Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 42: Nhược điểm của nàng




Từ buổi trưa ngày hôm qua, bệ hạ cùng Quý Phi nương nương bị ong vò vẽ đuổi chạy mà mất tích ở phía sau núi. Trần thống lĩnh liền vẫn luôn mang theo người ở trên núi tìm kiếm, cả đêm hôm qua cũng chưa từng chợp mắt, nhưng tìm suốt một ngày một đêm, vẫn không hề tìm được tung tích của bệ hạ cùng nương nương, hai người này giống như đột nhiên biến mất khỏi núi này, cho dù có cố gắng như thế nào cũng không tìm thấy.

Tìm rất lâu cũng không thấy hai người, thủ hạ rõ ràng càng lúc càng nôn nóng, trong lòng Trần Lâm Dư cũng nôn nóng, lo lắng, nhưng hắn thân là thống lĩnh, không thể để lộ dù chỉ là một chút trước mặt thuộc hạ, nếu không chỉ sợ đám người dưới sẽ sinh ra nhiễu loạn. Lúc ấy hắn đuổi theo phía sau bệ hạ cùng nương nương, rõ ràng đã nhìn thấy thân ảnh của hai người, nhưng mà chỉ mới vừa đuổi được bầy ong vò vẽ đi, nhấc mắt lên, đã không nhìn thấy tăm hơi của bệ hạ cùng nương nương, hai người sống sờ sờ như vậy, không có khả năng không cánh mà bay.

Trần thống lĩnh suy nghĩ một lượt liền nhận định, trên núi này ắt có gì đó cổ quái, chính điều này đã đem dấu bệ hạ cùng nương nương đi.

Bởi vậy mà sáng sớm, hắn lại mang theo người tìm kiếm xung quanh, còn cho người cầm theo trường mâu chặt bớt cây cỏ đi, cuối cùng bọn hắn cũng phát hiện ra một lùm cây trong núi có chút cổ quái, sau khi cho người chém đi, quả nhiên phát hiện sau lùm cây che dấu một căn nhà nhỏ.

Sai người bắt lấy tên tặc tử đã bắt cóc bệ hạ cùng nương nương, cuối cùng Trần thống lĩnh cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt bệ hạ cùng nương nương, cũng không dám tranh công, chỉ nói: " Bệ hạ, nương nương, vi thần vô năng, đến bây giờ mới đến cứu giá."

Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy bệ hạ hô to một tiếng: " Dừng tay! Mau dừng tay! Đây không phải là tặc tử! Đó là Nhất Tâm tiên sinh mà trẫm vẫn vất vả tìm kiếm."

Trần thống lĩnh phát ngốc luôn rồi.

Hai gã thị vệ đè Phong Nguyên lại, còn đá thêm một cái vào chân hắn cũng phát ngốc luôn rồi.

Thấy bệ hạ tiến lên vài bước muốn nâng nam tử trung niên dậy, hai gã thị vệ vội vàng buông tay, đem người nọ đỡ lên. Đầu gối nhất Tâm tiên sinh bị giáng một đòn nghiêm trọng như vậy, hắn chỉ có thể run run rẩy rẩy mà đứng lên, nhìn ánh mắt sốt ruột của tiểu hoàng đế, hắn nhịn xuống xúc động muốn xoa xoa đầu gối, kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười tươi, nói với tiểu hoàng đế: " Thảo dân không biết, người là hoàng đế Đại Tề."

Nghe xong lời này, Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đều sửng sốt, Diêu Yến Yến lập tức làm ra bộ dáng áy náy, nói: " Phong tiên sinh, chúng ta cũng không cố ý giấu diếm ngươi, lần này bệ hạ cải trang đi tuần, cho nên mới không dám nói ra thân phận."

Hoàng đế bệ hạ một bên cầm gáo múc nước ngăn trở tầm mắt của ái phi, một bên gật gật đầu.

