Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 212: Thiếu một người phụ nữ yêu tôi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh ta xoa trán một cái, đẩy một phần văn kiện khác đến trước mặt cô nói: “Hai tháng ước định đã đến, ký tên đi. Tôi sẽ không làm khó cô. Biểu hiện của cô rất tốt, nằm ngoài dự liệu của tôi, đây là thứ cô nên được hưởng.”

Lăng Vi nhàn nhạt cười một tiếng, muốn cầm bút ký tên, nhưng phát hiện tay run run không nhúc nhích được.

Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào những tờ giấy kia, từ từ nói: “Lôi Đình nói đúng… mới vừa rồi trong yến hội nói phách lối như vậy, nếu như chúng ta ly dị, sáng mai lộ ra tất cả những gì đã nói trong yến tiệc đều trở thành lời nói dối… không có ai tin tưởng anh nữa, tất cả những gì anh làm trước đây đều là uổng phí.”

“Đó là chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý.” Anh ta lạnh giọng cắt đứt!

Lăng Vi mím môi, nhìn tờ thỏa thuận những gì cô nhận được sau khi li dị kia, đối với Lăng Vi mà nói, nó đơn giản chính là châm chọc cực đại! Thời gian hai tháng này, cô không hề lừa dối tình cảm anh ta, nếu như cô ký tên, chính là chối bỏ toàn bộ chính mình. Cô hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó chịu.

Tầm mắt chuyển qua mặt anh ta.

Khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng cùng với kiên quyết, trong con ngươi đen thẫm tựa như phủ đầy cát sỏi nhỏ vụn.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, không ký tên. Trước khi xoay người, nói: “Bảo trọng.”

Tròng mắt đen của Diệp Đình ngước lên, không chớp mắt nhìn vào Lăng Vi vừa xoay người đi, bảo trọng? Ngay cả từ gặp lại cũng tiết kiệm không nói sao? Hay là sợ sau khi nói ra hai chữ ‘gặp lại’, liền phải gặp lại anh ta?

Ha… thật đúng là sợ tránh anh ta không kịp!

Ánh mắt Diệp Đình lạnh thêm mấy phần! Anh ta đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cô, kéo cô trở lại, một cái nắm lấy cằm cô: “Vì sao không ký tên?”

Cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn anh ta.

Gương mặt anh tuấn của anh ta gần sát cô, mùi rượu phả đầy vào mặt cô. Sắc mặt anh ta đỏ lên vì rượu. Tròng mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, thanh âm trầm trầm hỏi: “Nhiều ngày như vậy, cô xem tôi là cái gì?”

Lăng Vi ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Chồng!”

Tròng mắt Diệp Đình như có lửa, nhìn thẳng vào con ngươi cô, anh ta cắn răng khen một câu: “Diễn thật tốt!”

Lăng Vi đột nhiên lạnh giọng cười một tiếng: “Đáng tiếc…” Đáng tiếc, cô lại thích anh ta như vậy. Cô rõ ràng đã nói cô thích anh ta, rõ ràng đã nói coi anh ta là chồng, không tin thì thôi đi. Ngay cả tôn nghiêm của cô cũng phải bị chà đạp sao?

Mâu quang Diệp Đình trầm trầm, ánh mặt tràn đầu mỉa mai nói: “Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc tôi không ngủ cùng cô sao?”

“Đúng vậy!” Lăng Vi cười nhạt, trong nụ cười lộ ra một tia giễu cợt.

“Lăng Vi, đừng đánh giá mình quá cao? Ngủ với cô, cô còn chưa đủ tư cách.” Anh ta cao cao tại thượng nhìn cô, thân ảnh cao lớn che kín ánh sáng trên đỉnh đầu cô.

Anh ta kéo cô vào trong ngực, cô giãy dụa nhưng không thể vùng ra, Anh ta đẩy cô đến góc tường, trong nháy mắt Lăng Vi bị bao phủ bởi thân hình anh ta.

Mắt phượng anh ta híp lại, tà khí cười một cái, một tay nắm lấy cằm cô, ngón cái vuốt ve bên mép cô. Tràn đầy hơi thở của người đàn ông, ép cô hô hấp cũng loạn: “Lăng Vi, tôi không thiếu phụ nữ, tôi thiếu một người phụ nữ yêu tôi.”

