Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1104: Siêu cấp đại phúc hắc (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Bạch còn đang khóc, đột nhiên ngửi thấy cái túi nilon kia cũng đổi múi… một thứ mùi tanh tanh… “Quáo ~”, anh ta kêu một tiếng, sau đó ‘viu’ một tiếng, tiện tay vứt luôn cái túi ni lon đó xuống đất.

Lăng Vi ‘phì’: “Mọi người nhìn xem người như anh ta kìa! Trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Kết giao bạn bè cũng không thể chọn loại người như vậy, biết không?”

Lăng Vi đi tới, nhặt chiếc túi ni lon lên, vứt vào túi đựng rác đeo bên người.

Cô nói với tiểu Bạch: “Chúng ta vào núi, không thể tạo ra thêm rác rưởi. Chồng tôi chưa dạy anh sao? Anh mà như vậy, lần sau sẽ không mang anh ra ngoài nữa!”

Tiểu Bạch trề môi: “Bình thường tôi vô cùng chú ý đấy nhé! Mới vừa rồi chỉ hơi kích động chút… nên quên mất.”

Đoàn người ‘bạo túc’, ai cũng gõ ‘cộc cộc’ trên đầu tiểu Bạch một cái…

“Làm việc đi!” Vinh Phỉ vỗ vỗ lên bả vai tiểu Bạch: “cậu đi thay đồ, bọn tôi chờ ở phía trước.”

Tiểu Bạch xấu hổ nhăn nhó: “Ở đây không có tấm che… tôi biết đổi như thế nào chứ?”

Lăng Vi nói: “Sương mù dày đặc như thế, còn cần cái gì ngăn với chả che? Cho dù anh có thay đồ ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thấy rõ đệ đệ nhà anh là tròn hay méo thế nào đâu!”

“Phụt ——”

“Khụ khụ ——”

Lôi Tuấn nói: “Chị dâu… chị đừng quá mạnh mẽ như thế, bọn em vẫn còn là trẻ nhỏ…”

Diệp Đình vươn tay ôm lấy Lăng Vi, kéo cô rời đi, Lôi Đình che mặt, tỏ vẻ mọi người nói gì kia chứ… một người đã lập gia đình như em còn thấy xấu hổ là chuyện gì thế này?

Vinh Phỉ vẫn nhìn nữ sát thủ kia, nữ sát thủ đó vẫn ở bên cạnh xem bọn họ nháo loạn đùa nhau, cô ta không nói chuyện, cũng không tham dự, chỉ khẽ kéo cong quá môi, đứng cạnh xem náo nhiệt.

Vinh Phỉ áp giải cô ta, người phụ nữ đó đột nhiên thở dài.

“Than thở cái gì? Mau đi tìm độc khô thảo!” Những lời Vinh Phỉ nói với cô ta, cho tới giờ đều luôn rắn rỏi như thế.

Người phụ nữ cười xì một tiếng: “Tôi thật hâm mộ các anh… có nhiều bạn bè như vậy… cãi nhau ầm ĩ, thật tốt biết bao…” Cho đến giờ cô ta cũng chưa từng có bạn bè… chỉ có rất nhiều kẻ thù.

Vinh Phỉ vừa cầm đen pin đi theo bên cạnh, vừa nói: “ Bạn bè, vậy cũng cần phải dùng tấm lòng chân thành để đổi lấy.h cô không chịu bỏ sự chân thành ra, đương nhiên sẽ không có ai mang chân tình đối xử với cô.”

Vi cảm giác được… người phụ nữ này đột nhiên chấn động một cái. Cô ta cười nhạo một tiếng, nói: “Xì, ai hiếm!”

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Không nghĩ đến, Vinh tứ gia anh lại là một người ngây thơ như vậy. Trên thế giới này không biết có bao nhiêu kẻ xấu. Cô không bỏ lòng thành ra, người ta có thể thật lòng với cô được sao. Đa số mọi người sẽ đều coi tấm lòng của cô chỉ như bùn nhão! Cô cho rằng, cô bỏ ra thật lòng là có thể đổi lấy thật lòng được sao? Đại đa số người hiền lành, mang sự chân thành ra đổi, nhưng lại chỉ đổi được những thứ lang tâm cẩu phế!”

Vinh Phỉ nói: “Cô nói đúng, thế nhưng, lại chỉ đúng một nửa.”

Anh hơi ngừng, mí mắt khẽ nâng, tròng mắt đen nhìn thẳng vào cô ta, nói: “Cô bỏ ra sự chân thành, có lẽ sẽ đổi được thật lòng, cũng có lẽ chỉ đổi được lang tâm cẩu phế, thế nhưng… từ trước đến nay cô chưa từng thật lòng, thì đến một chút xíu thật lòng cô cũng không đổi được, cho nên tất cả những người mà cô từng gặp, đều là lang tâm cẩu phế hết.”

Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trầm xuống, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Vinh Phỉ.

Vinh Phỉ cười lạnh một tiếng, dán sát vào lỗ tai cô ta nói: “Những gì tôi nói cũng không đúng trăm phần trăm, cho đến giờ cô cũng chỉ muốn lợi dụng người khác, nhưng trên thế giới này lại có loại người ngốc nghếch, dù cô đối xử với người ta như thế nào, thì người ta cũng đều sẽ đối xử tốt với cô. Ví dụ như… tiểu Bạch.”

Người phụ nữ đứng nguyên không đi, ánh mắt giống như dao găm nhìn chằm chằm Vinh Phỉ.