Yêu Quái Nhỏ

Chương 39




Lam Khâm rũ mắt nhìn cô chằm chằm.

Lông mi cô gái dài, đôi mắt sáng ngời, gương mặt tinh tế như sứ, mái tóc đen rối tung xõa trên vai, một bên vén ra sau tai, lộ ra cái tai nhỏ nhắn trắng nõn bị ánh sáng của đèn tường chiếu lên, phảng phất như trong suốt.

Đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của cô đang cười và nói cô là bạn gái anh.

Đã bao nhiêu đêm anh mơ về cảnh trước mắt, máu trong thân thể thiêu đốt đến khô miệng khô lưỡi.

Lam Khâm không thể nhịn được nữa, dang tay ra, cúi người ôm cô vào lòng.

Trên người cô là quần áo ở nhà rất trơn, lộ ra làn da mềm mại nong nóng, sau khi ôm sát vào, tiếng tim đập của cô đột nhiên phóng đại lên, đập thình thịch, tra tấn tia bình tĩnh vất vả lắm anh mới giữ lại được.

"Lam Khâm..."

Gương mặt Tang Du cọ hai cái trên vai anh, rất chủ động bò lên phía trước, vòng qua eo anh, đu lên như một chú gấu nhỏ.

Lần trước do không gian ở dưới gầm bàn quá nhỏ, hạn chế khả năng của cô, khiến cô chưa hưởng thụ được hết!

Bây giờ mới là trời đất rộng lớn, mặc cho cô hưởng thụ.

Ngón chân trần trắng nõn của Tang Du nhịn không được cuộn tròn trong lớp chăn bông, say mê nheo mắt lại.

Mẹ nó.

Lam Khâm lấy lại sức, chủ động ôm lấy cô, cô cuộn tròn như khối cầu nhỏ dán vào lồng ngực anh, chỉ có động tác đơn giản như vậy cũng khiến tim cô đập nhanh, xương cốt tê dại.

Tang Du làm loạn trên người anh tùy thích, mười ngón tay tinh tế sờ loạn khắp nơi, hơi thở Lam Khâm liên tục nóng lên, nơi nào bị cô chạm qua đều như muốn bén lửa.

Đôi môi nóng của anh theo bản năng thử khẽ hôn lên trán cô, hôn một chút rồi di chuyển xuống phía dưới, chuyển lên một bên sườn mặt.

Cảm giác khuôn mặt của cô mềm mại, hôn vài cái cũng không thấy nhiều, lưu luyến một lúc rồi xuống khóe môi.

Tang Du khẽ mở miệng, mi mắt khép hờ, nắm lấy vạt áo của Lam Khâm, chuẩn bị đón nhận nụ hôn của anh.

Ban đêm tĩnh lặng, tiếng thở và nhịp tim cũng có vẻ chấn động...

Huống chi là tiếng chuông điện thoại chợt vang lên! Còn là giai điệu cực kì vui vẻ!

Tang Du thiếu chút nữa bị hù chết, ngã thẳng vào lồng ngực Lam Khâm.

Cô nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi, ai lại nửa đêm rồi còn quấy rầy cặp tình nhân thân thiết, chém ngàn đao cũng chưa đủ, đợi cô nhìn xem ai không hiểu phong tình như vậy, cô nhất định phải ——

Tang Du với lấy điện thoại trên bàn đầu giường, tức giận cầm lấy nhìn, nhất thời ỉu xìu, ôm gối ôm trên đầu giường, vô cùng đáng thương nhìn về phía Lam Khâm, hít sâu một hơi, vô cùng ngoan ngoãn nhiệt tình trả lời: "Bà nội ——"

Tống Chỉ Ngọc nghe thấy giọng cô liền không nhịn được bật cười, cố ý hỏi cô: "Không ngủ à? Đang ở cùng Lam Khâm sao?"

Tang Du muốn thừa nhận, nhưng lời nói đến miệng lại bị bẻ cong.

Đêm nay, nếu cô thừa nhận đang ở cùng Lam Khâm, vậy không phải chứng tỏ lòng cô ngứa ngáy khó nhịn, mưu đồ bất chính hay sao?

Cô có thể tùy ý làm bậy với Lam Khâm, nhưng với bà nội... Vẫn nên rụt rè một chút.

