Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1105: Kịch độc sống tụ tập (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Bạch thay quần áo xong, thoải mái vươn người một cái!

“Ai ya… vẫn là loại quần áo chống thấm nước thế này tốt!” Mấy ngày nay cậu ta đều phải mặc mấy cái thứ quần áo ẩm ướt kia. Bây giờ được đổi sang một bộ đồ khô, tiểu Bạch cảm thấy quá hạnh phúc, thật thích!

“Nữ thần Vi Vi… Chị chính là thiên sứ… trời cao phái đến cứu tôi…!”

Lăng Vi cười đùa: “Chim trên trời, thả bãi phân… gọi tắt là ‘phân trời’…”

‘Phụt —— khụ khụ ——” Tiểu Bạch khóc ròng: “Sao nói là băng sơn nữ thần cơ mà… người phụ nữ trước mặt này là ai? Người này là ai? Lăng Vi! Chị bị con hồ ly tinh nào nhập vào người sao?”

Lăng Vi cười không ngừng: “Cho đến giờ tôi chưa từng cảm thấy mình là băng sơn nữ thần gì cả, tôi chỉ là một cô gái rất bình thường mà thôi. Mấy thứ biệt hiệu kia cũng đều là ấn tượng của người khác đối với tôi. Đó là biệt hiệu bọn họ đặt bừa, thật ra thì tôi vẫn luôn … bình dị gần gũi như vậy. Đúng không? Chồng nhỉ?”

Lăng Vi đặt tay lên ngực Diệp Đình, Diệp Đình cười nói: “Đúng, em không chỉ bình dị gần gũi, mà còn ‘vô cùng nhỏ bé, nhưng chứa được rất lớn’…”

“Phụt——” Trong nháy mắt Lôi Đình liền… hiểu hết… “Mẹ ơi… gần đây sao em lại càng đen tối thế này! Chị dâu và Đình ca nói gì, em cũng đều nghe thành mấy thứ gì kia… có phải em hết thuốc chưa rồi không?”

Lôi Tuấn an ủi cô, ‘Em gái, không phải em ngày càng đen tối, mà là hai người kia ngày ngày chạy như gió lốc, căn bản không thể ngừng được… chuyện này không liên quan đến em.”

Lăng Vi bật cười đấm Diệp Đình một cái: “ Mau đi tìm độc khô thảo cho em! Tìm không được độc khô thảo, em sẽ bắt một con nhím, cho anh quỳ!”

Quỳ… con nhím… có cần phải ác như vậy không?

Tiểu Bạch nghe thấy liền run lẩy bẩy, má ơi… cái đội ngũ này quá nguy hiểm, vẫn là nên đi tìm cô nàng sát thủ kia an toàn hơn một chút…

Lúc này tiểu Bạch cũng có đèn pin rồi, chạy mấy bước liền đuổi kịp Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi.

An Kỳ Nhi thấy tiểu Bạch đuổi theo, mặt đầy ủy khuất nói với cậu ta… Vinh tứ gia không cho phép tôi uống nước…” Cô ta cắn cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lập tức tháo cái túi đeo trên lưng mình xuống, lôi một chai nước suối từ bên trong ra, mở nắp rồi đưa đến miệng cô ta: “Uống đi!”

Nữ sát thủ cười với cậu ta một tiếng, thật ra thì cô ta không hề khát, cô ta chỉ muốn hưởng thụ sự đối tốt vô điều kiện mà tiểu Bạch dành cho cô ta mà thôi…

Vinh Phỉ nói đúng, trên thế giới này, ngay cả loại người ngốc nghếch như tiểu Bạch, dù ngươi có mắng cậu ta thế nào, lại đạp ra sao, còn bảo cậu ta cút, cậu ta cũng sẽ hề hề vây quanh ngươi, quan tâm đến ngươi, chăm sóc ngươi, còn đưa đồ tốt nhất của chính mình cho ngươi nốt.

Hai tay của An Kỳ Nhi bị trói, cô ta vốn muốn tự cầm nước uống, thế nhưng cô ta không đưa tay ra nhận, mà nói với tiểu Bạch: “Cậu đút cho tôi đi, tôi bị trói lâu như vậy, thật đau… tay không có sức lực.”

Tiểu Bạch liền trợn mắt nhìn Vinh Phỉ, đều do Vinh Phỉ hết, cứ muốn trói lại! Nhìn đi nhìn đi, trói người ta đau đớn thế kia kìa!

Tiểu Bạch giơ bình nước, đặt đến bên miệng cô ta, An Kỳ Nhi ngậm miệng chai nước, uống từng chút từng chút nước vào miệng, từ từ nuốt xuống. Mâu quang của cô ta như nước, sác môi hồng nhuận, hơi hơi ngửa lên, đặc biệt có mỹ cảm.

Vinh Phỉ và tiểu Bạch cứ nhìn chằm chằm cô ta uống nước.

Cô gái này… nhất định đã luyện thuật quyến rũ đến cấp người! Đổi lại thành người đàn ông khác, cứ nhìn cô ta uống nước như vậy, nhất định không thể nhịn được.

Thế nhưng, hai anh chàng trước mặt cô ta, đều không phải đàn ông bình thường… Một người là tiểu Bạch thanh thuần ngây thơ, ngốc ngốc nghếch nghếch đến không bình thường, người còn lại là Vinh tứ gia đã đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, duyệt qua vô số phụ nữ, không hề bình thường.

Hai người nhìn cô ta, cũng không giống như đang nhìn phụ nữ. Tiểu Bạch nhìn cô ta, giống như đang nhìn một đứa nhỏ hay sủng vật xinh xắn. Còn Vinh Phỉ nhìn cô ta, lại như đang nhìn một con… heo nái xinh đẹp…