Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 689: Thần cảnh* (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*) Cảnh giới thần tiên, hoặc quan niệm nghệ thuật huyền diệu.

Vương quản gia dẫn bọn họ đi tới phòng vẽ của Lăng Vi.

Ông mở cửa: “Mời mọi người vào…”

“Wow ——” Đột nhiên có người kinh hô! Trên vách tường đối diện cửa là bức tranh “Tuyết điên thương lang”* của Jame!

(*) Con sói màu xám trên đỉnh núi tuyết.

Con ngươi mọi người co rúc.

Bọn họ thấy trên mặt tường… có một con sói…

Một mình đứng trên núi tuyết, con sói đơn độc đón gió!

Con sói há miệng lộ ra răng nhọn, mắt nó màu xanh dầu, chuyên chú, cao ngạo, là máu. Lông nó bị gió thổi dựng lên, tầng tầng lớp lớp, trên lông màu xám dính đầy băng tuyết, giống như một chiến sĩ không sợ lạnh!

Phía sau con sói có sáu con sói từ rất xa điên cuồng chạy tới nó, hình ảnh lập tức trở nên sống động như thật.

Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn, tuy bức tranh này hay hỗn loạn, nhưng lại rất có kết cấu.

Nhất là đôi mắt xanh biếc của con sói kia và lông màu xám tro bị gió thổi, tinh tế trong hỗn loạn, cảnh giới này… thật sự khiến người ta tán thưởng!

Mọi người liền tràn vào phòng vẽ.

“Thật lợi hại, lợi hại. Không hỗ là tác phẩm áp trục* nha.”

(*) Áp trục: Thuật ngữ các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc, ý là phát triển, nổi bật, khuếch trương.

“Đúng vậy, tuyệt đối không thua kém “Thành phố hoang tàn” của Nhan Mặc Phi tiên sinh…”

“Ừ… Không phân cao thấp!”

Có điều, đại đa số vẫn cảm thấy tác phẩm graffiti này… chưa đủ cấp độ trưng bày…

Nếu đánh giá quan điểm, vị trí á quân, graffiti ‘Thành phố hoang tàn’ hơn hẳn.

Nhưng cũng có người bất đồng quan điểm. Có người khen bức graffiti này không dứt miệng: “Chính vì tùy ý nên càng động lòng người!”

“Đúng vậy, tùy ý khua tay lại có thể vẽ ra khí thế hùng hồn như vậy, tinh tế trong hỗn loạn, cái này đã vượt qua kỹ thuật vẽ tranh, đây là một loại thần kỹ*!”

(*) Thần kỹ: Kỹ năng thần kỳ.

Trong căn phòng nổ tung.

Các lời khen, lời tâng bốc liên tục.

Dường như muốn dở nóc phòng.

Bỗng nhiên có người chỉ sau lưng: “Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Mọi người mau nhìn bên này ——”

Diệp Lương Sơn quay đầu nhìn theo mọi người, vẻ mặt vừa rồi còn khinh thường chợt cứng đờ!

Chỉ thấy trên vách tường là một con hùng ưng vẽ rất sống động.

Nó, đang giương cánh cao tường; nó, đang bay giữa bầu trời mênh mông; nó, đang hiên ngang bay thẳng lên trời cao; nó, đang khinh thường bầu trời ——

Nhất là cặp mắt của con hùng ưng, sắc bén, nhạy bén, đơn độc, trang nghiêm! Nó áp đảo vạn vật, uy phong lẫm liệt, khí thế nuốt cả thiên hạ, trong mắt đầy ắp khinh thường và tự tin.

Diệp Lương Sơn nhìn chằm chằm con hùng ưng giương cánh trên tường, tim đập chậm lại theo.

Vẻ khinh thường trên mặt hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là khiếp sợ!

Diệp Đình nhìn biểu tình lão già* thay đổi, nhếch môi cười.

(*) Có ý ghét.

Không nghĩ tới một bức tranh Graffiti Tiểu Vi tùy tiện vẽ lại làm lão gia tử chấn động…

Thú vị.

Lúc này, không ít người trong phòng đều quay đầu, khi bọn họ thấy hùng ưng trên tường kia, không khỏi rối rít hít một hơi lạnh.

Có người hưng phấn, kinh ngạc hét lên: “Đây mới là kinh điển! Đây mới là thần tới chi bút*.”

(*) Thần tới chi bút: chỉ tác phẩm do thần linh trợ giúp. Hình dung tác phẩm câu văn xuất sắc, nét vẽ sinh động, có thần.

Cùng là graffiti… lại rung động lòng người hơn bức tranh vừa rồi.

Có người khen ngợi: “Graffiti, có thể… vẽ ra thần cảnh như vậy? Quá tuyệt…”

“Đúng… Bức hùng ưng này, thật sự… quá giống thật.”

Mọi người không keo kiệt ca ngợi, thán phục.

Có vài người chen mặt tới, nhìn cẩn thận: “Mọi người nhìn đi, lông của con hùng ưng này rất sống động nha —— nhìn ánh mắt kia!”