Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 319: Người xa lạ.. Lại quen thuộc (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiếng gậy và dao găm chạm vào nhau sau đó cả hai đồng thời rơi xuống đất, âm thanh vang lên cực kì thanh thúy.

Hai người đều bị chấn động.

Lăng Vi nhìn thấy được khuôn mặt kia không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc nhu vậy. Cô cẩn thận nhìn nhưng không thể nghĩ ra.

Hắn ta là ai vậy?

Lăng Vi cũng hiểu hắn ta không phải là dạng hung ác gì, nhất định bị đói quá mới đi cướp túi của cô. Lăng Vi theo bản năng bắt lấy tay anh ta: “Anh đói bụng hả? Tôi mang anh đi mua đồ ăn.”

Cô nói tiếng Trung, mắt nhìn chằm chằm hắn ra, biểu tình cực kì bình tĩnh.

Hắn ta nhìn cô chằm chằm không hề nhúc nhích giống như nghe hiểu lời cô. Cô không hề ghét bỏ hắn bẩn thỉu, dịu dàng nắm lấy tay hắn.

Hắn nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của cô, ánh mắt đột nhiên dịu dàng.

Lăng Vi thoải mái trấn an hắn: “Tiền của tôi đều cho anh, anh đừng sợ. Anh đói bụng sao? Tôi đưa anh đi ăn gì đó.”

“…” kẻ lang thang kia nhìn cô vẫn không nhúc nhích.

Lăng Vi chỉ chỉ chân mình, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “Anh nhìn chân tôi đi, đi đường không được. Anh muốn cướp túi của tôi, tôi cũng không đuổi kịp. Nhưng mà bên kia có camera. Anh cướp gì của tôi nhất định sẽ bị bắt. Không tới vài ngày đồ của tôi cảnh sát sẽ tìm về. Nhưng mà thứ tôi quý trọng bị mất đi. Anh hiểu không? Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn đồ. Nó rất quan trọng với tôi, là quà người tôi yêu tặng cho tôi. Nói không phải là thú đáng giá gì nhưng nói là minh chứng cho chúng tôi gặp nhau, tôi cực kì quý trọng nói, tôi chỉ muốn cầm lại nói.”

“…” kẻ lang thang đỏ mắt, trong mắt ngấn nước, nước mắt muốn trào ra.

Lăng Vi vội vàng nắm tay hắn ta, cảm giác quen thuộc này là sao vậy?

Nhưng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy người này càng đứng nói là quen…

Cô đưa tay lau nước mắt cho hắn ta, không hề ghét bỏ mặt hắn ta bẩn. Hắn lại né tránh nhưng cuối cùng vẫn không vùng vẫy.

Lăng Vi vỗ về mặt hắn ta, đau lòng nhìn hắn ta, thành khẩn nói: “Tôi chỉ muốn hai thứ này, còn lại đều cho anh được không?” Cô cẩn thận cầm túi, mở khóa, cầm viên đạn và bản thảo, bản thảo là cơ mật của công ty, nếu bị đối thủ nhìn thấy, cô chịu tội nhiều lắm…

Kẻ lang thang nhìn cô, lúc cô cầm bản thảo trong tay, kẻ lang thang như tan vỡ, hắn nhìn chằm chằm bản thảo, đột nhiên ôm đầu hét lên.

“Áaaa… người xấu. Các người đều là người xấu. Cô giết chết con gái tôi, giết chết vợ tội, tôi muốn giết cô.” Đột nhiên hắn cúi người cầm dao vung về phía Lăng Vi.

Gương mặt đầy thù hận.

“Á…” quần áo Lăng Vi bị trúng dao rách ra, nháy mắt máu tươi chảy ra.

Hắn ngoan độc đẩy cô.

Lăng Vi chấn kinh, che cánh tay phải đang chảy máu ngã ngồi dưới đất. Kẻ lang thang điên cuồng chạy đi, còn mang cả túi của cô đi.

Dưới tình thế cấp bách, Lăng Vi hét ‘Bạo Phong!” Cô không muốn Bạo Phong xuất hiện tránh cho kẻ lang thang kia vị hoảng sợ, cô rõ ràng đã trấn an được hắn rồi… lại không nghĩ hắn đột nhiên nổi điên.

Lăng Vi đè lại chiếc nhẫn.

Hai chữ ‘Bạo Phong’ vừa cất lên, giây lát đó liền thấy phần phật một tiếng, mười mấy người từ những nơi khác nhau đi về phía cô.

Trong đó có bốn người đàn ông biểu tình nghiêm túc đến trước mặt cô.

Bốn người kia không hề cường tráng, có một người đeo kính cọng càng vô cùng lịch sự, có người hất tóc, có người cao lớn tóc húi cua cực kì đẹp trai, người cuối cùng mặt mày trẻ con như Conan vậy..