Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1057: Anh chính là bầu trời của em (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi suy nghĩ cẩn thận, nói: “Được, cảm ơn ông nói với tôi những chuyện này… Tôi tìm chồng tôi thương lượng.”

Cô đi ra phòng họp, lo lắng… Từ đầu đến cuối đều cau mày.

Trước kia, cô vẫn luôn lo lắng, sợ đứa nhỏ sẽ sinh sớm. Đứa nhỏ từ từ lớn lên, bụng cô nhất định sẽ nặng không thôi…

Tình hình chính cô, cô rõ hơn ai khác.

Bây giờ có cơ hội, cô chắc chắn phải tìm thử. Nếu bây giờ không tìm, đến tháng thứ bảy, tình hình sẽ tệ hơn.

Khi đó, nếu đứa nhỏ có nguy hiểm gì, cô còn muốn sống hay không?

Bác sĩ Chung nói với cô những điều này chứng tỏ bây giờ con cô còn nhỏ, thai ổn định. Đi ra ngoài đi đi lại lại cũng không sợ, lão tiên sinh lo lắng sau này.

Cô rất muốn đi, nhưng 180% Diệp Đình sẽ không đồng ý!

Vấn đề bây giờ là phải nói thế nào với Diệp Đình…

Tên kia cố chấp bướng bỉnh như con lừa! Anh nói không được, nhất định là không được…

Lăng Vi bĩu môi, đi tới thư phòng của Quân Dương, Quân Dương, Diệp Đình, Vinh Phỉ và Tần Sênh, Lôi Tuấn đang nghiên cứu địa hình của núi Đại Ba, Tân Lĩnh.

Quân Dương đã pha thuốc giải mới xong, bây giờ phải đợi, một giờ sau, cho Hàn Yến uống thêm.

Hàn Yến uống thuốc này xong, mọi người đều thấy hiệu quả, nếu đã loại bỏ tế bào ác tính trong thân thể Hàn Yến, vậy thì thuốc giải này chế biến thành công!

Nhưng vấn đề là… cho dù loại bỏ tế bào ác tính, hồng cầu trong thân thể Hàn Yến cũng bị phá hoại hết, bọn họ phải nhanh chóng tìm mẹ Diệp Đình, cầu bà tới phẫu thuật phục hồi tế bào cho Hàn Yến.

Năm người bọn họ đang nghiên cứu địa hình, đột nhiên thấy mặt Lăng Vi đầy vẻ “Bà rất không vui, ai cũng đừng chọc bà” tức tối đi vào…

Tần Sênh, Vinh Phỉ, Quân Dương, Lôi Tuấn liếc nhau, Vinh Phỉ nói: “Đói rồi, chúng ta ăn chút gì rồi nghiên cứu tiếp.”

Lăng Vi lại nói: “Các người không cần trốn tôi, tôi có lời muốn nói với Diệp Đình, nhưng… các người cũng không cần tránh, chuyện này, tôi cũng muốn trưng cầu ý kiến các người.”

Lăng Vi ngồi xuống sofa, từ từ điều chỉnh ưu tư mình.

Một lát sau, cô tĩnh tâm lại. Điềm đạm cười nói với mọi người: “Tôi có tin tốt muốn nói cho mọi người.”

Vinh Phỉ thầm ọe: “Biểu tình cô lúc đi vào… không giống có tin tốt…”

Tần Sênh mấp máy môi, không nói gì.

Quân Dương cười “ha ha”, cũng không dám lên tiếng.

Chỉ có tên ngốc Lôi Tuấn không muốn sống hỏi một câu: “Chị dâu, chị có tin tốt gì? Không phải là ngày mai đứa nhỏ ra đời chứ? Ha ha ha ha ——”

Lăng Vi nhìn chằm chằm Lôi Tuấn, cười nói: “Cậu nói… gần đúng.”

“Phốc ——” Lôi Tuấn phun ra: “Tôi chỉ đùa thôi… Chị dâu, chị không cần phối hợp với tôi như vậy… Thật đó… Chị như bây giờ, tôi hơi pia*…”

(*) Từ mô tả tiếng bạt tai. Ý ở đây là giống như bị tát.

Lăng Vi hừ nói: “Pia cái rắm!”

Cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ phòng vệ nhìn mọi người, nói: “Vừa rồi bác sĩ nói với tôi màng cung tôi mỏng, đứa nhỏ ngày càng lớn, đến khi bảy, tám tháng sẽ dễ sinh sớm. Dáng dấp sinh đôi vốn nhỏ, còn sinh sớm… Đứa nhỏ rất nguy hiểm.”

Thật ra cô biết, bác sĩ đều chọn tình trạng nhẹ nhất để nói, nghiêm trọng, người ta đều giữ lại một nửa.

Mọi người đều hiểu.

Diệp Đình đứng trong bàn gỗ lim, nhìn cô hỏi: “Tin tốt thì sao?”

Lăng Vi nhướng mày, nhìn chăm chú vào anh. Cô toét miệng cười: “Tin tốt là có một loại thảo dược có thể an thai! Có một người đàn bà cũng có màng cung nhỏ như em, cô ấy vô tình ăn được thảo dược đó, thai liền ổn định, đủ tháng mới sinh!”

Diệp Đình hỏi cô: “Thảo dược này đúng lúc ở nơi bọn anh muốn đi?”

“Aiyaya, chồng! Sao anh thông minh như vậy?” Lăng Vi liền đứng lên, chạy tới ôm cổ Diệp Đình, hôn lên mặt anh.

“Khụ ——” Vinh Phỉ khụ một tiếng, đã rất lâu anh không chạm vào đàn bà, không chịu nổi show ân ái như vậy có được không?

Tần Sênh, Lôi Tuấn đều có vợ, tỏ vẻ không ảnh hưởng gì…