Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 49: Chức vị hữu tể tướng




Trẫm thế mà lại không cao thêm chút nào? Trẫm thế nhưng không cao thêm chút nào!

Hoàng đế bệ hạ nhìn vào vết xước trên cây cột đại biểu cho ái phi cao thêm nữa tấc, lại nhìn vết xước của mình, không có biện pháp tiếp thu sự thật này, vì thế thương tâm cả ngày, Diêu Yến Yến có dỗ như thế nào cũng không dỗ được hắn hết buồn...

Ngày hôm sau, hoàng đế bệ hạ vẫn đắm chìm trong bi thương, canh cánh trong lòng mà thượng triều, khi nhìn thấy Chương lão đầu thì không chút nào che dấu, trợn trắng mắt mà nhìn lão.

Trùng hợp chính là, Chương tể tướng vừa vặn ngẩng đầu lên có việc muốn bẩm, liền đối diện với ánh mắt xem thường kia, trong lòng liền trở nên căng thẳng, chẳng lẽ việc lão ra khỏi kinh thành mấy ngày nay làm việc đã bị tiểu hoàng đế phát hiện?

Đêm tết nguyên tiêu, tiểu hoàng đế không có xuất hiện ở dạ yến, đã làm cho hắn có cảm giác không thích hợp, sau đó mất ngày, tiểu hoàng đế liền như cũ không thượng triều, hắn cùng đám thủ hạ liền cảm thấy may mắn, còn cho là nhiệt tình tham chính của tiểu hoàng đế rốt cuộc đã hết, triều đình về sau khẳng định là vẫn do tể tướng hắn nắm giữ. Nhưng mà khi đó, Chương tể tướng vẫn không hề trầm mê giữa những lời chúc mừng, khen ngợi, sau khi bị tiểu hoàng đế tính kế qua, hắn đã không còn xem tiểu hoàng đế này là một tiểu tử vô tri mà đối đãi, hiện giờ đối với bất luận hành động gì của tiểu tử này, lão đều vô cùng để ý.

Sau hai ngày tiểu hoàng đế liên tục tiểu hoàng đế không thượng triều, lão lập tức phái người điều tra, quả nhiên phát hiện tiểu hoàng đế đã sớm rời khỏi kinh thành.

Vì sao tiểu hoàng đế lại lén lút rời khỏi kinh thành? Hắn rời kinh thành để làm gì?"

Nhưng mà tiểu hoàng đế một đường đi này hành trang đơn giản, lại rời đi nhiều ngày, tra cũng không tra ra, Chương tể tướng dứt khoát từ bỏ, thừa dịp hoàng đế không có ở đây, xuống tay hoàn thành tất cả những việc cần làm.

Lão ở trong triều cũng có kinh doanh vài năm, trong kinh tai mắt đông đảo, tiểu hoàng đế lúc ấy lại không ở trong kinh, chuyện lão làm kia tự nhận là thần không biết, quỷ không hay, không hề nghĩ đến, sau khi tiểu hoàng đế hồi kinh, ngày đầu tiên thượng triều. liền không hề che dấu mà lộ ra thần sắc bất mãn với lão, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện lão ta đang làm?

Nghĩ đến chuyện mật thám báo cáo, sau khi hoàng đế hồi kinh liền mang theo vài người trở về, còn đối đãi tử tế. Lòng Chương tể tướng hơi hơi trầm xuống.

Quả nhiên, ngay sau đó, lão nghe thấy tiểu hoàng đế nói: " Trẫm đang muốn trang bị thêm một chức vị hữu tể tướng nữa, sau này Chương tể tướng sẽ là tả tể tướng, chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?"

Thêm một chức vị là hữu tể tướng, cho dù chức vụ tả tể tướng vẫn uy danh như cũ, nhưng đó cũng là đang có ý phân chia quyền lực của Chương tể tướng! Liệu Chương tể tướng có nguyện ý?