Anh ta cúi đầu nhìn cô thật sâu, dường như muốn nhìn thấy linh hồn cô!

Thân thể anh ta cứng ngắc bao vây chặt chẽ cô, ngửi thấy mùi thơm trên cô thể cô, tinh thần có chút hoảng hốt. Anh ta nhìn chằm chằm môi cô, từng chút từng chút cúi xuống gần.

Môi mỏng của anh ta thiếu chút xíu nữa chạm đến đôi môi anh đào của cô, cô ngậm chặt miệng, ngón tay anh ta cố chấp bóp cằm cô một cái, cái miệng nhỏ của cô bị buộc há ra, Diệp Đình cường thế đưa lưỡi vào trong miệng cô, dùng sức mút lấy đầu lưỡi của cô.

Mùi rượu trong miệng anh ta xộc thẳng vào miệng cô, khiến tinh thần cô rung động!

Tiếp tục, liền cảm giác được ngón tay ma sát da thịt cô, khiến cả người cô run rẩy.

Mùi rượu trên người anh ta nồng nặc giống như mới từ hầm rượu đi ra vậy. Ánh mắt mê ly lộ ra một tia huyết sắc.

Sau lưng cô dựa vào tường, cô giống như một bức tượng gỗ, để mặc cho anh ta hôn, mặc cho anh ta ôm, mặc anh ta xoa khắp người.

Cô quật cường trợn tròn mắt, bất động không trả lời.

Vẻ mặt này của cô lập tức chọc giận anh ta!

“Làm gì? Thấy chết không sờn sao?” Diệp Đình nhức đầu, khí huyết dâng trào!

“Muốn ngủ chính là muốn ngủ, không cần phải nói nhiều như vậy!”

Anh ta đột nhiên nảy sinh ác độc, đẩy cô lên bàn đọc sách, ép cô đến góc bàn khiến lưng cô chạm đến kệ sách, bàn tay của anh ta đẩy váy cô lên, nảy sinh ác độc muốn tách hai chân cô ra: “Gấp như vậy muốn ngủ với tôi sao?” Trên người anh ta mùi rượu nồng nặc, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

Lăng Vi cứ như vậy lạnh lùng nhìn vào anh ta, tựa hồ muốn tìm một đáp án, có muốn nhìn một chút, có phải tất cả đàn ông sau khi uống rượu đều trở nên đặc biệt cầm thú như vậy?

Trong lòng Diệp Đình kêu gào đau đớn! Anh ta muốn đập đồ, muốn giết người!

Anh ta điên rồi! Anh ta không phải đứa bé mới lớn, vậy mà lại làm một chuyện ngây thơ như vậy!

Anh ta lại chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, yêu người phụ nữ này đến điên cuồng!

Hoang đường! Quá hoang đường! Có lẽ không cần hai tháng, một cái nhìn, chỉ cần một cái là đủ rồi, vĩnh viễn cũng không thể quên được…

Lúc này, cánh tay Diệp Đình đột nhiên dừng lại.

Anh ta rời đi, cách cô nửa tấc, lắc lắc đầu.

Ánh mắt cố gắng điều chỉnh tiêu điểm, lại lắc lắc.

Khó khăn nói: “Cô đi đi. Tôi say… Tôi không biết mình đang làm gì.”

Anh ta buông cô ra, tiếng ngón tay gõ lên bàn vang lên rõ ràng.

Lăng Vi cười một cái, đi đến bên cạnh bàn, nhảy xuống đất.

“Tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này…” Cô kéo váy xuống, vòng qua anh ta đi ra ngoài.

Bóng lưng của cô quyết tuyệt, trong tim của Diệp Đình cũng âm ỉ đau. Sau khi cô đi ra ngoài cửa, Diệp Đình cầm một chiếc đèn bàn lên ‘choang’ một cái nện vào tường, nhấc chân ‘rầm’ một cái đạp đổ kệ sách, toàn bộ kệ sách cùng với các văn kiện ‘rào rào’ rơi đầy đất, kệ sách cao ba mét đổ xuống đất, phát ra âm thanh ‘Oành’ rất lớn.