Phong Nguyên đương nhiên đã sớm biết thân phận thật sự của bọn họ, chỉ là lúc này không thể để lộ ra được, nếu không chẳng khác gì không nể mặt mũi hoàng đế, nếu đã quyết định trung thành với hoàng đế Đại Tề, thì đây cũng là việc mà thần tử như hắn nên làm.

Vì thế hai bên bắt đầu thể hiện kỹ thuật diễn, Phong Nguyên rõ ràng đã biết rõ thân phận của hai người, lại giả bộ như vừa mới biết được, thụ sủng nhược kinh.

Diêu Yến Yến cùng bệ hạ cũng biết rõ Phong Nguyên đã biết được thân phận của bọn họ, nhưng lại đều phải giả bộ không biết Phong Nguyên đã sớm biết thân phận của hai người, còn làm bộ là không biết thân phận của bọn họ, mỗi người một câu mà giải thích, đều cố che giấu bí mật của mình.

Hai bên cứ ngươi tới ta đi như vậy, nói hết câu này đến câu khác, nói rồi lại nói, bệ hạ cùng Phong Nguyên không hẹn mà cùng lộ ra bộ dáng thưởng thức lẫn nhau.

Mà Trần thống lĩnh gây họa, lại yên lặng ngậm miệng, đứng ở bên cạnh làm bộ không tồn tại.

Bệ hạ cùng tiên sinh cũng đã có ý làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, còn người suýt gây họa, chọc giận thần tử của bệ hạ lại càng không thể.

Đợi cho đến khi bệ hạ cùng Nhất Tâm nói chuyện cũng hòm hòm, Trần thống lĩnh liền quỳ xuống thỉnh tội.

" Là vi thần lỗ mãng, trách lầm Nhất Tâm tiên sinh, cầu xin bệ hạ giáng tội."

Hoàng đế bệ hạ vừa mới thu được Nhất Tâm tiên sinh vào dưới trướng, còn đang thấy mới mẻ, tự nhiên sẽ không ngại tiếp tục biểu diễn kỹ thuật diễn của mình thêm một chút. Hắn nhìn Trần thống lĩnh quỳ trên mặt đất,ưỡn ngực, uy nghiêm nói: " Việc này ngươi hẳn nên là hỏi Nhất tâm tiên sinh." Nói xong liền nghiêng đầu nhìn Phong Nguyên: " Tiên sinh, Trần thống lĩnh lỗ mãng, vụng về, mạo phạm đến ngươi, ngươi phải phạt hắn để lần sau hắn nhớ lại cũng không dám lỗ mãng như vậy nữa."

Đầu gối Phong Nguyên vẫn còn đau, trên mặt lại tươi cười thoải mái, bày ra thái độ khoan hồng độ lượng, nói: " Vị Trần thống lĩnh này hẳn là vì hộ giá sốt ruột, mới có thể hành sự như thế, hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, ta nghĩ hắn cũng biết sai rồi, việc này cứ như vậy cho qua thôi!"

Trong lòng lại nói: ngày sau ta cùng Trần thống lĩnh chính là đồng liêu, lúc này nếu thật sự phạt hắn, không đảm bảo rằng trong lòng hắn sẽ không có chút khó chịu nào, chi bằng cứ khéo khéo léo léo bỏ qua như vậy, còn có thể đổi được một cái ân tình của đối phương. Tuy rằng Tần thống lĩnh này thoạt nhìn cũng không có phải bộ dáng tiểu nhân, nhưng ngừa vạn nhất vẫn luôn là điều cần thiết.

Nghe xong lời này, Trần thống lĩnh quả nhiên lộ ra thần sắc cảm kích. Diêu Yến Yến thấy thế, nhẹ nhàng thọc cách tay bệ hạ một cái. Hoàng đế bệ hạ thanh thanh giọng nói: " Đừng quá cao hứng, tiên sinh rộng lượng tha thứ cho ngươi, nhưng trẫm còn chưa tha thứ cho ngươi đâu, trẫm rất vất vả mới tìm được hiền tài, suýt chút nữa là bị ngươi hủy hoại.