Tang Du ho nhẹ một tiếng: "Chưa ngủ, con, con đang ở phòng mình, chắc là Khâm Khâm đã ngủ rồi."

Lam Khâm ngồi ở mép giường, cố gắng kiềm chế xao động, nhìn đến quần dưa hấu nhỏ ở nhà của cô bị kéo lên, lộ trắng đôi chân trắng như tuyết.

Hôm nay anh tiêu hao quá nhiều thể lực, năng lực phục hồi tới lúc này vốn không đủ dùng, lăn lộn một chút như vậy đã đầu váng chân mỏi, anh không dám nhìn lung tung, bàn tay lướt qua kéo vải che lại, đầu ngón tay vô tình chạm vào mu bàn chân lạnh như băng của cô.

Tiểu Ngư... Chân có lạnh không?

Lam Khâm cúi đầu, tiền gần cô thêm một chút. Nhân lúc cô đang nghe điện thoại, nhẹ nhàng chậm rãi nâng cổ chân cô đặt lên đùi mình, đôi tay tạo nhiệt một chút, ôm vào chân cô.

Tang Du đang tập trung tinh thần nghe bà nội nói chuyện, bị động tác bất chợt này của Lam Khâm làm cho cả người mềm nhũn, kêu lên một tiếng, vội vàng che miệng lại.

Tiếng kêu này của cô... Nghe không trong sáng cho lắm!

Quả nhiên Tống Chỉ Ngọc liền hỏi.

Mặt Tang Du nóng đến mức có thể chiên trứng gà, hai chân động động không yên trong lòng Lam Khâm, dời mắt giải thích: "Không sao, bị... Bị nóng một chút."

"Bình thường nhìn con cẩn thận lắm, sao lại hấp tấp như thế?" Tống Chỉ Ngọc cười cô: "Được rồi, con cũng đã phải trải qua một ngày khó khăn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quên lời dặn của bà, ngày mai nói với Lam Khâm một tiếng về chuyện ở nhà cũ. Con nói với nó, nó sẽ dễ tiếp nhận hơn."

Tang Du không biết về cuộc sống trong quá khứ của Lam Khâm, nhưng dựa vào các loại tin tức được ghép lại trong thời gian này, cũng hiểu nhà cũ đối với Lam Khâm mà nói, tuyệt đối không phải ký ức tốt đẹp gì.

Người chú trước kia suýt nữa hủy diệt Lam gia, bởi vậy ông nội Khâm Khâm giận chó đánh mèo, một đám người nhà nhìn thì hiền lành ân cần, thật ra cũng có thể đã làm tổn thương đến Lam Khâm...

Nếu có thể, cô không muốn Lam Khâm trở về.

Nhưng bà nội là người hiểu rõ chuyện trong nhà, bà đã quyết định như vậy, nhất định là có lý do có lợi cho Lam Khâm.

Tang Du nhẹ giọng đáp lời: "Vâng, để con nói với anh ấy."

Tống Chỉ Ngọc thản nhiên đáp: "Vậy bà cúp máy đây, với lại buổi tối hai đứa phải có chừng mực, đừng cho nó quá nhiều đường mật."

Nói xong, điện thoại đã tắt.

Tang Du hóa đá, nói nửa ngày, bà nội vốn không tin lời nói dối của cô?! Sớm biết cô đang ở cùng anh...

Nhưng bà nội nhắc nhở rất đúng, tuy rằng Lam Khâm đang làm ấm chân cho cô, nhưng bản thân anh cũng rất lạnh, tất nhiên còn cần nhiều thời gian hơn để hồi phục, biết rõ anh không có sức chống cự đối với cô, vậy nên cô càng không thể không có chừng mực.

Tang Du lưu luyến rút chân ra: "Khâm Khâm, chúng ta nằm xuống đi, anh nên ngủ rồi."

Đèn bàn đã tắt, cửa sổ kéo rèm mỏng, ánh trăng len lỏi vào.

Lam Khâm và Tang Du thành thật nằm ở vị trí của mình, tay chân để rất đoan chính, giữa hai chăn như cách nhau cả dải ngân hà.

Tang Du mở to mắt, yên lặng sắp xếp ngôn ngữ lại cho tốt, nhẹ nhàng nói với Lam Khâm chuyện trở về nhà cũ, quay đầu qua nhìn sườn mặt anh.

