Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1066: Cho em cả đời (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Peach lúng túng, eo của cô ấy chợt nhói, thiếu chút nữa ngã xuống, hai người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cô ấy. Mỗi người đỡ lấy một cánh tay cô ấy... Từ Phi đột nhiên chỉ chỉ vào túi áo khoác của cô ấy, Peach vừa cúi đầu, 囧 囧 phát hiện ra, chìa khóa và điện thoại di động của cô ấy nằm chung một chỗ, còn lòi một nửa ra bên ngoài túi áo...

Peach đau khổ...”Làm người phải phúc hậu... thân... Từ Phi thân ái, anh đã trở nên không phúc hậu như vậy từ lúc nào?”

Từ Phi mỉm cười, không nói gì.

Sao Từ Phi và Hàn Yến có thể đi ra ngoài ăn cơm với cô ấy được, cô ấy vừa mới gội đầu, tóc vẫn còn ướt! Bọn họ lại không muốn hại cô ấy bị bệnh, nhà bừa bộn thì có là gì?

Peach mím môi không nói gì cả, tay của hai người đàn ông này còn đỡ cánh tay của cô đấy.

Cô dùng sức vặn vẹo, tránh ra. Cô chuyển tầm mắt, trùng hợp thấy tóc mình vẫn còn chảy nhỏ giọt... Còn... nhỏ lên trên bộ âu phục trắng của Hàn Yến nữa chứ...

“Má ơi...” Peach muốn khóc, “Bộ âu phục đẹp thế này... Thật xin lỗi! Tôi làm bẩn của anh rồi!” Cô vội vàng nâng tay lên, lấy ống tay áo, dùng sức lau cho người ta.

Hàn Yến trực tiếp cởi cúc áo, cởi áo vest ra, ném cho cô, “Đừng lau nữa, cho em.”

“Hu hu hu...” Thật là cảm động! Peach muốn lấy chiếc áo vest của anh để lau nước mũi, chuẩn bị sưng cái gì(*)?

(*) Ở đây tác giả dùng腫麼辦 ( chuẩn bị sưng cái gì)( zhǒng ma bàn) gần đồng âm với từ肿么办 (Phải làm gì) (zhǒng yāo bàn), bởi vì cách phát âm thú vị và khá hay nên nó được rất nhiều người thích dùng. So với từ truyền thống “Phải làm gì” thì từ “chuẩn bị sưng cái gì” nghe thú vị hơn và còn trôi chảy hơn. Thông thường người ta sử dụng nó để tạo hiệu ứng hài hước và bầu không khí vui vẻ.

Cô ấy làm biểu tình “Xin lỗi “ nhìn Hàn Yến, chỉ thấy Hàn Yến nghiêm túc nói: “Bộ âu phục này được nhà thiết kế nổi tiếng Daniel thiết kế, giá 50 vạn một bộ, cái áo này, tôi cũng không muốn lấy nhiều của em, giảm giá hai trăm ngàn cho ngươi.”

“Phốc ——” Peach thiếu chút nữa hộc máu bỏ mạng... Hàn Yến ơi là Hàn Yến! Quả nhiên quả nhiên! Tôi biết anh là “Sói xám khoác bộ lông cừu siêu cấp siêu cấp phúc hắc” mà!

Cửa thang máy mở ra. Peach đi về nhà mình, vừa muốn hát bài hát thiếu nhi: “Thỏ trắng nhỏ, đi chợ phiên. Mua củ cải đường cho rằng là quả lê... Cắn một miếng, kẻ gian cay giọt, có đeo "chuôi" nhỏ giọt nữa hay không!”

“Hai người đàn ông nhỏ giọt, đều là siêu cấp đại phúc hắc!”

Peach đi tới cửa nhà mình, mở cửa ra.

Cô nghiêng đầu nói với hai người đàn ông: “Các anh đứng chờ ở đây, tôi đi vào dọn dẹp trước, rồi các anh hẵng vào.”

Hàn Yến lại nói: “Thu dọn cái gì? Tôi thu dọn giúp em.” Nói xong, anh nhấc chân dài lên, đi vào trong phòng.

Từ Phi cũng nói: “Tôi đã ở một mình từ khi còn bé rồi, thu dọn nàh cửa là sở trường lớn nhất của tôi.”

Anh ta cũng nhấc chân dài đi vào.

Được rồi, nếu các anh nguyện ý thu dọn... Vậy tôi... Sẽ không khách khí nữa! Peach làm ra vẻ: “Đây không phải là nhà tôi “, đi vào...

Quả thật... nhà cô ấy... chỉ hơi... bừa bộn... mà thôi...

Hai người đàn ông, giống như vừa trở về nhà mình, Từ Phi mở cửa sổ ra, Hàn Yến thu dọn mặt bàn cho cô ấy, Từ Phi thu dọn quần áo vứt bừa bãi trên ghế salong mang nhét vào trong máy giặt ở trong nhà tắm.

Hàn Yến vào phòng bếp, nấu cơm cho cô ấy... bọn họ không mang hôm cơm được gửi ở phòng bảo vệ lên.

Peach ngồi ở trên ghế sa lon, như vào nhà người khác... cô ấy yếu ớt hỏi: “Này? Hai anh... xem tôi có thể làm gì không?”

Từ Phi vừa lau nhà, vừa nói, “Em cứ ngồi yên trên đó đi, không cần phải làm gì cả.”

Hàn Yến vừa rửa rau, vừa nói: “Em chăng sóc tôi một tháng, tôi trả lại cho em cả đời.”