Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 48: Buồn của bệ hạ




Diêu Yến Yến nhìn thoáng qua Trần thống lĩnh đang cực lực che dấu, lại nhìn qua biểu tình mất tự nhiên trên mặt bệ hạ. Cười ha hả nói: " Hóa ra là xem trường thương! Vậy sao trên mặt bệ hạ lại nhiều mồ hôi như vậy?"

Hoàng đế bệ hạ chột dạ liếc mắt về phía Trần thống lĩnh, Trần thống lĩnh lập tức nói: " Bẩm nương nương, bệ hạ nói người thích cây côn thương này cho nên mới cầm chơi một chút ở trong phòng, vì mệt nên mới ra mồ hôi."

Diêu Yến Yến gật đầu, suy tư nói: " Hóa ra là như thế!"

Thấy vậy, hoàng đế bệ hạ lại ngó Trần thống lĩnh một cái nữa, mà lúc này Trần thống lĩnh thật sự là không biết nên nói gì, vì thế chắp tay: " Bệ hạ, nương nương, thần cáo lui trước." Nói xong cũng không đợi hai người đáp ứng, liền vô cùng lo lắng mà chạy ra ngoài.

Thấy Trần thống lĩnh cứ vậy mà đi mất, hoàng đế oán giận mà nhìn chằm chằm bóng dáng hắn trong chốc lát, liền nghe thấy ái phi nói: " Bệ hạ, trên người đổ nhiều mồ hôi như vậy, nhất định là rất khó chịu, thần thiếp giúp người tắm gội."

A? Nàng cứ như vậy liền bỏ qua? Không hỏi thêm gì? Hoàng đế bệ hạ nghi hoặc nhìn qua, lại cảm thấy may mắn, rốt cuộc thì việc trốn ở trong phòng mà trộm rèn luyện để bản thân cao lớn hơn có chút mất uy nghiêm, tất nhiên là không thể để nàng phát hiện được. Hai người tắm gội xong, liền kéo gối lại, kê cao lên, chắn ở mép giường, dù sao thì chiếc giường này cũng không lớn bằng giường ở Phi Loan cung của bọn họ, tư thế ngủ của cả hai đều khó coi, lỡ như nữa đem ngủ lăn xuống giường thì không tốt.

Làm xong hết, hai người mới thoải mái dễ chịu nằm trên giường, theo thường lệ đắp chăn lại thì thầm to nhỏ.

"Bệ hạ, mục tiêu thứ hai của chúng ta trong giai đoạn đầu tiên này là ----- mượn sức Nhất Tâm tiên sinh đã hoàn thành!" Diêu Yến Yến nắm chặt lấy cổ tay bệ hạ, sau đó lại hỏi: " Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hoàng đế bệ hạ làm như đương nhiên nói: " Kế tiếp, trẫm cùng nàng đương nhiên sẽ bắt đầu tiêu dao sung sướng giống như kiếp trước rồi, chỉ cần để Nhất Tâm tiên sinh bày mưu tính kế giúp chúng ta là được. Dù sao Nhất Tâm tiên sinh cũng có cái đầu thông minh như vậy, trẫm tin chuyện hắn dự tính sẽ không sai, đến lúc đó Đại Tề chúng ta trở nên cường thịnh, trẫm sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy, sung sướng tựa thần tiên."

Diêu Yến Yến túm lấy phần tóc đuôi ngựa của hoàng đế bệ hạ, nhẹ nhàng kéo xả một cái, đem bệ hạ từ trong ảo tưởng lôi ra, nói: " Bệ hạ, người quên rằng người phải trở thành một vị minh quân sao?" Hơn nữa, nếu chúng ta vẫn như kiếp trước lười biếng, mặc kệ thế sự, thời gian lâu dần, Nhất Tâm tiên sinh cũng cầm quyền trong một thời gian dài,biến thành một Chương lão đầu khác thì làm sao bây giờ?"