Ở trong ấn tượng của cô, đường cong trên mặt anh luôn mềm mại, nhưng mà khoảnh khắc vừa rồi lại tràn đầy sắc bén.

Lòng cô đau xót, áp sát vào chăn của anh, bàn tay thò vào kéo kéo anh, lập tức bị anh nắm lấy, nắm trong lòng bàn tay, cẩn thận vuốt ve từng chút một.

Lúc nhìn lại, những sắc bén kia đều đã biến mất, anh cũng đang nhìn cô, hai mắt sáng long lanh, ngập tràn thâm tình không thấy đáy.

Tang Du có chút không đành lòng, mím môi, để năm ngón tay giao nhau rồi mới nói chuyện thứ hai: "Còn có... Bởi vì thành tích thi lần trước tốt, em được gửi đến Hải Nam để huấn luyện, đi khoảng năm ngày..."

Không ngoài dự tính, lực ở ngón tay tăng lên trong nháy mắt, hô hấp của Lam Khâm rối loạn, không kiềm chế được ôm lấy cô cả chăn, đầu cũng dựa vào, liên tục hôn lên thái dương cô.

Tang Du vỗ anh: "Nhiều nhất là năm ngày, kết thúc sẽ lập tức trở về, giữa chừng cũng có thể gọi video mà."

Sau một lúc lâu, hơi thở của anh bình thường lại, khẽ gật đầu.

Hốc mắt Tang Du lại chua xót, vừa mới yêu, chắc chắn Lam Khâm không muốn như vậy... Nhưng anh cho rằng cô muốn đi, anh không phản đối cũng không tranh thủ, hoàn toàn để bản thân tự gánh lấy cảm xúc.

Rất muốn hôn... muốn bắt nạt... muốn dụ dỗ anh...

Cô chui vào trong lòng anh như một quả bóng, lúng túng cắn móng tay, hôm nay mới chỉ nhẹ nhàng hôn môi hai cái, khi nào mới có thể hôn nữa đây!

Hôm sau tỉnh lại, trạng thái tinh thần của Lam Khâm tốt hơn phân nửa, Tang Du làm bữa sáng nên đóng cửa để anh ở ngoài, anh liền canh giữ ở cửa một tấc cũng không rời, lúc ăn cơm cũng kéo cô ngồi gần anh, ghế để xa cũng chịu không nổi.

Mười giờ sáng, chú hai Lam gia và chú Trần lại tới cửa lần cửa, chú Trần hỗ trợ sửa sang lại một số nhu yếu phẩm cần mang, chú hai thì ngồi xuống, xoa tay ý muốn giao tiếp với Lam Khâm.

"Khâm Khâm, muốn cháu trở về cũng không phải có ý gì khác, là do trong 24 bản thiết kế kia thì có đến ít nhất bảy, tám bản có chi tiết mài giũa nguyên thạch có chút khó khăn." Chú hai nói "Chú có thể kinh doanh nhưng kỹ thuật thì thật sự có hạn, về phương diện này em trai cháu cũng dốt lắm, với lại dù sao cũng là do cháu thiết kế, chỉ có thể phiền cháu tự đi."

Lam Khâm không nhìn chú, mở phần mềm giọng nói ra: "Ở đâu."

Chú hai vội nói: "Chú đã kêu người đến nhà lớn phía Đông Nam cạnh nhà chính cho cháu ——"

"Không cần," Lam Khâm nhàn nhạt cắt lời: "Để ở nhà trước kia tôi ở."

Sắc mặt chú hai thay đổi, ánh mắt trốn tránh, đôi tay đan vào trầm ngâm một lát, "Sau khi con dọn ra ngoài, tòa nhà kia hoang vắng, với lại ánh sáng cũng không tốt, sao lại ở đó?"

Lam Khâm đánh chữ: "Trong cả nhà cũ nhà họ Lam, tôi chỉ có thể ở đó."

Chú hai nghẹn lại.

Những lời này, đã từng là những lời ông ta chỉ vào Lam Khâm, khi đó anh mới mười hai tuổi, chính miệng nói, "Lạnh lẽo? Đáng sợ? Mày còn muốn đổi chỗ? Tao nói cho mày biết, cả nhà cũ nhà họ Lam này, mày chỉ xứng ở chỗ đó", chỉ để lấy lòng ba.