Ngay sau đó, không cần Chương tể tướng phải sai sử, những triều thần về phe của Chương tể tướng lập tức đứng ra khuyên bảo, sôi nổi nói rằng như vậy sẽ làm rối loạn triều cương, bất lợi với giang sơn xã tắc này nọ.

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ngai vàng, nhìn đám triều thần bên dưới miệng bô bô bô, đầy miệng toàn là những lời nói suông khách sáo, tất cả còn hướng về phía Chương lão đầu, nghe mà phiền. Hắn khoát tay, ngừng những lời khuyên giải của đám triều thần lại, sau đó coi tất cả những lời khuyên ấy như chưa hề tồn tại, trực tiếp hỏi: " Chư vị ái khanh cảm thấy, vị hiền thần nào có thể đảm đương được chức vị này?"

Trên triều đình chợt tĩnh lặng, không ít người nhìn qua phía Chương tể tướng, thấy lão ta không lên tiếng, cũng an an tĩnh tĩnh lựa chọn bo bo giữ mình, mà người bên Hàn Lâm Viện luôn luôn đối đầu với Chương tể tướng lúc này cũng an tĩnh như gà.

Nếu là bình thường, Lâm Phủ Chính nhất định sẽ đứng ra nói hai câu hưởng ứng bệ hạ, nhưng mà lúc này, hắn cũng không dám đứng ra vì chuyện trước đây bệ hạ giao cho hắn, hắn vẫn chưa làm tới đâu hết, sợ bệ hạ hỏi tới, thì có mà toang.

Trên triều đình lâm vào một mảnh im ắng quỷ dị, chỉ e một cọng lông chim rớt trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Thấy không có ai lên tiếng, hoàng đế bệ hạ cũng không hề buồn bực, hắn phất tay áo, nhướng mày, hỏi: " Chư vị ái khanh sao lại không nói lời nào? Là không nghĩ ra được ai thích hợp sao? Một khi đã như vậy, trong lòng trẫm đã nhìn ra được một người tài thích hợp."

Nghe vậy, hai mắt Chương tể tướng hơi hơi híp lại, trong ánh mắt nhìn tiểu hoàng đế như chứa gai nhọn, thầm nghĩ: " Cũng không biết lần này tiểu hoàng đế ra khỏi cung mang về được người nào, lại tôn sùng như vậy, vừa mới trở về, liền không dằn lòng nổi mà muốn phong cho hắn ta làm hữu tể tướng để đoạt quyền từ tay lão. Tiểu hoàng đế này cũng không khỏi quá ngây thơ rồi, hắn thật sự cho rằng chỉ cần hắn nói qua như vậy là được? Thật sự cho rằng các triều thần sẽ mặc hắn tùy tiện đem một người tới ngồi lên vị trí hữu tể tướng sao? Lui một vạn bước mà nói, cho dù tiểu hoàng đế có thật sự đặt được người kia lên vị trí hữu tể tướng thì vị trí kia cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, căn bản sẽ không trợ giúp được bất kì điều gì cho tiểu hoàng đế. Trong lòng nghĩ như vậy, Chương tể tướng liền ung dung bình đạm đứng đầu quan lại, lão thần, lẳng lặng chờ tiểu hoàng đế nói ra thân phận người kia, sau đó chịu sự phản đối kịch liệt từ đám triều thần.

Hoàng đế bệ hạ ngồi ở trên, từ từ mở miệng nói: " Người trẫm tiến cử... đó là... một nhà nho Lâm Nho Hải."

Khóe miệng Chương tể tướng hơi hơi gợi lên, như chuẩn bị ngay sau đó nghe thấy âm thanh kịch liệt phản đối của triều thần đối với hoàng đế làm cho hắn muốn xuống đài cũng không được. Đến lúc đó lão lại nói hai câu, đem việc thiết lập hữu tả tướng này nhẹ nhàng khéo léo mà loại bỏ. Chẳng những làm tăng khí chất thanh cao của lão, mà còn có thể làm cho người ta thấy được tiểu hoàng đế đang vô cớ gây rối.