Hoàng đế bệ hạ ngẩn ngơ, lúc này mới phản ứng lại: " Đúng vậy, tuy rằng Nhất Tâm tiên sinh không tham quyền, nhưng hắn lại tham danh vọng, lỡ như hắn vì muốn lập tượng đài cho mình, rồi lại còn xây thêm vài cái miếu thờ nữa, nếu vậy hắn lấy hết tiền trong quốc khố của trẫm tiêu hết thì làm sao bây giờ?"

Hoàng đế bệ hạ càng nghĩ càng bất an, nói: " Chờ sau khi đạp đổ Chương lão đầu, trẫm sẽ đem tiền trong quốc khố nhét hết vào trong tư khố của trẫm."

Diêu Yến Yến:...

Nàng dựa vào trong lòng bệ hạ, nũng nịu nói: " Bệ hạ, người ngẫm lại đi, tiền trong quốc khố đều là của công, mỗi năm triều đình phát bổng lộc hay tu bổ cái này cái kia đều là quốc khố chi bạc ra, nếu như người lấy hết tiền bỏ vào tư khố của mình, bị triều thần phát hiện, sau đó dâng lên vài cái tấu chương thì không phải là phiền chết người sao?"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy tiếc nuối nói: " Xem ra là không thể."

Diêu Yến Yến lại nói: " Chờ sau khi lật đổ được Chương lão đầu, bệ hạ chẳng những phải làm một minh quân, tốt nhất là có thể vượt qua cả tổ tiên người, kể từ đó, những sử sách tương lại lưu lại đều viết về bệ hạ..."

Hoàng đế bệ hạ lắc đầu: " Trẫm chỉ cần nàng yên yên ổn ổn sống bên nhau là được, trẫm không cần cái gì mà lưu danh muôn đời."

Thì ra, bệ hạ không hề quên những lời mà nàng khuyên hắn khi còn ở Kỳ Lân Sơn. Nhưng mà nàng cũng không quá để ý, nàng cười khanh khách bám lấy cánh tay bệ hạ, nũng nịu nói: " Bệ hạ ~~ Người để thần thiếp nói xong đã ~~ ý thần thiếp là, tương lai sử sách viết tên bệ hạ cùng thần thiếp, đều nói là thần thiếp mệnh tốt, được gả cho một vị hoàng đế anh minh thần võ nhất, mà vị hoàng đế này còn độc sủng duy nhất một người là thần thiếp, thế thì sẽ có biết bao nhiêu nữ nhân phải hâm mộ thần thiếp? Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người lấy chuyện xưa của thần thiếp và bệ hạ biên thành một vở kịch. Diễn trên sân khấu, nói không chừng còn sẽ có rất nhiều người muốn cướp vai nữ chính nữa kìa! Kể từ đó, thần thiếp và bệ hạ không phải có thể tiếp tục tương thân tương ái trên sân khấu kịch sao? Con cháu của chúng ta đời sau, thế hệ sau của Đại Tề không phải tất cả sẽ chứng kiến bệ hạ sủng ái thần thiếp như thế nào sao, không phải tất cả cũng sẽ biết bệ hạ là một nam nhân tốt, thần thiếp có bệ hạ yêu thương thì hạnh phúc nhường nào chứ!"

Hoàng đế bệ hạ được ái phi thổi gió lâng lâng, lập tức lập lời thề hùng tâm vạn trượng: " Ái phi nói đúng, từ ngày mai trở đi, trẫm không những phải làm một minh quân, trẫm còn phải trở thành một minh quân tốt hơn cả Thái Tổ khi còn trị vì!"