Trần thống lĩnh nghe vậy, trong lòng căng thẳng, vội cúi đầu nói: " Bệ hạ nói đúng, là thần sai, thần cam nguyện chịu phạt."

Hoàng đế bệ hạ nhớ tới từ sau khi hắn rời nhà xí tới bây giờ còn chưa hề tắm gội, liền nói: " Vậy thì trẫm phạt ngươi làm tôi tớ ba ngày."

Chuyện mà tôi tớ cần làm, đương nhiên là những việc linh tinh như nấu nước, đốn củi, rửa thức ăn,... Từ sau khi bọn họ cải trang đi tuần đến bây giờ, những việc này đều là những thị vệ phẩm cấp thấp thay phiên nhau làm, nơi nào phải đến lượt Trần thống lĩnh, nhưng mà lúc này là bị phạt, đương nhiên sẽ không giống nhau. Trần thống lĩnh liền vội vàng xưng vâng, tiếp nhận hình phạt này.

Hiểu lầm được giải trừ Trần thống lĩnh mang người ở trên núi nhóm lửa, nấu cơm, hoàng đế bệ hạ tắm xong, mang theo ái phi cùng Nhất Tâm tiên sinh cùng nhau thưởng thức những món ăn mà người hầu chuẩn bị. Sau đó liền tính toán việc mang theo Nhất Tâm tiên sinh lên đường hồi kinh, nhanh chóng trở về lật đổ Chương lão đầu.

Nhất Tâm tiên sinh lại từ chối một chút, nói rằng sư điệt của hắn vẫn còn ở dưới chân núi chờ hắn, chờ đến ngày mai từ chối sư điệt, liền theo bệ hạ lên đường.

Hoàng đế bệ hạ thoải mái, hào phóng đáp ứng, sau đó cho người nâng kiệu trở lại doanh trướng dưới chân núi, sau đó lại nhỏ giọng nói thầm với ái phi: " Ngày mai trẫm phải phái người đi trông chừng Nhất Tâm tiên sinh một chút."

Diêu Yến Yến nghi hoặc nói: " Bệ hạ không tín nhiệm hắn sao?"

Hoàng đế bệ hạ lắc đầu nói: " Không phải, ai biết được sư điệt kia của hắn là người như thế nào, dù sao hắn ta vẫn là người Trần Quốc, lỡ như hắn vì lợi ích của Trần Quốc mà đem Nhất Tâm tiên sinh trói đi rồi. Vậy chẳng phải những việc trẫm làm khác gì lấy giỏ tre múc nước, tất cả đều thành công dã tràng?"

Diêu Yến Yến liên tục gật đầu, tán đồng nói: " Bệ hạ, người nói đúng." Nói xong, nàng nghĩ đến mộ chuyện, lại hỏi: " Đúng rồi bệ hạ, sao người biết được là nếu lấy chuyện khắc bia tán dương kia lại có thể đã động đến Nhất Tâm tiên sinh?" Đêm qua bọn họ diễn vở kịch kia, có rất nhiều lời kịch là do bệ hạ tự mình nghĩ ra, trong đó việc khắc bia tán dương chính là điều mà bệ hạ muốn nhấn mạnh. Lúc đó, Diêu Yến Yến cũng chỉ nghĩ được những phương pháp linh tinh tầm thường chiêu đãi hiền sĩ để đã động danh sĩ thôi.

Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng mười phần kiêu ngạo, phía sau khay đan liền truyền ra âm thanh tràn ngập tự hào, hắn nói: " Bởi vì trẫm biết, nhược điểm của con người luôn là dục vọng. Nhất Tâm tiên sinh là người lợi hại, nhưng hắn cũng là người, khẳng định sẽ có ham muốn. Lấy bản lĩnh của Nhất Tâm tiên sinh ra mà nói, nếu hắn nhìn trúng tiền tài cùng vui chơi hưởng lạc, thì hắn cũng sẽ không ở trong ngôi nhà tranh kia; nếu hắn nhìn trúng quan tước quyền thế, đã sớm ra ngoài thi khoa cử mà không phải vẫn ở lại trong núi; hắn cũng không phải loại người ham mê sắc đẹp, từ trong đến ngoài phòng, một món đồ của nữ nhân cũng không có, ngay cả khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như thiên tiên là ái phi, cũng chỉ có chút kinh diễm, nhưng lại không sinh ra nửa phần mơ mộng." Đương nhiên, lúc ấy bệ hạ đã nhìn chằm chằm Phong Nguyên, nếu hắn ta dám sinh ra chút ý niệm bất kính nào với nàng, bệ hạ đã sớm ra lệnh cho Vũ Lâm Quân băm nát hắn.