Sau khi lời tiểu hoàng đế vừa rớt xuống, trong đại điện quả thực là có thanh âm, nhưng mà không phải là thanh âm phản đối dữ dội như Chương tể tướng mong đợi, mà là một đạo âm thanh nhỏ giọng nghị luận.

Chương tể tướng kinh ngạc mở lớn hai mắt, lúc này mới nhớ lại những gì tiểu hoàng đế mới vừa nói, người hắn nói đến chính là " Lâm Nho Hải"!

Lâm Nho Hải? Như thế nào lại là Lâm Nho Hải?

Nghe thấy cái tên này, Chương tể tướng ngây người trong chốc lát, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.

Lâm Nho Hải là ai, không ai biết rõ ràng hơn so với Chương tể tướng. Năm đó, khi Chương tể tướng vừa mới khảo trung tiến sĩ, còn ở trong quan trường giãy dụa, thì Lâm Nho Hải đã trở thành thái phó của thái tử.

Thái tử lúc ấy, chính là tiên đế. Lâm Nho Hải phụ tá qua hai đời quân vương, mãi cho đến khi tiên đế bệnh nặng, ông không muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nên mới từ quan hồi hương. Nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại đến thanh danh của ông, sau khi từ quan, ông ở quê nhà sáng lập nên một cái thư viện, dạy dỗ ra hai vị trạng nguyên, ba mươi lăm danh tiến sĩ.

Số lượng này tuyệt đối không phải nhỏ, rốt cuộc từ khi Lâm Nho Hải sáng lập thư viện đến nay cũng chưa đến bảy năm. Trên dưới Tề Quốc, văn nhân tôn sùng Lâm Nho Hải đếm không hết, tên tuổi của đại nho Lâm Nho Hải tuyệt đối không phải là một cái hư danh.

Năm đó, nếu không phải Lâm Nho Hải từ quan, vị trí tể tướng hôm nay, chưa chắc đã có thể đến phiên lão ta ngồi. Huống hồ, tiến sĩ mấy năm nay tuy nói là do hắn đề cử mà đi lên, nhưng trong đó có không ít những người nhạy bén tài tình, là đệ từ Lâm Nho hải dạy ra, nếu Lâm Nho Hải thật sự nhận lấy chức vị hữu tể tướng này, lấy năng lực của ông, quyền binh lão nắm trong tay nhất định sẽ phải phân chia ra. Nghĩ đến đây, sắc mặt Chương tể tướng càng thêm khó coi. Sau một lúc, trong đám triều thần có một người bước ra khỏi hàng, khuyên nhủ nói: " Bệ hạ, Lâm đại nho tuổi tác đã cao, lại không hứng thú chuyện quan trường, chỉ sợ sẽ không đồng ý chức vụ tể tướng này. Mong bệ hạ tuyển hiền tài mới!"

" Tuyển hiền tài khác!" Những lời này vừa nói ra, lập tức cũng có mấy người nữa bước ra khỏ hàng. Cùng nhau khuyên bệ hạ tuyển hiền tài.

Hay lắm, vừa rồi bọn họ còn mãnh liệt phản đối trẫm thêm chức vị hữu tể tướng, giờ biến thành đáp ứng trẫm thiết lập hữu tể tướng nhưng lại thỉnh cầu trẫm tuyển người khác. Hoàng đế bệ hạ trong lòng đắc ý chửi thầm, trên mặt lại không có bất cứ biểu tình gì, hắn lại bày ra cái giá của quân vương, theo thường lệ làm lơ lời bọn họ nói, vẻ mặt nghiêm túc nói: " Mấy ngày trước, trẫm đã triệu Lâm đại nho vào kinh, chắc khoảng chừng hai ngày nữa, Lâm đại nho đã có thể vào cung, tuổi tác Lâm đại nho đã cao, trên đường vào kinh không khỏi có người cố ý đụng đến nên trẫm đã phái một ngàn hộ vệ theo hộ tống. Chúng ái khanh nếu trên đường có gặp Lâm đại nho, cũng giúp trẫm chiếu cố hắn một chút, miễn cho Lâm đại nho đi lầm đường."