Diêu Yến Yến sung sướng hôn bệ hạ một ngụm: " Thần thiếp biết ngay là bệ hạ yêu thần thiếp nhất, nhất định có thể thực hiện được tâm nguyện của thần thiếp! Lại nói, bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Hoàng đế bệ hạ nói: " Chương lão đầu dám đem tất cả chuyện xấu hắn làm đổ hết lên đầu trẫm, bản thân lại cố tình muốn tạo thanh danh tốt, đúng là một tên cáo già xảo quyệt, hôm nay trẫm cùng Nhất Tâm tiên sinh đã thương lượng qua, Nhất Tâm tiên sinh nói không cần hành động thiếu suy nghĩ,, phải từ từ làm suy yếu quyền lực của lão ta, lại sửa sang lại tội trạng của lão, cuối cùng nhân lúc lão chưa chuẩn bị mà tóm lấy lão ta, cái này gọi là xuất sư nổi danh." Hắn đắc ý dào dạt nói: " Cho đến lúc đó, trẫm liền viết chiếu thư công bố thiên hạ, đem tất cả những tội trạng của lão ta công bố, như vậy liền có thể tẩy trắng thanh danh của trẫm, như vậy bá tánh liền cảm thấy, trẫm là một vị minh quân, tất cả đều do Chương lão đầu chơi xấu!"

Diêu Yến Yến hưng phấn cầm tay bệ hạ: " Đúng vậy, đúng là như vậy, tất cả chuyện xấu đều do Chương lão đầu làm, không liên quan chút nào đến bệ hạ. Thậm chí đến cái vườn bệ hạ muốn tiêu tiền để xây cũng là do lão ta xúi giục, bệ hạ, người chính là vị hoàng đế mà để bá tánh có thể ăn nhiều thêm một miếng, cũng không tiếc phải thắt lưng buộc bụng."

Hoàng đế bệ hạ cũng nắm chặt tay nàng, kích động nói: " Đúng đúng đúng, ái phi mặc vàng, đeo bạc, dùng vải lụa gấm vóc cũng đều là do Chương lão đầu truyền bậy ra, mỗi ngày nàng trải qua đều mộc mạc, giản dị, tương lai nhất định là một vị hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ tốt!" Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, tưởng tượng thấy cảnh tượng tương lai, khi bọn họ đứng trên đỉnh vinh quang kêu mưa gọi gió, bá tánh chen chúc hưởng ứng, bọn họ tay trong tay, vai sánh vai, cùng nhau chia sẻ giang sơn tuyệt đẹp vô biên này, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười say mê.

Diêu Yến Yến không khỏi nói: " Bệ hạ, người nói xem, thật sự trong tương lai sẽ có một ngày như vậy sao? Thần thiếp thật sự có thể ở dưới sự ủng hộ của mọi người mà lên làm hoàng hậu?"

Hoàng đế bệ hạ khẳng định nói: " Đó là đương nhiên, vị trí hoàng hậu của trẫm chỉ có nàng mới có thể đảm đương. Ngoại trừ nàng, trẫm không cần bất cứ ai!"

Kiếp trước, bệ hạ không chỉ một lần muốn lập nàng làm hoàng hậu, nhưng hết lần này đến lần khác bị bị lý do bọn họ ăn chơi trác táng ngăn cản, thái hậu không cho, triều thần không cho, tôn thất càng không cho, lúc này đây, mục tiêu chính của bọn họ là vì hòa bình, quốc thái dân an, chống giặc ngoại xâm, củng cố giang sơn, giữ được địa vị và tính mạng của bản thân, mục tiêu tiếp theo là để bệ hạ trở thành một vị minh quân người người kính ngưỡng, còn Diêu Yến Yến trở thành mẫu nghi thiên hạ.

" Chính là như vậy!" Hai người trăm miệng một lời mà nói ra một câu, lại định ra mục tiêu kế tiếp là đoạt lại quyền lực từ tay Chương lão đầu, sau đó liền ôm mộng tưởng tốt đẹp mà chìm vào giấc ngủ."

Ngày hôm sau, bệ hạ dậy không nổi.