Nghe thấy bệ hạ khen bản thân xinh đẹp như thiên tiên, Diêu Yến Yến nghĩ đến dung mạo diễm lệ có chút mị tục của mình, trên mặt không khỏi nổi lên một tầng ửng đỏ.

Hoàng đế bệ hạ lại tiếp tục nói: " Hắn cũng không phải là loại người ham ăn ham uống, ở trong phòng bếp trẫm đã nhìn kỹ, đến một miếng thịt cũng không có. Nếu không yêu tiền, quyền, sắc, thì khẳng định là hắn yêu thích danh vọng, nếu không thì tại sao không xuất gia làm hòa thượng cho rồi. Sao còn phải suy xét tới đề nghị của Trần Quốc làm gì? Cho nên trẫm mới suy đoán, khắc bia tán dương, lưu danh sử sách hẳn có thể đả động được hắn."

Nếu suy luận này do người khác nói ra, Diêu Yến Yến Yến sẽ không có cảm giác gì, nhưng đây là do hoàng đế bệ hạ lười nhác, luôn không chịu động não nói ra, liền làm nàng cực kỳ kinh hỉ, nói lời khen từ đáy lòng: " Thì ra là thế, bệ hạ, người thật là thông minh!"

Hoàng đế bệ hạ cười hắc hắc, vô cùng đắc ý mà quơ quơ cái đầu. Diêu Yến Yến nhìn chằm chằm cái khay đan trước mắt, ánh mắt xoay chuyển, để sát vào một chút hỏi: " Bệ hạ nói ai cũng sẽ có nhược điểm, vậy bệ hạ có biết nhược điểm của thần thiếp là gì không?" Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ nghiêm túc tự hỏi một chút, một lát sau nói: " Mỹ thực hoa phục?"

Diêu Yến Yến lắc đầu, oán trách nói: " Bệ hạ, sao người lại có thể nghĩ như vậy, thần thiếp là loại người nông cạn như vậy sao?"

Hoàng đế bệ hạ vội vàng dùng cái tay không cầm cái khay đan ôm lấy bả vai nàng, cười nói: " Trẫm vừa mới thuận miệng nói bừa thôi, sao ái phi lại là loại người như vậy chứ? Nhược điểm của nàng hẳn là khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên này!"

Diêu Yến Yến liếc hắn một cái, nói: " Bệ hạ thông minh như vậy, có thể nhìn thấu được nhược điểm của Nhất Tâm tiên sinh, sao lại không nhìn thấu được thiếp?"

Hoàng đế bệ hạ lại đoán sai một lần nữa, buồn bực thở hắt ra, lại bắt đầu vắt hết óc mà nghĩ.

Diêu Yến Yến nhìn hắn phát sầu, phụt cười, ngồi thẳng thân mình đối mặt với bệ hạ, ôn nhu nói: " Bệ hạ, sao người không nghĩ đến chính mình? Nhược điểm của thần thiếp chính là bệ hạ người!"

Hoàng đế bệ hạ không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, liền ngây ngẩn cả người.

Diêu Yến Yến ôn nhu nhìn hắn: " Mỹ thực hoa phục đương nhiên là quan trọng, nhưng nếu như không có, thần thiếp mặc áo tang, ăn khoai lang nướng vẫn có thể sinh hoạt bình thường." Nàng sờ sờ khuôn mặt bản thân: " Gương mặt xinh đẹp này lại vạn phần quan trọng, nhưng nếu như không có mỹ mạo, thần thiếp vẫn có thể sống sót, không phải tục ngữ nói, chết tử tế cũng không bằng còn sống sao? Nhưng nếu như bệ hạ không còn..."

