Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1072: Nam thần của tôi, bạn trai của tôi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hàn Yến bên kia cúp điện thoại, nói với Hoa Đào: “Vừa rồi anh nói muốn đi siêu thị, em rảnh không? Nếu em không có thời gian, anh tự đi một mình.”

Hoa Đào vội đứng lên, nói: “Bây giờ em… Trừ thời gian, không có gì cả…”

Hàn Yến nhìn cô chằm chằm, suy nghĩ lời này của cô một lúc lâu, mới nghiêm túc nói: “Hình như… Cũng sắp không có thời gian…”

Hoa Đào cho là anh nói anh phải về đội khảo sát, liền không lên tiếng, lấy áo choàng dài mặc vào. Hàn Yến cũng đứng lên mặc áo khoác âu phục, Hoa Đào nói: “Anh không mặc áo choàng dài sao? Trời lạnh như thế… Lát nữa em cùng anh đi mua vài món đồ được không?”

Hàn Yến chỉ mặc một cái áo lông dê sát người trong áo khoác âu phục, buổi tối đi ra ngoài nhất định rất lạnh.

Hàn Yến gật đầu: “Anh không mang tiền theo, em đưa anh một chút được không?”

Nói xong, sợ cô không tin, đi tới kéo tay cô sờ túi áo trước ngực anh. Tay Hoa Đào trong nháy mắt nóng lên, cô rút tay về…

Hoa Đào thẹn thùng đỏ mặt, thầm nghĩ, anh trai… anh trêu em như vậy vui lắm sao?

Hàn Yến buông tay. Hoa Đào siết bàn tay nóng bỏng xoay người đi lấy ví tiền.

Tuy cô không phải nhà nghèo, nhưng… thật sự không có tiền nhiều, trong thẻ thì có tám ngàn.

Cô bĩu môi, cầm ví tiền, từ từ ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Vậy anh đừng mua đồ quá đắt được không? Quần áo mấy trăm ngàn, em không mua nổi. Trong vòng tám ngàn, em mua cho anh.”

“Được.” Hàn Yến nắm tay cô: “Em mua cái gì cho anh, anh liền mặc cái đó. Áo thun mười đồng cũng được.”

Hoa Đào không rút tay về được, mặt đỏ bừng cười nói: “Bây giờ áo thun cũng không rẻ như vậy.”

Hàn Yến nắm chặt tay cô, nhắc nhở cô: “Đừng quên lấy chìa khóa.”

Hoa Đào xoay người đi tìm chìa khóa, nhưng Hàn Yến không buông cô ra, luôn nắm tay cô, cùng cô tới bàn trang điểm cầm chìa khóa, điện thoại.

Đi ra khỏi nhà, anh nắm tay cô bước đi.

Vào thang máy, anh kéo tay cô, vô cùng tự nhiên nhét vào trong túi quần mình.

Hoa Đào mờ mịt… mờ mịt…

Đầu óc rối loạn, cô không ngừng hỏi mình: “Hàn Yến muốn làm gì? Tại sao nắm tay mình… nhét vào túi quần anh ấy?” A… thân là hủ nữ có thâm niên, cô nảy sinh rất nhiều ý tưởng bay phất phới…

Thang máy đến lầu một, Hàn Yến lại kéo tay cô ra, không có chuyện gì, đừng đoán mò!

Hoa Đào không cười nổi, cô ngồi dưới đất, cười đến mức không đứng lên nổi.

Hàn Yến vẫn nắm tay cô, quay đầu… Thấy cô ngồi chồm hổm ôm bụng cười.

“Em sao thế?” Anh chỉ thích tính cách này của cô, lúc nào ở đâu cũng có thể cười đến độ khiến người khác cười theo, vô cùng đơn thuần, vui vẻ.

Hoa Đào khoát tay, cô biết mình bây giờ nhất định cười như tên ngốc, nhưng mà… Thật sự không nhịn được…

Hàn Yến người ta là quân tử, cô lại nghĩ người ta xấu xa như vậy!

Hoa Đào cười một hồi, đứng lên nói: “Sau này anh không thể nắm tay con gái nhét vào túi quần, biết không? Cũng chỉ có em tương đối trong sáng… Đổi thành cô gái khác, lập tức nảy sinh ý tưởng gây rối với anh, biết không?”

Mặt Hàn Yến đỏ lên.