Hắn nằm im ở trên giường không nhúc nhích xíu nào còn đỡ, thoáng nâng người lên một chút, liền cảm giác được hai vai và cánh tay đau nhức trầm trọng, giống như vừa bị người ta hung hăng đánh lên người một trận. Trẫm bị làm sao vậy? Chẳng lẽ hai tay của trẫm đã bị phế đi? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ngày hôm Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ngày hôm qua trẫm không có bị thương mà.

Nháy mắt trong đầu hoàng đế bệ hạ hiện lên rất nhiều ý niệm, hắn nhìn ái phi đã thức dậy, ngồi ở mép giường trang điểm chải chuốt, không dám nói cho nàng càng không dám lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại nằm trên giường giả bộ ngủ.

Diêu Yến Yến sau khi được thị nữ hầu hạ mặc quần áo, trang điểm xong, vừa quay đầu, thấy bệ hạ vẫn đang nằm ở trên giường, liền thò lại gần nói: " Bệ hạ, rời giường, hôm nay chúng ta phải tiếp tục lên đường."

Hoàng đế bệ hạ mặc đồ ngủ nằm trong chăn, không hề nhúc nhích, hô hấp đều đều, giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của nàng.

Diêu Yến Yến nghĩ đến hôm qua hoàng đế bệ hạ đã vất vả rèn luyện, cảm thấy nhất định là hắn quá mệt mỏi, không đành lòng đánh thức hắn, tính toán ra ngoài chuẩn bị trước. Nàng nói: " Thiếp ra ngoài chuẩn bị hành trang đây, bệ hạ, người chỉ được ngủ thêm chút nữa thôi đấy, sau nửa canh giờ nhất định phải lên đường!"

Nàng thấy bệ hạ vẫn không có động tĩnh gì, lắc đầu xoay người ra ngoài, nhưng mà nàng vẫn để lại một thị nữ bên người bệ hạ, đợi sau khi bệ hạ tỉnh dậy thì rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo cho hắn, miễn cho hành trị bị chậm trễ.

Một lát sau, cái người đang nằm trên giường vẫn luôn dựng lỗ tai chú ý động tĩnh xung quanh, lặng lẽ mở hé hé con mắt, chú ý thấy trong phòng chỉ còn lại một thị nữ thì mới nhẹ nhàng thở ra, hắn lập tức nói: " Mau gọi Nhất Tâm tiên sinh tới cho trẫm!"

Thị nữ kia dù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn hành lễ dự tính chạy ra ngoài, liền nghe thấy bệ hạ ở phía sau hô: " Đừng để cho ái phi biết."

Nhưng mà Diêu Yến Yến đã biết, bởi vì sau khi thị nữ kia vừa ra khỏi cửa liền đem việc này bẩm báo cho quý phi nương nương.

Một canh giờ sau, hoàng đế bệ hạ nằm ở trong xe, trưng ra vẻ mặt buồn bực, Diêu Yến Yến dùng sức xoa bóp bả vai và cánh tay cho hắn, vừa xoa bóp vừa cười nói: " Bệ hạ cũng đừng có phồng mặt lên, Nhất Tâm tiên sinh đã nói, đây là do bệ hạ ngày thường không chịu rèn luyện nên mới bị như vậy, chờ đến khi chăm chỉ luyện tập một chút, sẽ không bị như vậy nữa."

Hoàng đế bệ hạ ừ một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn buồn bực.

Diêu Yến Yến thấy hắn như vậy liền biết rằng anh chàng lại giận dỗi, nàng nghẹn cười, sau đó bỗng nhiên thở dài.

Nghe thấy tiếng nàng thở dài, hoàng đế bệ hạ vội hỏi nàng làm sao vậy. Diêu Yến Yến xoa bóp chút thịt mềm trên bụng mình nói: " Bệ hạ, thần thiếp mấy ngày nay đã béo lên không ít, cần phải rèn luyện để giảm béo."

Hoàng đế bệ hạ sờ sờ bụng nàng một phen, một lát sau đỏ mặt nói: " Ái phi không mập, trẫm bế lên cực kỳ thoải mái."