Diêu Yến Yến cầm lấy cái tay đang cầm khay đan của bệ hạ: " Nếu một ngày nào đó không có bệ hạ, thần thiếp sẽ không sống nổi nữa, thần thiếp sẽ đi theo bệ hạ, cũng không muốn vì sống tạm mà phó thác bản thân cho người khác." Giống như kiếp trước vậy.

Thanh âm nàng vang lên trong lều trại, giống như một hồ nước xuân thủy yên ả, ấm áp chảy xuôi vào trong lòng bệ hạ, ánh mắt hắn nhìn thẳng tắp vào nàng, ngây dại.

" Hiện tại bệ hạ không dám để thần thiếp nhìn mặt người, là sợ thần thiếp nhìn thấy gương mặt này, sẽ nảy sinh phiền chán, cảm thấy bệ hạ không còn tốt như trước kia nữa sao?"

Hoàng đế bệ hạ rầu rĩ nói: " Trẫm sợ khuôn mặt trương phù này sẽ làm bẩn mắt nàng mất."

" Nhưng mà trong mắt thần thiếp, mặc kệ bộ dáng bệ hạ anh tuấn tiêu sái, hay vẫn mãi là gương mặt này, thì đó đều là bệ hạ, chỉ cần vẫn là bệ hạ, thần thiếp vẫn yêu. Thần thiếp nhìn gương mặt này của bệ hạ, trong lòng chỉ có thương tiếc, tuyệt đối không có nửa phần chán ghét. Nếu có một ngày, có một người khác chiếm lấy thân thể này của bệ hạ, cho dù hắn có đối xử tốt với thần thiếp cỡ nào, thần thiếp cũng sẽ không động tâm. Chỉ có bệ hạ là nhược điểm của thần thiếp, vì bệ hạ, cho dù phải chịu khổ đến đâu, thần thiếp vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ cần có thể giúp được bệ hạ, điều gì thần thiếp cũng có thể làm. Chỉ cần bệ hạ còn sống một ngày, thần thiếp liền làm bạn với bệ hạ một ngày, nếu bệ hạ bị người khác hại, thần thiếp chẳng sợ nếm mật nằm gai cũng muốn báo thù cho bệ hạ."

" Bệ hạ giơ cái khay đan, vì sợ thần thiếp nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của người, bệ hạ không dễ chịu, thần thiếp cũng không chịu nổi. Thần thiếp muốn bệ hạ luôn luôn vui vẻ, chỉ cần bệ hạ vui vẻ, thần thiếp cũng sẽ vui vẻ."

" Cho nên bệ hạ, cầm lấy cái khay đan này che mặt người thấy tốt sao? Thần thiếp muốn nhìn thấy mặt người, muốn tự mình bôi thuốc cho người, muốn nhìn mặt người nhanh chóng tốt lên. Thần thiếp nhìn không được, sẽ mãi nghĩ ngợi trong lòng, không cần làm thần thiếp phải lo lắng được không?"

".....Được." Hoàng đế bệ hạ cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng buông cái khay đan kia, dùng khuôn mặt sưng như đầu heo vùi vào trong lòng ngực nàng.

Diêu Yến Yến vuốt ve đầu bệ hạ, tùy ý để hắn ôm mình, qua một lúc sau, thấy bệ hạ bình tĩnh trở lại, mới nói: " Được rồi bệ hạ, để thần thiếp bôi thuốc cho người."

Hoàng đế bệ hạ chôn ở ngực nàng giật giật, ngẩng đầu lên, từ đuôi lông mày đến khóe mắt, đều tràn ngập ý cười.

Ngày kế tiếp, đội ngũ một trăm người, dọc theo đường, chậm rãi hướng kinh thành mà đi...