Bây giờ Lam Khâm sửa lại một chữ để đáp trả ông ta, đã là nể tình cảm đối với ông ta rồi. Ông ta á khẩu không trả lời được, gửi hy vọng cho Tang Du vừa đi ngang qua: "Tang tiểu thư, cô khuyên nhủ Khâm Khâm đi, tòa nhà trước kia nó ở thật sự ——"

Ông không tiện nói sâu hơn, cho rằng Tang Du tốt bụng có thể theo ý mình, nhưng Tang Du lại mỉm cười xinh đẹp, ở sau sofa đè vai Lam Khâm, tâm tư xoay chuyển, ý nói: "Dù sao anh ấy cũng là Lam đại thiếu gia, nếu thật như vậy không tốt, sao từ nhỏ đến lớn có thể sống nơi đó được chứ? Có lẽ Lam đổng nói quá rồi, tôi không có ý kiến gì, tất cả đều nghe Khâm Khâm, anh ấy muốn ở đâu thì tôi sẽ ở đó."

Chú hai thở dài liên lạc với Tống Chỉ Ngọc, nhận được câu trả lời không khác gì so với Tang Du, cuối cùng ông ta cũng không còn cách nào, đành gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, muốn dọn dẹp tòa nhà nhỏ ở sân sau càng sớm càng tốt.

Trên đường trở về nhà cũ nhà họ Lam, Tang Du ít nhiều vẫn có chút tò mò.

Cô là con gái của gia đình bình thường, cũng có chút ảo tưởng đối với những gia đình hào môn trong tiểu thuyết miêu tả, lại còn là nơi Lam Khâm lớn lên, cô lại càng cảm thấy tràn ngập khao khát.

Nhưng mà khi chú Trần lái xe rẽ qua một chỗ ngoặt, cảnh đường phố hai bên càng thêm sạch sẽ và trang nghiêm, khi những nóc nhà xuất hiện trước tầm mắt, bàn tay giao nhau của Lam Khâm từ lúc lên xe đã dần trở nên lạnh lẽo từ lúc nào, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tang Du nhanh chóng thấy được, áp dụng biện pháp hiệu quả nhất, ôm lấy cánh tay anh, mềm oặt ngả lên vai anh, giọng điệu nhỏ nhẹ kéo dài: "Khâm Khâm —— em căng thẳng, anh mau an ủi em đi."

Những u ám trong đôi mắt sâu thẳm của Lam Khâm nhất thời bị đánh tan, nghiêng người ôm chặt cô, lo lắng xoa xoa má cô, bàn tay to ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng cô.

Tang Du phát hiện ra chú Trần đang nhìn kính chiếu hậu cười trộm, cô lè lưỡi, thoải mái vùi vào ngực Lam Khâm, nghịch nghịch ngón tay anh, giống như vô tình nhẹ nhàng nói ra một câu: "Mặc kệ là đi đâu, chỉ cần đi cùng anh, em đều thấy rất tốt."

Tim Lam Khâm đập nhanh cực kì, vòng tay siết cô càng chặt.

Tuy Tang Du đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng không ngờ sau khi tiến vào trang viên xa hoa này, xe quẹo vài ba lần cuối cùng mới dừng lại...

Nơi này một lời khó nói hết.

Căn nhà không lớn, ba tầng và một gác xép nhỏ, một nửa tường ngoài đều là màu xanh đậm của dây thường xuân đã héo, có một công nhân đeo khẩu trang đang đi xuống cầu thang, bậc thang nham nhở lốm đốm, cửa chính lầu một vừa mới thay, giấy nhựa còn chưa kịp tháo ra, nhưng cửa sổ đã cực kì cũ kĩ, gác xép nối liền lên sân thượng nhỏ, lan can đã rỉ sắt thật dày.

Tang Du ngoái đầu nhìn lại một đường phồn hoa, lại giương mắt nhìn sang gác mái rách nát, những phỏng đoán về cuộc sống trước kia của Lam Khâm càng thêm được khẳng định khi đối mặt với thực tế.

Xem ra Lam gia lớn như vậy lại thật sự coi Lam Khâm là dư thừa.

