Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 449: Yêu mà không được (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Thiếu Kiền đau lòng, vì sao anh không phải người yêu cô? Anh thấy cô phải chịu ủy khuất, thật sự rất muốn ôm cô vào lòng, gắt gao, hết sức ôn nhu an ủi cô.

“Nhìn đường kìa! Phía trước là đèn đỏ!” Hoa Thiếu Kiền vội phanh xe! Nhưng bánh xe đã vượt qua vạch dừng...

Lăng Vi lấy từ trong ví ra hai tờ tiền 100 nguyên mới tinh: “Tiền phạt để tôi trả.”

Hoa Thiếu Kiền không phản đối, nhìn cô để tiền xuống dưới di động của anh. Trái tim anh đập mạnh, vươn tay cầm chặt tờ tiền, gập lại, đút vào túi quần.

Lăng Vi hỏi anh: “Có thể cho tôi số điện thoại của tổng phụ trách bên triển lãm kia không? Tôi gọi điện nói chuyện với họ một chút.”

Hoa Thiếu Kiền mở khóa di động, lướt lướt trong danh bạ, nhấn vào hai chữ “em họ”, đưa cho cô. Lăng Vi nhìn, không phải là số điện thoại di động của Hứa Tử Huân sao?!

Móa! “Hứa Tử Huân... Sao lại thành em họ của anh? Lần trước lúc thông báo tuyển dụng không phải anh gặp qua anh ta rồi à? Khi đó, hai người hình như không biết?”

Đèn xanh sáng, Hoa Thiếu Kiền khởi động xe: “Hai nhà chúng tôi quan hệ không gần lắm, tôi cũng vì chuyện triển lãm mới biết mình có thân thích.”

Lăng Vi tâm phiền ý loạn! Từ di động mình đem số Hứa Tử Huân từ sổ đen lôi ra.

Cô đang muốn gọi, đột nhiên lại có cuộc gọi đến, cô nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp nghe máy, chợt nghe bên kia vang lên một thanh âm trầm thấp: “Vi Vi, hôm nay buổi tối chờ em ở nhà hàng Felice.”

Lăng Vi nổi giận: “Xin hỏi, anh là ai vậy?”

Đối phương ước chừng trầm mặc nửa phút, hô hấp gần như ngừng lại, thanh âm áp lực đè thấp nói: “Tôi là Hứa, Tử, Huân!”

“A,“ Lăng Vi thản nhiên lên tiếng. Trong lòng mắng một câu: Có bệnh! Anh là Hứa Tử Huân tôi phải nghe ra à? Ghét nhất là cái thể loại này, mở miệng ra cứ làm như cả thế giới đều nghe ra là giọng anh ta, cuồng tự đại!

Kết giao với anh thì phải nhớ kỹ giọng anh à? Đồng hồ báo thức nhà cô dùng cũng đã lâu rồi!

Cúp máy, Hoa Thiếu Kiền nói: “Buổi tối tôi đưa cô đi... Nhà hàng Felice là nhà hàng tình nhân...”

Cơn tức của Lăng Vi lại bừng lên!

Đi vào Laroe, Hoa Thiếu Kiền nhìn theo Lăng Vi ra khỏi thang máy. Anh tiếp tục theo thang máy lên trên, anh lấy từ trong túi ra hai tờ tiền Lăng Vi đưa cho anh, anh cẩn thận gấp thành hai hình trái tim... Sau đó, đem hai trái tim đặt chung một chỗ cho vào túi áo trước của sơ mi, gắt gao dán vào ngực.

Anh có chút ảo não! Anh cũng đã trưởng thành, thế nhưng cứ như một thằng nhóc ngây thơ, cái kiểu thầm mến này, mà cô gái anh thầm mến... Còn là vợ người ta! Hoa Thiếu Kiền cảm giác cả người nóng bừng, Lăng Vi! Tôi thật sự rất thích em! Thích đến mức tôi không thể tự kiềm chế bản thân!

Trong văn phòng tràn ngập thanh âm nén giận của Lăng Vi: “Anh xem rõ ràng đã ký hợp đồng! Thật là không có đầu óc! Triển lãm này dù có làm thế nào chúng ta cũng bị trừ lương! Quả thực phiền muốn chết!” Tổ trưởng tổ hai Lusha đập văn kiện xuống bàn.

Lệ Á bên cạnh cô hát đệm nói: “Cũng không phải đâu, không chỉ không có đầu óc, nghe nói... Cô ta còn là người mới vừa tốt nghiệp được hơn ba tháng!”

“Tổng giám đốc công ty chúng ta thật là hài hước... Tìm người như vậy về làm trưởng phòng, không chừng là nịnh nọt đi cửa sau!” Miệng Lusha như súng máy liên thanh nã pháo.

Tang Du ngồi đối diện cô ta cuối cùng cũng không nghe nổi nữa. Cô đẩy kính mắt phản bác một câu: “Thật ra tôi lại thích cô ấy. Tôi cảm thấy trưởng phòng Lăng làm việc cực kỳ có nguyên tắc, không bất công, không vội vàng, đối với người và việc luôn đặc biệt công bình công chính. Còn chưa thấy cô ấy nịnh nọt ai.”

Lusha bị nói lại, trong lòng càng thêm khó chịu! “Một người vừa mới tốt nghiệp có năng lực lãnh đạo gì? Cho dù cô ta có tài hoa về thiết kế, không thể làm tốt quan hệ xã giao cũng không tốt! Ngay cả hội triển lãm cũng làm không xong, làm sao có thể phục chúng?”