Diêu Yến Yến rúc vào trong lòng hắn, nói: " Nhưng mà thần thiếp vẫn muốn gầy thêm chút, hơn nữa, thần thiếp còn muốn cùng bệ hạ cùng nhau rèn luyện, cứ như vậy, thần thiếp gầy đi, bệ hạ cũng cao lên, không phải đẹp cả đôi đường sao?"

Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cảm thấy trò hề hắn làm khi luyện tập, thật sự rất mất uy nghiêm, giấu nàng còn không kịp, ngu hay sao mà còn mang nàng theo cùng nhau tập luyện?

Thấy bệ hạ không đáp ứng, Diêu Yến Yến hừ một tiếng, từ trong lòng bệ hạ tránh ra ngoài, bụm mặt anh anh nói: " Bệ hạ chỉ biết nói là giỏi, thần thiếp biết hết, nam nhân các người đều như vậy, ngoài miệng thì toàn nói những lời dễ nghe, nhưng thật ra đều là đại móng heo, chờ đến khi thần thiếp thật sự béo, bệ hạ nhất định sẽ cảm thấy thần thiếp xấu huhuhu..."

Ái phi vừa khóc, hoàng đế bệ hạ chỉ cảm thấy tâm can như bị bóp nhéo, hắn ai ủi vài câu, lại nói thêm nhiều lời hay, thấy nàng vẫn không ngừng khóc, chỉ đành phải cắn răng một cái, đáp ứng cùng nàng rèn luyện.

Diêu Yến Yến lúc này mới nín khóc mỉm cười. Trên đường hồi kinh đi ước chừng khoảng mười ngày, thời điểm chạng vạng đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, hai người sẽ cùng nhau rèn luyện, dựa theo biện pháp Trần thống lĩnh chỉ dạy, kiên trì tập luyện ngược xuôi. Chờ đến khi vào kinh, trở lại Phi Loan cung, hai người cho người hầu lui đi, tìm lấy một cột trụ trong tẩm điện đi tới đứng lại dựa dựa vào nó. Bệ hạ trước tiên cởi giày và vớ của ái phi, ái phi đã gầy đi cũng cao hơn, ước chừng như cao thêm được nữa tấc.

" Xem ra biện pháp này thực sự hữu dụng." Nàng vừa nói vừa đi kéo thêm một cái ghế lại, trèo lên để đo chiều cao cho bệ hạ.

Hoàng đế bệ hạ dựa lưng thật sát vào cây cột, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ mong hỏi: " Thế nào thế nào. Trẫm cao lên có nhiều không?"

Diêu Yến Yến một tay căn giữ chiếc thước dài tám thước, tay khác cầm bút than, dọc theo đỉnh đầu bệ hạ vẽ một nét lên cột.

Nghe thấy bệ hạ hỏi, nàng chớp chớp mắt, tới tới lui lui ước lượng căn thật kỹ, vẽ thêm vài nét nữa, nhưng mà có vẽ cỡ nào thì cũng chỉ nằm ở tầm đó, không tăng cũng không giảm.

Chờ một hồi, không thấy được đáp án mình mong muốn, hắn cũng không dám rời khỏi cây cột, lại hỏi nàng: " Ái phi, đừng có thừa nước đục thả câu, nhanh trả lời xem trẫm cao lên có nhiều không?"

Diêu Yến Yến do dự nói: " Bệ hạ, người hiện tại mới chỉ mười tám tuổi, tốc độ cao lớn của nam nhân đều rất chậm, khẳng định về sau bệ hạ còn có thể rất rất cao."

Từ lời nói của nàng, hoàng đế bệ hạ phát giác được có chỗ không thích hợp, hoàng đế bệ hạ hoài nghi hỏi: " Nàng có ý gì?"

Diêu Yến Yến: " Ý thiếp là, bệ hạ không hề cao thêm miếng nào."

Hoàng đế bệ hạ:...