Lời này của hoàng đế bệ hạ là có ý gì? Cái gì gọi là chiếu cố một chút, cái gì gọi là miễn cho Lâm đại nho đi lầm đường? Bệ hạ chẳng lẽ còn sợ bọn họ đi chặn đường không thành?

Mới vừa rồi bọn họ đã cực lực khuyên nhủ, nhiều người há mồm ra như vậy, bệ hạ hết thảy cũng không nghe thấy sao? Mọi người vẫn còn muốn tiếp tục khuyên nhưng mà thái giám tổng quản mới được bệ hạ đề bạt lên rất có ánh mắt, lập tức cao giọng hô: " Bãi triều!" Đem những triều thần được Chương tể tướng ám hiệu đứng lên khuyên nhủ đều bị chặn họng.

Trước khi hoàng đế bệ hạ xoay người còn liếc mắt quét vào trong điện một cái, hắn trẻ tuổi, nhãn lực cũng tốt, chỉ một cái liếc mắt liền thấy rõ khuôn mặt của đám triều thần đó, sắc mặt nghẹn họng như là bị táo bón, cùng với sắc mặt khó coi của Chương lão đầu như vừa nuốt phải mấy cân phân vậy. Tâm tình buồn bực vì không cao lên được miếng nào của hoàng đế bệ hạ lập tức tiêu tán, khóe miệng hắn hơi gợn, tâm tình cực tốt đi đến ngự thư phòng.

Hôm nay trẫm vẫn muốn chăm chỉ phê duyệt tấu chương! Mà Phong Nguyên, sau khi vào cung, liền tự tiến cử nhận chức vị Khởi Cư Xá Nhân*, đứng hầu ở ngự thư phòng, tiếp tục vì bệ hạ bày mưu tính kế.

//* Khởi cư xá nhân hoặc khởi cư chú 起居注 là một chức quan có nhiệm vụ theo sát ghi lại lời nói hành vi của vua.//

Bọn họ đóng cửa lớn ngự thư phòng lại,, nói chuyện với nhau không nhiều, viết chữ trao đổi là chính, vì vậy cho dù bên ngoài ngự thư phòng có tai mắt được sắp xếp vào cũng không thu được một chút tin tức nào. Bọn họ chỉ biết rằng, bệ hạ sau khi rời cung trở về, tìm được một thôn phu nhậm chức Khởi Cư Xá Nhân, mỗi ngày đều ghi chép hai ba chuyện về cuộc sống của bệ hạ và Diêu Phi Nương Nương.

Thời điểm hoàng đế bệ hạ cần cù chăm chú làm việc, Diêu Yến Yến đến nơi ở của Phượng Dương công chúa, tính toán hỏi một chút tiến triển từ chỗ nàng.

Phượng Dương tựa hồ đã sớm chờ nàng đến, khi Diêu Yến Yến đến Phượng Dương các, Phượng Dương công chúa đã ăn mặc chỉnh tể đứng ở trước cửa lớn, tự mình nghênh đón nàng đi vào. Diêu Yến Yến đối với chuyện này vô cùng vừa lòng, xem ra Phượng Dương công chúa đã quyết tâm đứng về phe nàng và bệ hạ.

Hiện tại Phượng Dương công chúa và nhi tử của Viên tướng quân Viên Hạo đã là quan hệ vị hôn phu của nhau, hai người thường thường cũng có thể đưa cho nhau vài thứ, ý muốn ban đầu của Diêu Yến Yến, là thông qua Phượng Dương ảnh hưởng tới Viên Hạo, mục đích là gián tiếp ảnh hưởng tới Viên tướng quân. Ý của Diêu Yến Yến, Phượng Dương cũng rõ ràng, bời vậy khi nàng vừa đến, đã tự mình pha trà nóng cho nàng, sau đó đem những tiến triển gần đây chủ động nói ra.

