Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1366: Mỗi một sinh mạng cũng cần được tôn trọng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt Lôi Niểu Niểu lập tức đỏ bừng, Cô lấy đồ che mặt nói mặt nói: “Tôi không cố ý muốn nhìn anh a... Tôi chỉ đem sủi cảo hâm lại một chút. Sủi cảo lúc nãy mua đã bị nguội, tôi sợ anh ăn bị đau bụng.”

Lý Thiên Mặc mở cửa, Cô dùng túi che mặt: “Anh nhanh đi tắm đi, tôi vào bếp hâm lại đồ ăn hâm một chút, anh tắm xong đi ra, ăn vào sẽ cảm thấy khỏe.”

“Cám ơn!” Lý Thiên Mặc cũng đang rất đói, mùi thơm từ thức ăn trên tay cô cũng làm cho anh phải chảy nước miếng.

Lôi Niểu Niểu xách đồ đi vào trong, Lý Thiên Mặc hỏi cô: “Làm sao cô biết nhà tôi ở đây? Cô hỏi Tiểu Vi sao?”

Lôi Niểu Niểu quay đầu nhìn anh, gật đầu: “Ừ, tôi hỏi chị dâu, chị dâu nói cho tôi biết. Mẹ ơi ——” lập tức bịt mắt, cô quên anh ta không mặc gì hết.

Mặt của Lý Thiên Mặc cũng đỏ lên, không nghĩ tới cô đột nhiên quay đầu. Nhưng là... Anh có quấn khăn tắm nha, không cần phải phản ứng như vậy...

Không phải là... Bắp thịt, cơ bụng sao...

Lý Thiên Mặc nhanh chân đi về phía phòng tắm, kết quả, lại thấy Lôi Niểu Niểu bụm mặt đi vào phòng tắm...”Á —— đi nhầm...” Lôi Niểu Niểu lần đầu tiên tớ, icăn bản không tìm ra phương hướng, cô nhìn thấy một cánh cửa, liền mở cửa đi vào. Kết quả... Phát hiện là phòng tắm, trong phòng tắm... Còn nóng hổi, cả người cô bốc mồ hôi.

Vội vàng lui ra, phát hiện Lý Thiên Mặc chặn ở cửa, cô đỏ mặt, tim đập mạnh nép bên cạnh anh chen ra ngoài: “Phòng bếp ở đâu?”

Lý Thiên Mặc liền giữ lại khăn tắm khăn tắm bị cô quẹt phải... Vội vàng dẫn cô tới phòng bếp.

Lôi Niểu Niểu ngay cả bếp núc cũng chưa từng làm qua... Lý Thiên Mặc hoài nghi cô: “Cô hâm thức ăn được chứ?”

Lôi Niểu Niểu không nhịn được: “Anh xem thường ai a?! Tôi chỉ là không dám mở lửa! Cái đó là quá dọa người, tôi sợ đốt cháy tôi. Chứ xào tôi biết làm a! Lúc tôi 16 tuổi, đã học qua cách chiên trứng! Mặc dù chiên khét, nhưng là ba tôi đều ăn hết.”

“...” Lý Thiên Mặc vẫn không thể yên tâm về cô, liệu có chuyện gì xảy ra?

Lôi Niểu Niểu dùng cùi chỏ đẩy anh: “Anh nhanh tắm đi! Một lát sẽ bị cảm!”

Cô nói chuyện với anh, đều là đưa lưng về phía anh, Lý Thiên Mặc không nói gì nữa, xoay người đi tắm, trong đầu nghĩ... Cô gái này có khi nào đốt nhà anh luôn hay không?

Đốt thì cứ đốt a... Dù sao nhà anh cũng không có gì...

Anh trở về phòng tắm tiếp, nhưng là, trong phòng bếp có một cô gái, anh lại thấy không được tự nhiên... Anh vội vàng đi ra, tắm rất nhanh, giặt xong hết rồi, liền nghe trong phòng bếp Lôi Niểu Niểu “A ——” kêu thét một tiếng: “Lý Thiên Mặc! Mau ra đây —— “

Mặt anh đầy xám xịt, thật là lo cái gì, cái đó tới! Liệu có phải đốt nhà bếp thật sao?

Ngay cả người anh cũng không lau, cầm lên áo choàng tắm phủ lên người. Vừa đi đi ra ngoài, vừa cột đai lưng.

“Ầm ——” Lôi Niểu Niểu đụng vào ngực anh. Cô xoa xoa trán: “huhu” kêu: “Có một con ong mật bay vào nhà anh a! Nó cứ đuổi theo tôi ——” cô xoay tay chỉ.

Lý Thiên Mặc nhìn theo ngón tay cô về phía trước, quả nhiên thấy một con đại hoàng phong bay tới.

Anh ôm cô, nhanh chóng đẩy cô ra sau lưng. Anh thuận tay cầm vợt tennis lên, thật nhanh kéo khóa lấy vợt cầu ra.

Lôi Niểu Niểu cho là anh sẽ cầm vợt tennis đập chết ong mật, lại không nghĩ rằng... Anh một cái tay cầm cái vợt tennis, sau đó cẩn thận dùng hai cái vợt đem đại hoàng phong kẹp lấy. Cũng không phải là kẹp chết nó, chính là cản trở nó, không để cho nó bay tới.

Lý Thiên Mặc cứ như vậy bắt ong mật, đi thẳng đến phòng bếp, thả ong mật ra... Ong mật không có bị thương, vo ve bay đi. Lôi Niểu Niểu nói: “Anh thật rất yêu động vật nhỏ...”

Lý Thiên Mặc nói: “Mỗi một sinh mạng, tôi đều tôn trọng.”

Lôi Niểu Niểu “khì khì cười “: “Con muỗi cắn anh, anh cũng không đánh sao?”

Lý Thiên Mặc nói: “Muốn đánh, cũng đánh không. Nó bay nhanh so với tôi.”

Lôi Niểu Niểu nhìn anh cười, cảm giác anh nói chuyện, rất thú vị.

Anh đột nhiên quay đầu nói: “Cô dùng nước hoa hương hoa sao? Ong mật lại tưởng cô là hoa...”

Lôi Niểu Niểu nâng cánh tay lên, đặt ở trước mũi anh, để cho anh ngửi: “Tôi chưa dùng qua nước hoa a...” Cô giống như tiểu tử, cho tới bây giờ không cần thứ đó.

Lý Thiên Mặc ngửi tóc cô một cái: “Dầu gội đầu cô dùng nhất định có mùi hoa.”