trong lòng đại hỉ, lập tức cao hứng mà tiến lên nghênh đón bệ hạ. Nhưng mà ngay sau đó, bệ hạ liền vòng qua nàng ta, chạy về phía Diêu Yến Yến. ( trong mắt bệ hạ chỉ có Yến Yến, những thứ khác đều là phù du J). Tươi cười trên mặt Lý Thu Nương nháy mắt liền cứng lại, những lời tố khổ cũng bị chặn ngang trong họng, không tài nào thốt ra được.

Càng làm cho nàng ta ủy khuất không dám tin là bệ hạ vậy mà đang ân cần hỏi han Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng bị ngã chỗ nào, aiii, tất cả là do trẫm không chu đáo, không cho người nhìn nàng cẩn thận."

Nàng ta cứng đờ, quay đầu lại nhìn, thấy Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, thần thiếp không có việc gì. Người ngã xuống là Lý quý phi."

Hoàng đế: " A?"

Diêu Yến Yến: " Bệ hạ, thần thiếp thật sự không cố ý, thần thiếp chỉ là đột nhiên cảm thấy đau chân, nâng lên xem thử, ai ngờ không cẩn thận đụng phải Lý quý phi đi phía trước, cũng không biết thế nào, mà nàng ta lại ngã xuống."

Hoàng đế: " Ái phi, nàng mau đưa chân trẫm nhìn một cái, bị đau chỗ nào trên chân, sao tự nhiên lại bị đau?"

Diêu Yến Yến: " Bệ hạ, người thực đáng ghét, nhiều người như vậy còn muốn nhìn..."

Lý Thu Nương:...

Nghe thanh âm kệch cỡm phát ra từ miệng tiện nhân Diêu Yến Yến, nàng ta cực lì nghẹn khuất, cũng muốn khóc lên.