Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 935: Hoa Đào đại nhân, rụt rè một chút.. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoa Đào nâng cằm, nghênh ngang đi vào.

Khóe môi cô cong lên, bày ra vẻ bí hiểm.

Hàn Yến cùng cô đi vào khóe miệng co quắp. Dáng vẻ kia của cô thật thú vị...

Bên cạnh anh không có cô gái nào như cô cả, dễ dàng vui vẻ như vậy.

Đôi khi, người khác căn bản không chơi đùa với cô, chính cô cũng có thể tìm việc vui, tự mình vui vẻ.

“Hoa Hoa, mau tới, chờ cậu mãi.” Lăng Vi vội vàng vẫy Hoa Đào: “Đừng ở đó nữa, mau lại đây xem.”

“Nga nga nga...” Hoa Đào cười hắc hắc, uốn éo đi tới bên cạnh bàn. Cô nhìn bức tranh được trải ra trên bàn: “A” một tiếng.

Mọi người nghĩ cô có phát hiện gì, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn cô.

Hoa Đào nhếch miệng cười: “Đây không phải bức tranh bình thường thôi à?”

Lăng Vi gào khóc hộc máu: “Chính là bởi vì đây là một bức tranh bình thường, mới tìm cậu đến xem, nếu bí mật đều viết lên giấy, còn mời lão đại ngài tới làm gì?”

“Ừ ừm...” Hoa Đào vội vàng gật đầu: “Nhưng thật ra... Đợi chị đây nhìn nó cái đã...”

“Phốc ——” Lôi Tuấn phì cười...

Vô cùng đồng tình nhìn về phía Hàn Yến, thầm nghĩ: “Lục ca... Chị dâu nhà anh so với Tiểu Hy vợ em còn siêu phàm thoát tục hơn...”

Hàn Yến nhìn qua phía cậu, giống như đang nói: “Có thế nào cũng mạnh hơn Hạ Tiểu Hy nhà cậu... Anh đây theo đuổi cô gái này tuy là ‘nhị ngốc‘ (nhị = ngốc trong tiếng Trung), nhà cậu còn được công nhận ‘nhị ngốc bạch ngọt ngốc xuẩn manh’ được không?”

Hai người ở một bên mắt đấu mắt, nửa điểm cũng không ảnh hưởng tới Hoa Đào phát huy.

Cô rung đùi đắc ý, một hồi nhìn chằm chằm bức tranh nhíu màu, một hồi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Diệp Đình thầm nghĩ: “Cũng không biết Tiểu Vi nghĩ như thế nào... Tìm một cô gái không đáng tin như vậy đến làm gì? Chỉ thấy cô ấy làm màu là nhiều.”

Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đi tới: “Xin lỗi, tắc đường đến hơi muộn.”

Diệp Đình vội vàng xua tay, cằm chỉ chỉ bức tranh, Hoa Thiếu Kiền liền đi tới bên cạnh bàn. Lôi Đình cười hì hì ôm anh: “Chồng ơi... Em nhớ anh, yêu yêu...”

Lôi Đình kiễng chân, hôn lên mặt Hoa Thiếu Kiền một cái.

Hoa Thiếu Kiền cũng cúi người hôn lên môi cô. Anh cũng nhớ cô... Thật muốn mạng người ta mà.

“Khụ khụ ——” Vài người bên cạnh thật sự cảm thấy đau mắt a a a —— Đây thật sự là nam thần siêu cấm dục Hoa Thiếu Kiền sao?

Sao so với bất kỳ ai càng cơ khát hơn vậy?

...

“Khụ khụ ——”

Tất cả mọi người thanh thanh giọng, ý bảo bọn họ “Rụt rè rụt rè —— chú ý xung quanh chút được không?”

Ngoài Lôi Tuấn, tất cả mọi người ở đây đều có đôi có cặp, chỉ có một mình anh một mình.

Mẹ Hạ Tiểu Hy gần đây không thoải mái, cô phải đưa mẹ đến bệnh viện làm kiểm tra nên không đến.

Lúc này, nhìn thấy người khác khanh khanh ta ta, anh thật sự là ngứa ngáy ruột gan.

Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình không coi ai ra gì, triền miên hôn một hồi lâu mới buông nhau ra, anh khẽ hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Anh cởi áo khoác đã, bên ngoài lạnh, áo anh mang theo gió lạnh, đừng để lạnh đến em.”

Lôi Đình cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh: “Chồng, anh thật tốt.” Lôi Đình lại hôn lên mặt anh một cái. Hoa Thiếu Kiền đem áo khoác màu xám cởi ra, Lôi Đình nhận lấy, treo lên.

“Trời ạ, thật săn sóc...” Hoa Đào nhìn mà hai mắt lóe sáng! Vừa rồi Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình hôn nhau, thật sự... Thật sự làm cho người ta nhìn mà mặt đỏ tim đập a!

Hàn Yến đột nhiên khẽ thầm thì vào tai cô: “Tiểu Hoa Đào, biểu tình này của em bây giờ... có phải… Cũng rất muốn được hôn môi như vậy sao?”

Hoa Đào ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Hàn Yến nhìn chằm chằm cô, có một chút ôn nhu, có một chút thâm tình, còn có một chút chờ mong.