Tới cửa, Lam Khâm lại nhíu mày do dự, áy náy có phải bản thân quá cố chấp rồi không, khiến Tiểu Ngư phải ở nơi này với anh ——

Ý nghĩ vừa mới nổi lên, tay đã bị Tang Du cầm lấy sờ sờ, kéo anh lên phía trước: "Khâm Khâm chúng ta mau vào đi, còn rất nhiều đồ cần thu dọn."

Lúc chạng vạng, Tang Du đi kiểm tra phòng bếp dưới lầu một trước, phát hiện dụng cụ đều đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng mua sắm thỏa đáng, cô ra ra vào vào bận rộn, các thành viên trong nhà họ Lam mà cô chưa gặp bao giờ sôi nổi tới cửa bộc lộ cảm xúc, ánh mắt nhìn Lam Khâm ít nhiều đều có chút nơm nớp lo sợ.

Lam Khâm không có bất kì biểu cảm nào, thỉnh thoảng khách khí đáp lại vài lời xa cách, sắc mặt cứng nhắc.

Ngực Tang Du chua xót, không quen nhìn biểu cảm này của Lam Khâm, đúng lúc bưng trà qua, đưa một ly trà nóng vào tay Lam Khâm, cười một cái với người ngồi đối diện đã lâu, anh cả Lam gia: "Hai ngày nay tâm trạng Khâm Khâm không tốt, có thể có chút mệt mỏi."

Hai má của anh cả Lam gia căng ra, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Tang Du, gật đầu với Lam Khâm, xoay người rời đi.

Lam Khâm để Tang Du ở phòng trên lầu hai, là căn phòng anh từng ở nhiều năm trước kia, còn anh ở dưới lầu một, canh cửa chính cho cô.

Đêm khuya tĩnh lặng, Tang Du thay váy ngủ, rửa mặt đắp mặt nạ xong, đi hai vòng trong phòng ngủ xa lạ, sờ sờ một cái khắp nơi, đến khi đến giờ tháo mặt nạ, cô vào phòng tắm, cân nhắc xem chút nữa có nên ôm chăn xuống lầu tìm Khâm Khâm không.

Đêm đầu tiên đến đây, cô không muốn ở một mình.

Khi cô bôi kem dưỡng da lên vành tai đỏ ửng, hoàn toàn không ngờ tới người mình nhớ nhung lại đang ở ngoài cửa, giống như tối hôm qua, ôm một đống chăn gối lớn, đôi mắt cụp xuống, dựa vào tường.

Lam Khâm nắm điện thoại đến nóng lên.

Từ sáng đến giờ vẫn luôn bị quấy rầy, anh không thể ôm cô, hôn cô được...

Tòa nhà này quá yên tĩnh vào ban đêm, yên lặng đến mức khiến người ta sợ hãi, như là trong nháy mắt, anh sẽ cô độc một mình giống như quá khứ, hai bàn tay trắng.

Lam Khâm cuộn chăn thành một bọc, mở màn hình điện thoại lên.

Tang Du bôi kem dưỡng da xong, còn dư lại chất lỏng trong tay, nhân lúc ngón tay giữa đã khô liền tính gửi cho Lam Khâm tin nhắn WeChat.

Đầu ngón tay vừa ấn một chữ, tiếng tinh tinh của chuông điện thoại vang lên.

Tin nhắn của Lam Khâm đã được gửi sớm hơn: "Tiểu Ngư, em sợ không?"

Tang Du cắn môi dưới, nhanh chóng đáp lại một chữ: "Sợ."

Cô nhắn xong vẫn cảm thấy mức độ chưa đủ, kích động bổ sung, "Cực kì sợ."

"Tôi có thể ở cùng em không?"

"Có thể! Em xuống tìm anh."

Khóe miệng Tang Du nhếch lên, cầm kem dưỡng da chạy đi, chuẩn bị xuống dưới lầu lại bôi tiếp. Mở cửa ra, dung nhan thiên thần phát ra ánh sáng nhu hòa của Lam Khâm lọt vào mắt, cùng với tin nhắn đáp lời ——

"Tôi tới rồi."

Tang Du nuốt nước miếng, nếu cô có thể kháng cự tình huống này, vậy uổng công làm bạn gái Lam Khâm rồi.

Không nhớ cô đã kéo Lam Khâm