Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1520: Tung đại chiêu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hôm nay, hiệu trưởng không vội để anh lên lớp, trước hết để anh làm quen với nội dung sách giáo trình. Bởi vì, tháng mười một trong nước có cuộc thi máy tính. Xếp hạng học kỳ sau của Yến Đại, toàn bộ dựa vào trận đấu này.

Cho nên, hiệu trưởng cố ý mời Lý Thiên Mặc, hi vọng anh có thể đến giúp đỡ.

Lý Thiên Mặc tưởng tượng, cuộc thi đó, để một mình Lôi Niểu Niểu đi là được! Chỉ cần cô luyện tập chăm chỉ, 1000% là có thể đứng nhất.

Anh vẫn có chút lòng tin này với Lôi Niểu Niểu.

Lôi Niểu Niểu mới khinh thường tham gia thi đấu cơ! Bây giờ cô nhìn thấy máy tính là tức! Nhìn bàn phím là muốn đập!

“Em không tham gia!”

Lý Thiên Mặc không vui, anh đã cam đoan với hiệu trưởng... nếu Lôi Niểu Niểu không tham gia, vị trí thứ nhất... không dễ đạt được a!

Lý Thiên Mặc nghĩ, xem ra cần phải tuyển chọn bồi dưỡng nhiều nhân tài từ khoa máy tính.

Trường học vừa khai giảng, các sinh viên đều có tiền trong tay, ai cũng vô cùng hưng phấn.

Buổi tối, các quán ăn ngoài trường đều liên hoan hết bàn này đến bàn khác.

Lý Thiên Mặc mời Lôi Niểu Niểu cùng ăn cơm. Lôi Niểu Niểu vừa ăn cơm vừa nói: “Sau này hai ta đừng ăn cơm cùng nhau nữa, em là sinh viên, anh là giáo sư, hai ta không thể quá gần nhau, nếu không sẽ có người nói chúng ta...”

Lý Thiên Mặc nói: “Nói cái gì? Thầy trò yêu nhau à?”

“Phi ------“ Lôi Niểu Niểu nói: “Ai thầy trò yêu nhau với anh!” Cô tức giận lườm anh: “Tránh cho có người nói em vuốt mông ngựa.”

Lý Thiên Mặc cười nhìn cô: “Vỗ mông ngựa gì chứ? Anh tuổi chó, không tuổi ngực.”

“Ha ha...” Lôi Niểu Niểu cười to: “Đúng, em là vuốt mông chó, không phải vuốt mông ngực!”

Lý Thiên Mặc lập tức phối hợp vểnh mông lên: “Tới đây vỗ đi! Vỗ vang chút!”

“Cút -------“ Lôi Niểu Niểu trừng anh, cô nghiến răng ken két.

Lý Thiên Mặc nói: “Ngày mai hết hạn đăng ký, em thật sự không có ý định đăng ký?”

Lôi Niểu Niểu bĩu môi: “Không báo! Em đâu học khoa máy tính.”

Lý Thiên Mặc không vui... cảm thấy công cốc. Anh kiêm chức giáo sư, là để ngày nào cũng nhìn thấy cô a...

Lôi Niểu Niểu thấy anh không nói gì, liền hỏi anh: “Sao? Nhìn cái miệng nhỏ bĩu lên như oán phụ vậy!”

Lý Thiên Mặc vẫn không nói gì. Lôi Niểu Niểu nhìn anh chằm chằm hồi lâu, hỏi anh: “Sao anh đột nhiên nghĩ ra đến trường em làm giáo sư vậy?”

Lý Thiên Mặc ghé gần vào cô, trịnh trọng nói: “Bởi vì muốn gặp em nha.”

Trong nháy mắt Lôi Niểu Niểu mở to mắt.

Hôm sau, khi danh sách đăng ký thi đấu máy tính được giao cho Lý Thiên Mặc, anh nhìn thấy tên của Lôi Niểu Niểu -------------

Nhưng, cũng nhìn thấy tên của Lý Khắc Gia!

Ai da! Lý Thiên Mặc thật bội phục sức chịu đựng của tên này, được thôi, dám va dao vào anh, không cho tên nhóc này chút bài học, tên đó sẽ không biết Lý Thiên Mặc anh họ gì!

Mặc dù đều là họ Lý! Nhưng tuyệt đối không phải một nhà.

“Kiểm tra kiểm tra!” Lý Thiên Mặc triệu tập 20 học sinh ghi danh.

Lý Thiên Mặc mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hai mươi người các em, nhất định phải thông qua bài thi sơ khảo này, mới có tư cách huấn luyện tiếp! Tránh cho vàng thau lẫn lộn!”