" Thư từ gần nhất muội cùng Viên hạo qua lại, cũng có gặp mặt vài lần. Hắn là một người trung quân ái quốc, là người tốt, cũng đã đáp ứng ta sẽ khuyên nhủ phụ thân hắn cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Chương gia. Nương nương không cần quá lo lắng." Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: " Chờ sau này muội gả tới Viên gia rồi, chuyện muội có thể làm được sẽ càng nhiều."

Nghe được Phượng Dương nói như vậy, Diêu Yến Yến vô cùng vừa lòng, nàng cười nói: " Công chúa cũng không cần quá mức khẩn trương, ý từ của ta cùng bệ hạ là chỉ cần Viên tướng quân bất hòa với Chương tể tướng là được, còn những chuyện khác, có thể từ từ mưu tính cũng không sao. Rốt cuộ thì ngày còn dài mà." Phượng Dương công chúa cố lên nhé! Nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực! Kiên trì bền bỉ quyết không buông tay, nhất đinh có thể trợ giúp bổn cung và bệ hạ đạt được mục tiêu mượn sức Viên gia!

Nàng nói xongm thân thiếp cầm lấy tay Phượng Dương, tiếp tục nói: " Phượng Dương công chúa yên tâm, muội giúp bệ hạ, tương lại bệ hạ chính là chỗ dựa của muội, chỉ cần giang sơn của bệ hạ không đổ, muội chính là muội muội duy nhất của bệ hạ, liền có thể vĩnh viễn hường thụ thể diện và vinh hoa của một vị công chúa, tương lai, người Viên gia cũng tuyệt đối không dám khi dễ muội." Phượng Dương công chúa cố lên, chỉ cần muội ngoan ngoãn làm việc cho bệ hạ, về sau bệ hạ sẽ chống lưng cho muội, cho dù người Viên gia đối với muội không tốt cũng không cần sợ, sau lưng muộ có chỗ dựa!

Cùng Phượng Dương công chúa nói chuyện chốc lát, Diêu Yến Yến liền ngồi bộ liễn, muốn trở về Phi Loan cung, rốt cuộc thì Aln mộng Thi đã bị nàng đưa vào cung, hiện tại nàng nên dánh chút thời gian chỉ dạy nàng ấy.

Nhưng mà còn chưa tới Phi Loan cung, nàng đã bị người của thái hậu phái đến ngăn cản.

Diêu Yến Yến nhìn thấy Ngô nữ quan, lúc này mới nhớ tới, bởi vì đã lấy được lệnh bài, nàng cùng bệ hạ cơ hồ như quên mất trên đời này còn tồn tại một vị thái hậu, hồi kinh cũng không đi bái kiến. Thái hậu cho người cản nàng lại làm gì? Chẳng lẽ là muốn trách cứ bản cung không đi bái kiến bà, muốn gây khó dễ cho bổn cung? Ngô nữ quan tiến đến bên người Diêu Yến Yến, nhỏ giọng nói: " Nương nuowngm thái hậu nương nương mời ngài qua."

Diêu Yến Yến nghi hoặc hỏi: " Thải hầu gọi bổn cung qua làm gì?" Bổn cung một chút cũng không muốn đi, không muốn đi!

Nhưng mà Ngô nữ quan cũng không thể lĩnh hội được ý tứ cự tuyệt trong ánh mắt của Diêu Yến Yến, thấp giọng nói: " Trong cung xảy ra chuyện, Lý quý phi cùng người ngoài lén lút trao nhận, còn lén lút đưa vật trong cung ra ngoài, bị thái hậu nương nương bắt được, cả tang chứng lẫn vật chứng, hiện tại đang bị thẩm vấn ở Từ Hòa cung, thái hậu nương nương tức đến muốn ngất xỉu, mời ngài qua giúp đỡ."

Diêu Yến Yến:...