Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 691: Quy nhẫn đại pháp? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giọng Hàn Yến rất nhỏ, không có người nào khác nghe được.

Lăng Vi khẽ gật đầu.

Hàn Yến nhướng mày, ánh mắt sâu xa nhìn cô từ trên xuống dưới.

Hồi lâu, anh ta cười nói: “A Đình nhìn đúng người…. Quả nhiên bất phàm.”

Lăng Vi囧.

Sao nói cùng một giọng điệu với Diệp Đình?

Hàn Yến quay đầu, nhìn kỹ con hùng ưng ki, lại thêm hiểu biết về Lăng Vi.

Có thể trói A Đình ở bên người, nhất định có điểm đặc biệt của cô.

Hàn Yến hí mắt, khẽ mỉm cười. Dường như anh ta biết chút ít…

“Trời ạ, bức graffiti này là ai vẽ thế?” Hoa Đào nâng hai tay, mắt lóe sáng: “Nếu có thể vẽ manga cho tôi, nhất định kiếm được lợi nhuận lớn ha ha ha ——” Cô ta cắn môi, trong mắt đầy sùng bái.

Lăng Vi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Hoa Đào đại nhân! Con hùng ưng này xuất thân từ… một manga nhỏ dưới quyền cô… Thải Vi đó… →_→”

Mắt nhỏ nhìn tôi đầy khinh bỉ….

→_→

Tầm mắt Lăng Vi lướt qua Hứa Tử Huân, Dung Cẩm, cuối cùng rơi vào trên mặt Nhan Mặc Phi.

Bây giờ cô rất muốn xem biểu tình của người đàn ông này.

Cô muốn biết…

Người đàn ông luôn cao cao tại thượng, tự đại kiêu căng đột nhiên bị người khác chèn ép sẽ có biểu tình gì…

Lăng Vi tìm ra Nhan Mặc Phi trong đám người, anh ta đứng gần hùng ưng nhất.

Anh ta im lặng đứng đó, tựa như hòa thành một thể với bức tranh.

Anh ta nhìn chằm chằm con hùng ưng, hai mắt như bị niêm phong, không chớp mắt, mặt đầy không thể tin!

Cũng không biết tại sao, anh ta bỗng nhiên có cảm giác không thấy người nào ở chung quanh.

Tiếng huyên náo cũng biến mất…

Tựa như anh ta và bức tranh này hòa thành một thể.

Anh ta tiến vào trạng thái quên mình…

Lại có một tác phẩm có thể rung động tâm hồn anh ta?

Bức graffiti này thật sự không thể xưng là một bức tranh, anh ta thấy được toàn bộ hàm ý trong bức tranh này!

Chỉ nhìn ánh mắt con hùng ưng kia, tựa như có thể tiếp thu tầm mắt hùng ưng, nhưng nhìn kỹ khí thế kia lại có thể cảm nhận được lòng dạ và sức mạnh vật lộn với bầu trời mênh mông của con hùng ưng kia!

Anh ta không thể không thừa nhận con hùng ưng này không chỉ có khí phách, còn có khí thế cao ngạo, kiên cố.

Ánh mắt sắc bén, nhạy bén, đơn độc, trang nghiêm kia tựa như có thể nhắm thẳng vào lòng người!

Đột nhiên có người la lớn: “Bức tranh này mới xứng đáng là “Quán quân”!”

“Đúng vậy, không sai!”

Phòng vẽ vốn ngột ngạt dần vang lên tiếng ca ngợi.

Trong nháy mắt náo nhiệt.

“Bức tranh này là ai vẽ? Nhất định chính là một thiên tài!”

“Đúng! Tôi vô cùng muốn biết! Tác giả này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Hàn Linh Tê nhíu chặt mày.

Tiếng ca ngợi bên tai giống như dao đâm vào tai cô ta! Vừa rồi rõ ràng tất cả mọi người đều ca ngợi “Thành phố hoang tàn”… sao đột nhiên đều quay đầu?

Cô ta lắc đầu, không hiểu. Tác phẩm của anh Mặc Phi chính là đệ nhất thiên hạ.

Cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ anh Mặc Phi bị người khác giẫm dưới chân.

Hàn Linh Tê giậm chân, cao giọng nói: “Đều khong phải! Bức tranh này không tốt như các người nói!”

Có không ít người nhìn cô ta.

Mặt Hàn Linh Tê đầy vội vã hét ầm lên: “Các người vừa nói tác phẩm của Nhan Mặc Phi là xứng đáng nhất! Các người quên lời các người vừa nói rồi sao? Các người nhìn bức này đi ——” Cô ta đưa tay chỉ con hùng ưng trên tường, cắn răng nghiến lợi cao giọng kêu la: “Các người nhìn đi, đây chỉ là một bức graffiti, căn bản quá tệ để trưng bày, sao nó có thể ngang bằng với “Thành phố hoang tàn” của anh Mặc Phi?!”